Chương 015: Cổ ký ở Thành Bắc.
Cầu thang cũng không quá dài, Tô Cẩm Hòa tính nhẩm độ sâu khoảng chừng một, hai tầng lầu. Cuối lối đi có cánh cửa đá, cạnh bên có cơ quan, bất quá so với cái ban nãy thì đơn giản hơn nhiều, chỉ là một tấm phù điêu. Tô Cẩm Hòa mới nhẹ tay ấn, cửa đã mở ra ngay.
Nơi này rất tối, Tô Cẩm Hòa chỉ nhìn thấy một khoảng nhỏ trước mắt, còn lại đều chẳng rõ. Hắn không dám tùy tiện đi vào, mà đứng trước cửa lục lọi, cuối cùng cạnh khuôn cửa tìm ra được cái bấc đèn. Tô Cẩm Hòa thắp đèn lên, xung quanh bỗng chốc sáng ngời, hơn nữa những chạn đèn trên vách tường cũng đồng loạt sáng theo, chắc phía dưới chúng có liên kết.
Trong quá trình này, tim Tô Cẩm Hòa vẫn luôn treo lơ lửng. Hắn chỉ sợ đột nhiên có thứ gì nhảy ra. Nhưng càng sợ hơn nữa là, hắn vừa tiến đến liền đụng phải một cái quan tài, sau đó nhìn thấy Tô lão gia tử nằm ở trong ấy nhe răng mỉm cười, bảo "cháu ngoan của ông đã tới rồi, cuối cùng hai ông cháu mình cũng được đoàn tụ".
Trên thực tế Tô Cẩm Hòa cả nghĩ quá rồi, trong phòng này không có vật gì kỳ quái, bốn phía đều là vách tường trụi lủi, chỉ có một chiếc bàn đặt ngay chính giữa.
Trên bàn có mấy cái hộp gỗ, rất giống với cái mà Ứng Hoằng đã đưa cho hắn. Tuy nhiên liếc mắt sơ qua cũng nhận thấy được sự chênh lệch, cái hộp trước mắt này, cả về chất liệu hoặc thủ công đều tốt hơn cái của Ứng Hoằng rất nhiều lần.
Nhìn đến đây Tô Cẩm Hòa đã không còn cảm thấy đáng sợ, hắn đi lên phía trước, mở cái hộp gỗ ra.
Trong đó có một mảnh vải satanh đỏ, bọc lấy một miếng ngọc. Tô Cẩm Hòa nhìn nhìn, hắn không quá hiểu về ngọc, tuy nhiên thứ mà Tô lão gia tử để lại chắc không phải vật tầm thường.
Sau đó hắn mở mấy cái còn lại ra, toàn bộ đều là ngọc thạch, bất quá có một cái hộp chứa một chiếc Khóa Trường Mệnh bằng đồng.
Là loại chúc phúc cho trẻ nhỏ sống lâu, thoạt nhìn rất rẻ tiền.
Khóa Trường Mệnh được đặt trên một miếng lụa trắng, Tô Cẩm Hòa thử mở ra nhìn, bên trên toàn là chữ với chữ.
Xem cái kiểu này, đây chính là di ngôn mà Tô lão gia tử để lại cho hắn.
Lại liếc sơ một vòng, xác định không còn vật gì có giá trị, Tô Cẩm Hòa nhét lụa trắng vào trong ngực, còn mấy cái hộp khác thì trả về chỗ cũ. Hắn vừa định đi, nhưng nghĩ lại, hắn lấy một đồ vật trong đám hộp gỗ ra, đó là một chiếc nhẫn bằng ngọc.
Tô Cẩm Hòa cẩn thận cất nó đi, rồi nhặt đèn lên trả trở về chỗ cũ .
Cửa đá vừa đóng, đèn bên trong phụt tắt, tất cả lại quay về yên tĩnh.
...
Nội dung trên lụa trắng là bí mật, vì vậy Tô Cẩm Hòa không có nhờ vả lão quản gia, mà bảo ông ấy tìm cho mình vài quyển tự điển.
Tự điển thời bấy giờ chỉ có âm đơn, bất quá có kèm theo chú giải. Tự điển còn có hình, cho nên cũng rất dễ hiểu.
Học xong cách sử dụng tự điển, những ngày kế tiếp Tô Cẩm Hòa đều vùi đầu trong phòng để tra cứu.
Có thể là tư chất của hắn thông minh, cho nên không quá mấy hôm hắn đã đại khái nắm được nội dung trên mảnh lụa.
Thật ra Tô lão gia tử không hề có ý định để hắn kế thừa y bát, mà ông chỉ muốn nhắc nhở Tô Cẩm Hòa.
