"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Dây Dưa Không Rõ - Chương 13.




Chương 013: Ứng Hoằng rời đi.




Tô Cẩm Hòa nhìn xung quanh một chút, đâu đâu cũng có người, số người hầu không tính là nhiều của Tô phủ đều có mặt.




"Đừng, đừng náo loạn..." Né tránh roi của Ứng Hoằng, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên Tô Cẩm Hòa cũng không có. Ôm chặt cái hộp chứa đồng bạc, chỉ sợ gây thêm sự chú ý, cúi cúi người lùi ra sau.




Vẫn duy trì tư thế ban đầu, Ứng Hoằng hơi khẽ khom lưng, đột nhiên duỗi tay bắt lấy gáy Tô Cẩm Hòa. Tô Cẩm Hòa mới vừa tạo ra một khoảng cách nhỏ, ấy vậy mà bị kéo trở lại, sau đó hắn nhìn thấy Ứng Hoằng uốn cong eo, mặt của gã ánh vào trong mắt hắn ...




Hoặc là nói, đôi môi bị chiếm cứ.




Sức lực của Ứng Hoằng rất lớn, bàn tay sau gáy cứ như muốn nhắc bổng hắn lên. Vì để cho nụ hôn càng thêm thông thuận, Tô Cẩm Hòa buộc phải ngước đầu.




Nụ hôn của Ứng Hoằng mãi mãi vẫn giống như ăn thịt người.




Chờ đến khi gã buông ra, đầu lưỡi tê dại nhất thời quên cả thu hồi. Tất cả mọi người đều thấy được hình ảnh chiếc lưỡi mềm mại của Tô đại thiếu gia rời khỏi miệng Ứng Hoằng như thế nào...




Và biểu tình say mê kia.




"Đúng là khỏi rồi."




Ứng Hoằng vừa nói chuyện, Tô Cẩm Hòa như tỉnh giấc chiêm bao, che miệng lại. Bởi cái cổ còn bị nắm, hắn không có biện pháp tách khỏi gã.




"Có thể sử dụng."




Không chỉ có thể sử dụng, mà so với trước kia còn linh hoạt hơn.




Tô Cẩm Hòa đã biết theo bản năng phối hợp với gã.




Tô Cẩm Hòa cũng nhận ra được điều này, mặt lại một lần nữa đỏ rực. Không cần quay đầu qua, hắn cũng biết ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm về phía này. Hắn khẽ mím miệng, vẫn còn tê tê, ngoại trừ xúc cảm mà Ứng Hoằng mới vừa lưu lại, những thứ khác hắn hoàn toàn không cảm giác được.




"Tôi phải đi xa một tháng, an phận chút, không cần chờ."




Dưới ánh nhìn của gã, Tô Cẩm Hòa ngoan ngoãn gật đầu, lúc này gã mới chịu buông hắn ra.




"Chờ tôi trở về, tôi lại cẩn thận kiểm nghiệm thành quả."




Sử dụng, dùng cho thật tốt.




Ứng Hoằng nói xong, liền dẫn đầu đoàn người ngựa rời đi. Tô Cẩm Hòa chỉ còn nhìn thấy bóng lưng cao ngất của gã đàn ông kia, cùng ánh mặt trời tỏa sáng sau lưng gã.




Ngơ ngác chốc lát, hắn mới tỉnh táo tinh thần lại. Không nhìn đoàn người ngựa nữa, hắn bước nhanh trở về Tô phủ.




Bất quá vừa vào cửa, liền đụng phải một đám lửa đỏ. Hắn kinh ngạc phát hiện, không xa đằng trước có một người phụ nữ đang đứng...




Cự ly cách cửa chính không xa, đằng sau một bụi cây đã lâu ngày không có cắt sửa.




Ả mặc một bộ cẩm bào màu đỏ, tóc búi cao, hé ra khuôn mặt trắng nõn yêu kiều. Đằng sau người phụ nữ kia có một nha hoàn theo hầu, biểu cảm của nó cùng với chủ nó y hệt nhau, đều là đang lạnh lùng liếc nhìn hắn.




Đây là, vợ ba của Tô lão gia.




Lúc hắn hôn mê, mấy ả có ghé qua thăm hắn. Khi đó đầu óc còn hỗn loạn, chỉ mơ hồ nhớ được dáng dấp.




Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ đụng mặt nhau.




Bất quá cảm xúc của hắn bị Ứng Hoằng quấy phá, không có hơi sức đâu mà chào hỏi, chỉ gật nhẹ đầu rồi chạy về viện tử của mình.




...




Cơm tối vẫn rất là phong phú, tuy nhiên Ứng Hoằng không có đáp ứng yêu cầu của hắn thu hồi món lưỡi heo.




Gã bắt hắn phải bồi bổ, bổ cho thiệt nhiều, chờ gã trở về sẽ chậm rãi hưởng dụng thành quả...




Nhìn món ăn kia hắn thật không được tự nhiên, xúc cảm nơi đầu lưỡi khiến hắn chợt nhớ tới sự bá đạo của Ứng Hoằng, lại thêm ...




Tô Cẩm Hòa thử mấy lần cũng không thể nuốt xuống được, hắn định bảo lão quản gia đem nó ra chia cho người hầu trong phủ, nhưng nhớ tới ám chỉ của nó, hắn lại có chút do dự...




Đến cuối cùng, tất cả chén dĩa đều được dọn đi. Trên bàn của Tô đại thiếu gia chỉ còn sót lại một món ăn, hắn nghĩ ngày mai hắn phải đích thân đi gặp Thẩm Hoán Văn mới được.




Ăn uống no đủ, Tô Cẩm Hòa đi tắm rửa sạch sẽ. Hắn mang theo một thân nhẹ nhàng thoải mái trở lại viện tử, nhưng vừa tới cửa, Tô Cẩm Hòa đột nhiên khựng người lại.




Hắn trợn mắt nhìn gian nhà tối đen như mực trước mắt, vì nhìn ánh sáng bên ngoài đã quen cho nên hắn không kịp thích ứng với bóng tối, chỉ thấy được mơ mơ hồ hồ. Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, phòng của hắn, có kẻ lạ xâm nhập.




Tô Cẩm Hòa cứng người, không tiếng động nuốt một ngụm nước bọt, chân lại nhấc lên lần nữa, nhưng mà phương hướng là ra ngoài cửa.




Ngay tại lúc này, trong phòng đột nhiên có tiếng vang, da đầu Tô Cẩm Hòa tê rần, hắn quay đầu bỏ chạy, nhưng đáng tiếc chân vừa mới nhích một chút, tay đã bị người kia túm lại...




Sau đó, người kia không nói lời nào kéo hắn vào trong gian nhà.
1 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 13."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info