"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Dây Dưa Không Rõ - Chương 11.


Chương 011: Cuộc sống có biến hóa.




Lúc đi vào trời còn nhập nhoạng, lúc đi ra trời đã chuyển đêm. Điều này đưa đến Tô đại thiếu gia lại một lần nữa vô liêm sỉ mà bám dính Ứng Hoằng suốt dọc đường. Trước khi về tới Phong Thành, đầu hắn chôn trong ngực người ta miết chẳng nhấc lên lấy một cái.




Đến Tô phủ, Ứng Hoằng thẳng tay ném hắn khỏi lưng ngựa. Lão quản gia nghe thấy động tĩnh nên chạy ra nhìn, kế đó lại bắt đầu khóc rấm rức tấm tức. Tô Cẩm Hòa chưa từng gặp ông lão nào thích khóc đến như vậy, bất quá thông qua phản ứng kia hắn cũng biết, lão quản gia tưởng rằng hắn lại đi lạc.




Hắn đã không còn là cái thằng ngốc ngày xưa nữa rồi!




Xem ra với tình huống trước mắt, bọn họ cần đôi chút thời gian mới tiếp thu được.




Vì vậy Tô Cẩm Hòa ấm ức chạy thẳng về viện tử của mình.




Lão quản gia không yên lòng nên lẽo đẽo theo sau để gạn hỏi, bị ông nói đến phiền, Tô Cẩm Hòa bưng lưỡi gắt, "Làm việc đi."




Sau đó sập cửa nhốt lão quản gia ở ngoài.




Bị người ta xem thành thằng ngốc đã mệt, trốn không thoát lại còn mệt hơn, mà buồn bực nhất là...




Cái lưỡi của hắn đau.




Tối hôm qua cắn ác quá, ngủ chẳng yên ổn được. Miệng cứ đau âm ỉ âm ỉ, đặc biệt là lúc nhúc nhích. Đau thì thôi đi, thế mà Ứng Hoằng còn hôn hắn...




Nụ hôn cứ như ăn thịt người, cái lưỡi sắp bị gã làm sứt ra mất luôn. Chờ Ứng Hoằng hôn xong, miệng cả hai toàn máu là máu.




Lúc đó Tô Cẩm Hòa đã nói chẳng nên câu, vừa đau vừa rát, tê đến mất cảm giác. Hắn thật muốn hỏi gã, bộ anh không biết đau à? !




Ngồi chồm hỗm trên đất, Tô Cẩm Hòa chua xót xoa xoa mặt mình, nếu khi ấy cắn trúng lưỡi Ứng Hoằng thì tốt rồi...




Bất quá dưới tình huống kia...




Hồi tưởng lại, Tô Cẩm Hòa bỗng khựng người.




Rõ ràng khi ấy Ứng Hoằng bất kể sống hay chết đều phải làm hắn, lúc cắn còn cảm giác được Ứng Hoằng muốn giết mình, nhưng sao gã lại đột nhiên thay đổi chủ ý...




Ngay cả thái độ, tựa hồ cũng có khác biệt ...




Nghĩ đến các loại phản ứng từ lúc gặp Ứng Hoằng cho đến giờ, Tô Cẩm Hòa bất chợt lóe lên ý nghĩ, hình như tên kia ... cũng không đáng ghét như mình tưởng tượng.




Ban ngày ngủ li bì, bởi thế tận nửa đêm hắn mới lim dim được, cho nên dẫn đến ngày thứ hai dậy trễ, lúc Tô Cẩm Hòa tỉnh đã là buổi trưa mất rồi.




Hắn bớt được một bữa cơm.




