"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Dây Dưa Không Rõ - Chương 17.


Chương 017: Gian hàng rách nát.




"Làm thế nào mà quỳ gối trước mặt Ứng Hoằng gọi cha, làm thế nào mà vừa khóc vừa mút..."




Không chờ y nói xong, Tô Cẩm Hòa liền vung tay tát qua, nhưng chưa đụng được tới Cổ Kính, đã bị y bắt lấy đè vật xuống giường la hán, lưng cùng chiếc giường gỗ trơ trụi va đập vào nhau, Tô Cẩm Hòa đau đến nhíu mày.




"Mấy thứ này không phải Ứng Hoằng dạy cậu sao? Dạy cậu cách phục vụ đàn ông, dạy cậu ngoan ngoãn cho người ta chơi... Cậu không thích nghe, hay đã quên mất?"




Cổ Kính cúi đầu, ghé vào lỗ tai hắn nói ...




"Quên mất gã trói cậu như thế nào, quên mất gã bắt cậu ngậm dương vật như thế nào, quên mất mấy lần gã chơi cậu đến sắp tàn phế, phải chạy đi tìm thầy thuốc?"




Tô Cẩm Hòa biết Ứng Hoằng không phải tốt lành gì, ngay trước mặt quản gia và người hầu mà gã còn dám cưỡng hắn, đủ biết trước kia gã còn quá mức hơn nhiều.




Nhưng những chuyện đó hắn hoàn toàn không muốn biết, càng không cần người khác đến nhắc nhở.




Hắn trừng Cổ Kính, y cũng chầm chậm nhấc đầu lên.




"Tôi đây ngược lại rất mong nhớ cái miệng nhỏ này của cậu, gần đây Ứng Hoằng đã dạy cho cậu những gì, đến, phục vụ Nhị gia nào ..."




Cổ Kính vừa nói vừa nắm cằm của hắn, Tô Cẩm Hòa nghiêng mặt sang chỗ khác, tay Cổ Kính cương lại, sau đó đáy mắt y trở nên lạnh lẽo, móc vào miệng của hắn đem hắn kéo về.




Sức lực của Cổ Kính rất lớn, như muốn xé rách miệng hắn ra.




Không cam lòng yếu thế, hắn dùng sức cắn tới, Cổ Kính nhanh nhẹn rút ra, kế đó vụt giơ tay lên.




Trông thấy bàn tay sắp tát tới, Tô Cẩm Hòa theo bản năng nhắm hai mắt lại, tuy nhiên mặt không có đau, Cổ Kính nắm lấy cổ tay hắn rồi thô lỗ cởi quần áo hắn.




Vải vóc rách vụn, nút áo văng ra.




Cổ Kính vừa nhìn thấy làn da kia, ánh mắt liền theo đó biến đổi.




"Vừa lúc tôi mới kiếm được cái toa thuốc, bảo là thứ trong cung chảy ra, chuyên dùng để giúp bọn hoạn quan chơi gái. Hôm nay, Tô đại thiếu gia cũng thử xem."




"Tốt nhất anh nên buông tôi ra."




Cổ Kính muốn xoay qua lấy đồ vật, nghe hắn nói thế liền mắt lạnh nói, "Sao nào, hiện giờ cậu chỉ cho Ứng thiếu gia đụng vào thôi à?"




"Không có can hệ gì tới anh."




Cổ Kính bất động, ngay cả mắt cũng không chớp.




"Cậu vừa hết ngốc, liền biết học cách nịnh bợ tìm chỗ dựa?" Nhiệt độ nháy mắt giảm xuống tám trăm độ, "Ứng Hoằng chỉ cho cậu ăn uống, cho cậu tiền tiêu, vậy là cậu cam tâm tình nguyện cho gã chơi?"




Cổ Kính lại tiếp tục xé quần áo của hắn, khí thế lần này hùng hổ hơn, hoàn toàn khác với ban nãy, tựa hồ muốn xé luôn cả hắn ra làm hai nửa.




Dưới áp lực kia, thật khiến hậu đình Tô Cẩm Hòa căng thẳng.




"Nhị gia cũng có tiền, hôm nay bán cho Nhị gia đi."




Cổ Kính lại lần nữa bắt lấy vạt áo hắn, bất quá chưa kịp dùng sức, liền nghe bốp một tiếng, sau đó có cái gì phun vào người y và Tô Cẩm Hòa.




Một luồng màu đỏ theo cằm chảy xuống.




Thừa dịp Cổ Kính đang kinh ngạc, Tô Cẩm Hòa vội vã bò dậy, níu níu kéo kéo quần áo đã rách tươm đến mất hình thù, chẳng thèm quay đầu lại mà chạy thẳng.




Cổ Kính muốn đuổi theo, nhưng máu càng chảy càng nhiều, y không thể không trở lại bên giường, ánh mắt y lúc này cực âm u và đầy sắc bén.




Y sờ sờ đầu, từ trên đó rút ra một mảnh pha lê, đôi mắt ướt đẫm máu chuyển sang nhìn chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Bình thuốc lào y tốn giá cao mua về nay đã vỡ nát, linh kiện văng tứ tung, cùng với chiếc nhẫn mà Tô Cẩm Hòa để quên...




Bàn tay đầy máu nhặt lấy vật kia lên, đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Cổ Kính chịu khó quan sát. Đột nhiên ánh mắt y biến đổi, lại một lần nữa chuyển về hướng cửa phòng ...




Tô Cẩm Hòa níu níu vạt áo, tháng bảy, trời vẫn còn rất hầm hì. Tô Cẩm Hòa chuyên chọn những ngõ hẻm ít người để đi, không phải hắn sợ nóng, mà là không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc này.




Bộ quần áo bị xé rách cùng với những vệt máu.




Từ lúc Ứng Hoằng cho hắn đồng bạc, Tô Cẩm Hòa rãnh rãnh là ra ngoài đi dạo một chút, đây là chuẩn bị trước khi trốn chạy, cho nên con đường này hắn rất rõ ràng.




Mắt thấy Tô phủ đằng trước, Tô Cẩm Hòa dựa vào trên tường, nhìn thân hình nhếch nhác của mình.




"Đại ca à, không phải não ngài có vấn đề sao? Cớ gì Cổ Nhị gia ngài cũng quen mặt chứ ... Tuy ngài ngu ngốc nhiều năm nhưng không ngờ bản thân ngài lại không chịu thua kém ... Bây giờ làm phiền ngài báo mộng cho tôi một chút, kể xem xem ngài còn có bao nhiêu 'người tình' nữa..."




Nói xong, Tô Cẩm Hòa thuận theo vách tường trượt xuống đất, hắn bụm mặt mệt mỏi than...




"Ngài đi ngọt quá, để lại một đống hỗn loạn cho tôi, đừng quậy nữa mà..."

2 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 17."

Truyện dễ thương quá ah! Bann sao k chuyển sang wordpress bên ts sẽ dễ like va comment ủng hộ bạn hơn đấy. Nhất là vs mấy truyện dàu loằng ngoằng dư lày, cần động lực lắm luôn <3

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info