Trên lụa trắng nói, trước kia trong lúc vô tình Tô lão gia tử có chiếm được một vật, vật đó giúp cho ông một đêm phất lên, từ tên đốn củi biến thành phú hộ.
Nó giúp ông nở mày nở mặt, nhưng cũng khiến cho ông tích không ít oán nghiệt. Cuối cùng oán nghiệt mà ông làm ra, sẽ trở thành quả báo trên đời con cháu.
Vì vậy Tô lão gia tử đem vật kia trả lại chỗ cũ, đứt đoạn mối mua bán này.
Ông nhắc nhở Tô Cẩm Hòa, về sau bất luận con cháu nào của Tô gia cũng không được phép tiếp tục làm việc này. Ông cũng nói Tô lão gia chính là trừng phạt mà ông trời dành cho ông. Ông nghĩ tới trăm năm sau Tô lão gia tiêu xài tàn lụi gia sản của mình, những thứ ấy lẽ ra cũng không phải là của ông, cho nên tàn lụi thì tàn lụi đi.
Ông để lại cho Tô Cẩm Hòa một chút ngọc thạch làm đường lui, nhiêu đó đủ để cho hắn làm chút buôn bán nhỏ, sống một cuộc sống đơn giản.
Cuối cùng vẫn là câu nói kia, Tô lão gia dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được đụng tới công việc mà trước kia ông làm.
Nội dung bức thư tới đây là kết thúc, Tô Cẩm Hòa chẳng biết công việc kia là cái gì. Bất quá nghe giọng điệu của ông, vật ấy mang lại cho ông sợ hãi nhiều hơn là tiền bạc.
Tô gia xảy ra chuyện gì hắn cũng không rõ lắm, tuy nhiên Tô gia rơi vào tình trạng này quả thật là một câu chuyện cực kỳ bi thảm, cũng may Tô lão gia tử biết nhìn xa...
Tô Cẩm Hòa nhìn chiếc nhẫn ngọc, không biết có phải do nội dung trên lụa trắng ảnh hưởng hay không, hắn cảm thấy thứ này có chút gì đó âm u, giữ bên người không tốt, nên mau chóng bán đi thì hơn.
Còn đám ngọc thạch kia, nếu hắn qua tay hết, chắc chắn hắn sẽ trở thành một ông chủ nhỏ.
Tô Cẩm Hòa có chút kích động, nghĩ đến chuyện mấy ngày nữa Ứng Hoằng trở về tới, từ kích động nháy mắt chuyển thành khó chịu.
Bán sạch ngọc thạch, cộng thêm đồng bạc Ứng Hoằng cho, hắn đã có đủ vốn liếng để chạy trốn.
Cho nên, hắn chẳng dại khờ gì ngồi đây chờ Ứng Hoằng trở về.
...
"Tô quản gia, nơi buôn bán ngọc thạch lớn nhất Phong Thành là chỗ nào?" Lúc ăn trưa, Tô Cẩm Hòa thuận miệng hỏi.
"Ngọc thạch à", Lão quản gia suy nghĩ một chút, "Mấy tiệm ngọc thạch trước kia đều đã chuyển sang Dương Thành cả rồi. Hiện giờ ở Phong Thành, nơi duy nhất buôn bán mặt hàng này, chỉ có mỗi tiệm của Cổ Nhị gia."
"Cổ Nhị gia?"
"Cổ ký ở Thành Bắc, ngọc thạch hay đồ cổ hay châu báu gì thì mọi người đều đem đến đây bán. Cổ Nhị gia làm ăn lớn, cho nên giá cả rất phải chăng".
Tô Cẩm Hòa khẽ gật đầu một cái, cơm nước xong, hắn đặt bát đũa lên bàn, nói "Tôi ra ngoài một chút."
Lão quản gia muốn đi theo, Tô Cẩm Hòa ra hiệu bảo không cần. Hắn sẽ không đi quá xa, chỉ dạo dạo tiêu hóa thức ăn thôi.
Dưới ánh mắt lo lắng của lão quản gia, Tô Cẩm Hòa bước ra cửa lớn. Xác định ông không đi theo, mới kêu một chiếc xe kéo, hướng về phía Thành Bắc.
Cổ Nhị gia ...
Ước lượng chiếc nhẫn trong tay, hắn định trước tiên thử thăm dò một chút, nếu Cổ Nhị gia kia làm ăn thành thật, trả giá đủ cao, vậy hắn sẽ đem toàn bộ số còn lại đến đây thanh lý.
Lúc Tô Cẩm Hòa tính toán, xe kéo đã dừng trước cửa Cổ ký. Bảng hiệu mang phong cách cổ điển như thế, Phong Thành bây giờ cũng không còn lại nhiều.
Tô Cẩm Hòa vén mành lên, bước vào.
0 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 15."