Xoa xoa cái bụng lép kẹp, Tô Cẩm Hòa nghĩ thầm, bình thường chỉ có húp cháo, buổi trưa mới được ăn cơm tẻ, cho nên phần điểm tâm có ăn hay không cũng chẳng quan trọng. Hắn lấy làm lạ, Tô đại thiếu gia dùng cách nào mà chỉ húp cháo thôi cũng mọc ra được khuôn mặt đẹp trai thế này, lại cộng thêm vóc dáng chỉ chút thịt nữa là trở thành hoàn mỹ?




Mỗi khi nghĩ đến đây, Tô Cẩm Hòa không khỏi có chút tự luyến. Vẻ bề ngoài của Tô đại thiếu gia quả thật không tệ, hắn đem hết thảy từ ngữ khen ngợi dùng hết trên thân thể này cũng không sai.




Hết cách rồi, ai bảo hắn hiện giờ quá đẹp trai làm chi.




Bất quá đẹp trai cũng là cái tội, đến ngay cả đàn ông cũng thương nhớ mình ...




Đang nghĩ ngợi, lão quản gia bưng cơm vào tới.




Mùi gạo thơm làm nước miếng của hắn nhỏ dài ba thước, chẳng biết mũi hắn có vấn đề gì hay không, mà hắn cư nhiên ngửi thấy vị thịt...




Hắn thật đáng thương biết bao, ngay cả giác quan cũng theo mong muốn mà tưởng tượng ra.




Tuy nhiên đây không phải là tưởng tượng.




Ngoại trừ một tô cơm tẻ, trên bàn còn có giò với cá, món xào là cải xanh, lại thêm một bát lớn canh thịt băm, kèm theo món nộm lưỡi heo.




Tô Cẩm Hòa ngạc nhiên nhìn lão quản gia "Tôi sắp phải ra pháp trường?"




Cho hắn ăn bữa cơm sau cuối.




Lão quản gia vừa bới cơm vừa nói, "Ứng thiếu gia phân phó."




"Ah?" Tầm mắt đờ đẫn lại chuyển về phía tô cơm tẻ, là gạo thượng hạng, khác xa so với loại trước kia. Hạt gạo tròn trịa óng ánh, không phải gạo lức khô khan, chẳng trách hẳn chỉ mới ngửi thôi đã chảy cả nước miếng, "Ứng Hoằng... Muốn làm gì?"




Lão quản gia mê man lắc đầu, Ứng Hoằng sai người đưa tới, bọn họ chỉ biết dựa theo đó làm cho Tô Cẩm Hòa ăn, mấy thứ khác bọn họ không có tư cách hỏi han.




Tô Cẩm Hòa nhìn đám đồ ăn chẳng rõ lai lịch trước mắt, hắn cảm thấy không ăn sẽ tốt hơn. Tuy nhiên ý chí không kháng cự nổi bao tử, chẳng kiên trì được bao lâu hắn đã hùng hổ và cơm vào mồm.




Đây là lần đầu tiên khi hắn xuyên tới thế giới này, được ăn một bữa ra dáng cơm nước.




Quan trọng hơn, đây không phải là bữa ăn sau cuối.




Cơm tối vẫn phong phú như vậy, đến ngay cả bữa sáng cũng chuyển thành điểm tâm nhỏ tinh xảo. Tô Cẩm Hòa càng lúc càng ngờ vực và không chắn chắn, đừng nói tên kia định nuôi hắn cho mập rồi xẻ thịt đi...




Chắc do ăn cơm ngon, cho nên cái lưỡi của Tô Cẩm Hòa rất nhanh liền khỏi. Sau đó qua mấy hôm, ngồi trước bàn sơn trân hải vị, Tô Cẩm Hòa nhận được một tờ giấy...




Tờ giấy đặt trong một phong thư, hắn bận ăn cơm cho nên tùy tiện mở ra nhìn sơ qua, đều là chữ phồn thể, hắn không hiểu lắm, bởi thế vứt sang lão quản gia, "Ông đọc."




Lão quản gia tằng hắn cổ họng, đọc lớn: "Giờ đây Tô đại thiếu gia nguyện ý ngủ với tôi chứ?"




