Chương 027: Căn nguyên của cái tên Tô Cẩm.
"Anh hai, canh của anh đổ."
Được Đông Lộ nhắc nhở, Tô Cẩm Hòa mới phát hiện trước ngực nong nóng, bên trên còn vương vãi vài miếng bí đao cùng tôm bóc vỏ.
Hắn "Ah" một tiếng rồi vội vã đứng dậy, đây là chiếc chăn duy nhất của hắn, nếu nó bị dơ thì tối nay hắn chỉ có thể đắp quần áo. Tô phủ rất lớn, có nhiều khoảng không, cho nên dù là đêm hè, phòng ở cũng rất lạnh lẽo, không đắp chăn là chẳng cách nào ngủ được.
Bất quá vừa đứng lên, eo già như bị trật khớp mà kêu cái "rắc", ngay lúc hắn ngã ra đằng trước, Đông Lộ kịp thời đỡ hắn lại.
"Anh hai như vầy, thật đẹp mắt."
Tuy Đông Lộ nói thế, nhưng khen ngợi lại không, ánh mắt cậu ta lạnh lùng, có phần hơi đáng sợ.
Đây chính là thái độ mà hôm qua Đông Lộ dùng với những người khác.
Nhưng đang yên đang lành sao lại biến thành như này?
Tô Cẩm Hòa hồ nghi cúi đầu, quần áo bị nước canh thấm ướt nên hóa trong suốt, nhìn sơ qua là thấy rõ ràng da thịt bên trong, ngay cả màu sắc cũng rất sống động.
Xanh xanh tím tím, là Cổ Kính ghi lại.
"Đáng tiếc, không phải do em làm ra."
Sắc mặt Tô Cẩm Hòa khẽ đổi, xách vạt áo Đông Lộ đẩy ra.
Khoảng cách giữa bọn họ chưa kéo dài được bao xa, Đông Lộ nhoáng chân một cái, bọn họ lại tiếp tục kề sát vào nhau.
"Tô Cẩm, biết không? Ngày hôm qua, lúc anh làm chuyện đó trước mặt em, em liền cương."
Cậu ta ghé vào tai hắn, dùng một giọng nói cực kỳ thấp mà thì thào.
Tô Cẩm Hòa cấp tốc quay đầu lại. Hắn đã bảo, nếu Đông Lộ dám làm chuyện gì quá phận, hắn sẽ lập tức đuổi cậu ta ra khỏi phủ.
Bất quá khi hắn quay đầu lại, đập vào mắt không phải là biểu tình đầy nguy hiểm của Đông Lộ, mà là một đồ vật lạnh lẽo đụng vào chóp mũi, ánh vàng lóng lánh.
"Quà tặng cho anh hai, tất cả mọi người đều có. Anh hai cũng nên mang một vài đồ vật cho ra hồn."
Đó là một cái đồng hồ quả quýt.
Tròn trịa, ở giữa có một cái nắp lồi khắc hoa văn, phía trên còn treo một sợi dây xích vàng. Trước khi xuyên qua, Tô Cẩm Hòa đã từng nhìn thấy nó trên tivi, đây tượng trưng cho giới thượng lưu ở thời đại này, chỉ một cái đồng hồ quả quýt cũng có thể đổi được rất nhiều thứ.
Lễ vật này đối với Tô Cẩm Hòa mà nói, quá mức quý trọng.
Hắn không có ý định nhận, cũng sẽ không lấy bất kỳ đồ vật không rõ ràng nào của Đông Lộ. Tuy nhiên, Đông Lộ căn bản không cho hắn có cơ hội từ chối, nhét nó vào trong tay hắn xong, liền quay đầu đi.
Tô Cẩm Hòa chỉ kịp "Ơ" một tiếng, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Nhìn cái đồng hồ quả quýt kia, rồi ngó ngó quần áo trên người mình, thôi khi khác hãy trả lại cậu ta, hiện việc cần làm là nên thay quần áo.
Tô Cẩm Hòa rề rề rà rà thay quần áo, rồi ôm chăn trở lại giường. Qua lại cả buổi, hắn chẳng nhìn được chút manh mối gì từ Đông Lộ, thật đoán không ra cậu ta đang suy nghĩ cái gì.
Cầm cái đồng hồ quả quýt lên nhìn, trong đầu Tô Cẩm Hòa toàn là hành vi quái dị của Đông Lộ, bất kể là giúp hắn lót chăn, hay là ánh mắt đáng sợ kia.
Bất quá, nói đến...
Từ sau khi đến thế giới này cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn có thể chính chính xác xác nhìn kỹ thời gian. Cây kim giờ kim phút kia thật khiến hắn hoài niệm. Ở Phong Thành, mọi người toàn nhìn trời để đoán thời gian, mỗi lần hỏi lão quản gia giờ nào, ông liền xòe tay ra bắt đầu tính toán nguyên lý.
Tô Cẩm Hòa nắm lấy sợi dây xích, nhìn nó xoay vòng trước mắt mình. Ngay lúc Tô Cẩm Hòa bị cái đồng hồ quả quýt thôi miên đến thiu thiu ngủ, Đông Lộ trở lại.