Suýt chút nữa Tô Cẩm Hòa đã sặc chết, nhào người chụp lấy tờ giấy kia, bên trên chỉ có mỗi câu đó. Tuy nói chữ phồn thể không rõ lắm, nhưng thông qua sự phiên dịch của lão quản gia, hắn đọc hiểu được ...




Hắn vội nhét tờ giấy vào trong áo, đỏ mặt lúng túng không thôi. Hiện tại đuổi lão quản gia đi ra ngoài cũng chả ít gì, người ta đều đã đọc ra tiếng ...




Ứng Hoằng thực sự hại chết hắn rồi.




"Đại thiếu gia, cái này cũng là Ứng thiếu gia sai người đưa tới." Lão quản gia nói, sau đó đặt một chồng đồng bạc lên bàn, "Ngài ấy bảo để ngài tiêu dùng."




Tô Cẩm Hòa càng không dám ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ còn hơn dĩa trái cây trên bàn.




Cuối cùng hắn cũng hiểu hành vi khác thường của Ứng Hoằng là mang ý tứ gì...




Gã đang hỏi hắn, hiện tại có ăn có uống có tiền tiêu dùng, chắc Tô đại thiếu gia đã chịu nguyện ý ngủ với gã.




Tô Cẩm Hòa rất muốn cầm đám đồng bạc này ném vào mặt Ứng Hoằng, gã coi hắn là cái gì chứ!




Bất quá, nếu Ứng Hoằng thật có mặt ở đây thì hắn lại không dám. Ứng Hoằng làm như vậy chỉ là muốn trêu cợt hắn, cho nên so với tức giận, hắn lại càng xấu hổ hơn.




Tên kia cố ý.




Tô Cẩm Hòa nhìn đám đồng bạc, mặt dầy mà thò tay gom lấy, bỏ vào trong túi áo.




Đám đồng bạc này là quỹ dự trữ để làm lộ phí cho việc chạy trốn về sau, bởi thế bây giờ không phải lúc để nói sĩ diện. Ứng Hoằng cho bao nhiêu thì hắn lấy bấy nhiêu, sớm hay muộn hắn cũng sẽ chạy trốn thôi.




Lão quản gia không thấy được biểu tình trên mặt Tô Cẩm Hòa, dưới góc độ của ông, Đại thiếu gia lúc này vừa thâm trầm vừa cơ trí. Hai con mắt ông đều đỏ, không tiếng động mà cảm tạ trời xanh, ông quyết định nói với Tô Cẩm Hòa...




"Đại thiếu gia..."




Tiếng nói đầy nức nở kia làm Tô Cẩm Hòa giật nảy một cái, ngẩng đầu nhìn lên hắn thầm cười khổ, ông lão này lại khóc nữa hả, bộ tưởng mình là Mạnh Khương Nữ hay sao!




"Lão thái gia rất rõ ràng tính nết của lão gia, bởi thế trước khi lâm chung ngài ấy có bàn giao cho tôi, chờ Đại thiếu gia lớn lên, liền kế thừa y bát của ngài ấy, để Tô gia lấy lại thời huy hoàng."




Tô gia lão gia tử biết con trai nhà mình vô tích sự, ông cũng biết sau khi mình chết gia cảnh sẽ tang hoang ra sao, cho nên ông đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người Tô Cẩm Hòa.




Lão quản gia vừa nói như thế, tia buồn ngủ của Tô Cẩm Hòa nháy mắt bay biến đi mất. Trong đầu chợt lóe lên lời Ứng Hoằng đã nói, Tô gia buôn bán cái gì, của cải người chết cái gì, đối thi thể không tôn trọng cái gì...




Tô Cẩm Hòa mơ hồ cảm giác được, đây không phải là chuyện tốt gì.




Chẳng biết bất an từ đâu ra, bao phủ lấy hắn.



1 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 11."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info