Còn dẫn theo một người nước ngoài.
Hấp tấp chạy vào gian phòng của Tô Cẩm Hòa.
Tô Cẩm Hòa mơ mơ màng màng trừng bọn họ, hắn vừa định ngồi dậy, liền nghe Đông Lộ dùng tiếng nước ngoài nói với người kia gì đó ...
Đối với một thợ sửa xe cực thức thời như hắn, Tô Cẩm Hòa nghe hiểu tiếng Anh, cũng có thể giao tiếp cơ bản. Tuy trình độ không lưu loát như Đông Lộ, nhưng hắn biết bọn họ đang nói cái gì...
Ý Đông Lộ là, eo của anh hai tôi không khỏe, phiền ngài xoa bóp vài cái.
Người nước ngoài kia biểu lộ không thành vấn đề, sau đó xoa xoa tay, cười rạng rỡ tiến tới gần Tô Cẩm Hòa.
Tô Cẩm Hòa sợ tới nỗi lông tóc dựng đứng cả lên, hắn đau thắt lưng là bởi vì Cổ Kính, chứ chẳng có té cũng chẳng có trật, cho nên không cần thiết phải tìm thợ tới xoa bóp!
Đây hoàn toàn là hai việc khác nhau, Đông Lộ biết rõ mà!
Tô Cẩm Hòa chỉ kịp nói tiếng NO, đã đón lấy một tràng đau đớn đến thét gào.
"Đông Lộ thiếu gia."
Lúc này, có hai tên người hầu khiêng một cái máy hát đi vào. Đông Lộ khoát tay ra hiệu cho bọn họ, hai người kia nhanh tay lẹ chân đặt nó trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, bỏ đĩa hát vào, chất giọng Bắc Kinh kiểu cũ du dương phát ra.
Đông Lộ kéo cái ghế, ngồi tréo nguẩy, quan sát người nước ngoài nọ xoa bóp cho Tô Cẩm Hòa. Ngón tay cậu ta gõ gõ nhẹ trên đầu gối, đầu cũng khẽ lắc lư, tựa hồ rất thích ý.
Người nước ngoài mạnh tay, Tô Cẩm Hòa há mồm thét lên. Cứ như vậy, tiếng kêu của hắn hòa lẫn với chất giọng Bắc Kinh kiểu cũ, làm cho Tô phủ sau giờ ngọ, cực kỳ ầm ĩ.
...
Sắp tháng bảy, tuy khí hậu vẫn còn nóng bức, nhưng trong gió đã có chút hơi lạnh.
Tô Cẩm Hòa ngồi trên xe kéo, mày khẽ nhíu nhíu, hắn bị Đông Lộ dùng biện pháp mạnh kéo đi ra.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Đông Lộ tựa như một đứa em trai dính người, hận không thể mỗi giờ mỗi khắc quấn lấy hắn. Nhờ cậu ta ban tặng, Tô Cẩm Hòa chẳng lưu ý tới thân thể của mình từ lúc nào mà khỏe hẳn.
"Tô Cẩm, có muốn ăn đậu rang không?"
Dưới sự chỉ huy của Đông Lộ, xe kéo chạy rất chậm rãi và vững vàng, cả hai chiếc cách nhau vô cùng gần, gần đến nỗi bọn họ có thể thì thầm nói nhỏ.
Tô Cẩm Hòa liếc mắt nhìn cửa hàng đậu rang, "Không ăn, chẳng phải cậu muốn đi nghe hát à? Ở đó đều là mấy thứ này mà."
"Tuy rằng là vậy, nhưng ở ngoài bán ăn ngon hơn." Đông Lộ là nói thế, lại không có ra hiệu cho người kéo xe dừng lại.
"Đúng rồi, tôi có chuyện này muốn hỏi."
Đông Lộ nhìn sang.
"Tại sao cậu gọi tôi là 'Tô Cẩm' ?" Vấn đề này đã quấy nhiễu Tô Cẩm Hòa rất lâu, từ lần đầu tiên nghe Cổ Kính thốt ra, hắn đã bắt đầu tò mò rồi. Hiện, Đông Lộ cũng lại xưng hô như vậy.
Ở trong phủ, cậu ta luôn gọi hắn là anh hai. Nhưng chỉ cần bước ra Tô phủ, cậu ta liền gọi hắn là 'Tô Cẩm' .
"Cái này à" Đông Lộ cười cười, "Cái này phải hỏi anh hai đó chứ."
"Tôi?"
"Trước đây á, mỗi lần nói tới tên anh, anh lần nào cũng nói như vầy 'Tôi gọi Tô Cẩm hòa ha ha ha ha ha ha ha ha ha a...' ."
Đông Lộ học giống y đúc, đặc biệt là điệu cười khúc khích kia. Chỉ liếc mắt một cái, Tô Cẩm Hòa có thể nhận thấy bộ dạng ngu đần lúc trước của mình nó ra làm sao.
Tuy không có hàm ý chế nhạo, nhưng khi Đông Lộ nói ra lời này, Tô Cẩm Hòa đột nhiên cảm thấy không thoải mái, bởi vì ánh mắt của cậu ta lại một lần nữa biến hóa ...
Không còn đơn giản dứt khoát, mà là nghiêm túc đầy thâm ý.
Thậm chí là, có phần khinh bỉ.
Y như, lúc ban đầu gặp gỡ.
Cái cảm giác quái dị kia lại tới nữa. Bất luận mấy ngày qua Đông Lộ gần gũi hắn như thế nào, chỉ cần nhìn ánh mắt đó, khoảng cách giữa cả hai tíc tắc kéo ra xa.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng kèn vang lên.
Thanh âm ấy làm Tô Cẩm Hòa sợ hết hồn, vừa quay đầu lại, một chiếc xe ô tô chạy vút ngang mặt bọn họ.
Xe cách bọn họ rất gần, cơ hồ đụng tới xe kéo của Tô Cẩm Hòa, điều này cũng khiến hắn dễ dàng nhìn thấy được người trong xe.
Cổ Kính .
Người đàn ông kia vẫn mặc trường bào, mái tóc dài được ghim lên tùy ý, y hờ hững dựa người ra sau, ngậm cây thuốc lá chậm rãi nhả khói.
Cổ Kính không có phát hiện ra hắn, chiếc xe đó cuốn lên bụi mù, nghênh ngang rời đi.
Không nghĩ tới sẽ gặp phải y, Tô Cẩm Hòa ngây ngẩn cả người.
"Xe hơi kìa! Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó luôn! Không hổ là Cổ Nhị gia."
"Đúng vậy đúng vậy, đây chính là chiếc xe hơi đầu tiên của Phong Thành mình."
Tiếng trò chuyện của người kéo xe khiến Tô Cẩm Hòa chú ý, hắn không tự chủ được mà nghe ngóng lời bọn họ nói.
Phong Thành chỉ là một huyện, không tính quá lớn, không có đường ô tô, cửa hàng của người Phương Tây cũng ít. Tương ứng, rất nhiều nơi đều đã có xe điện, mà nơi này ngay cả chiếc xe hơi cũng chẳng thấy.
Chiếc của Cổ Kính là chiếc đầu tiên.
Cả đoạn đường, bỗng ồn ào bàn tán, trong miệng họ toàn nhắc đến Cổ Nhị gia.
Xe đẩy tay chạy chậm, Tô Cẩm Hòa lắng tai nghe.
Hắn không chú ý tới, Đông Lộ luôn nhìn chằm hắn.
"Quay đầu." Đột nhiên, Đông Lộ ra lệnh cho người kéo xe.
"Sao vậy?" Tô Cẩm Hòa phục hồi tinh thần lại, lúc này xe đã kéo trở về, "Không phải cậu muốn đi nghe hát à?"
Còn ép hắn đi cùng nữa.
Đông Lộ nhìn về phía trước, "Không nghe, chợt nhớ có chuyện phải làm."
Bộ dáng Đông Lộ có phần là lạ, Tô Cẩm Hòa nhìn cậu ta một cái, cũng không hỏi thêm nhiều, chuyện của Đông Lộ chẳng có can hệ gì tới hắn.
Hơn nữa, hắn ước gì Đông Lộ biến giùm đi vài ngày, hắn còn rất nhiều chuyện chưa có hoàn thành nè.
Hắn muốn đi tìm Hoàng Tông Nhân.
Sau đó, hắn phải mạnh tay ép đám dì kế đó vào khuôn khổ, cùng với ... tặng một phần quà lớn cho dì ba.
Nhưng mà, Đông Lộ không có đi đâu hết. Vừa về tới nhà, cậu ta liền mạnh tay kéo hắn tiến vào sâu bên trong Tô phủ.
"Không phải cậu bận công chuyện à?"
"Có chứ, bất quá là chuyện của anh hai." Đông Lộ nói, "Em thấy anh hai tỉnh lại đã nhiều ngày, nhưng không có nhắc tới Tiểu Tiểu Tô một chữ. Anh hai như vậy, thật làm người ta đau đớn. Giờ cũng là lúc anh nên tới thăm Tiểu Tiểu Tô, dù sao từ khi em đi tới nay, chỉ có một mình Tiểu Tiểu Tô ở bên cạnh anh."
Tiểu Tiểu Tô?
Trong đầu Tô Cẩm Hòa bốc lên hình ảnh - một đứa bé trai dang tay dang chân thành hình chữ đại.
Thời đại này chắc không có thứ đó đi.
Vậy Đông Lộ đang nói cái gì?
Sao không có ai nhắc với hắn.
Bất quá rất nhanh, Tô Cẩm Hòa sẽ biết, 'Tiểu Tiểu Tô' là cái gì ...
----
*Tiểu Tiểu Tô mà bạn Cẩm nghĩ đây ạ.
1 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 27."
LIKE!!!