"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

[Spoil] Trọng sinh vi tiểu ca nhi

Trọng sinh vi tiểu ca nhi 




Đọc đến một phần ba liền nhịn không được phải review bộ chủng điền này >_<. 




Đây là một bộ trọng sinh xuyên qua đến thế giới nam nam sinh tử, Quý An Dật sống an nhàn hai mươi lăm năm một mình một người cùng với không gian từ miếng ngọc mà cha trước khi chết để lại cho, tưởng là an an dật dật sống đến cuối cùng, lại bị tan nạn giao thông chết đi, trọng sinh vào một tiểu ca nhi mới mười một tuổi cùng tên. Mà không may chính là tiểu ca nhi này đã lập gia đình a, cũng may tính tình của em Dật nhu thuận và chỉ muốn sống bình đạm qua ngày nên em nó chấp nhận hoàn cảnh vô cùng nhanh. Cùng một người chồng bị khờ, tối ngày cứ nhìn em kêu “tức phụ, tức phụ” rồi cười toe toét miệng thật hạnh phúc nữa chứ.




Vương Tiểu Nhị này được cái ưu điểm là làm nông vô cùng nhanh và dễ học hỏi. Quý An Dật cảm thấy thương cho đứa nhỏ này, a ma a cha chết, Đại ca lại gả cho nhà người ta (Nhà đại bá của em Dật, có một a ma ham tiền số một, hồi trước còn ngược đãi chủ thể của em Dật nữa chứ). Em Dật mới đau lòng, hằng ngày đều rót nước linh thủy từ trong không gian cho Tiểu Nhị uống, mong rằng dù không khỏi ngốc cũng cải thiện được chút chút. Em cũng rất kiên nhẫn, dù biết Tiểu Nhị nghe không hiểu mình nói gì cũng vô cùng nghiêm túc ngồi nói mọi dự định của mình ra cho Tiểu Nhị nghe. Anh công Tiểu Nhị này cả một phần ba truyện nổi bật duy nhất là nghe gì cũng cười toe toét rồi cứ kêu “tức phụ, tức phụ” mãi thôi, nghe mà em Dật nó hạnh phúc lây luôn >_<~~~




Nửa đầu là quá trình em kiểm nghiệm lấy nước linh thủy pha loãng để tưới rau, rồi bán cho có lời. Sống nông thôn cũng có cái phức tạp của nông thôn, trong này thể hiện rõ sự nhiều chuyện của con người luôn. Chỉ vì rau em trồng tươi hơn người khác, bán được lời hơn một đồng tiền mà người ta chú ý em (người đầu tiên chính là đại bá của em TT^TT), em dù gì cũng chỉ mới mười một tuổi, đã thế lại thân cô thế cô, có giấu diếm thế nào cũng không thể giấu được miệng lưỡi thế gian. Nên em mới đổ nước linh thủy vào trong giếng rồi nói là do cha mẹ hiển linh giúp em sống càng tốt hơn thôi, rồi cho cả thôn xài chung.




Sau em tự nghĩ ra làm mấy món ngon ngon như là củ cải phơi khô rồi kho gì đó (T^T Đau lòng thay đọc qt ếu biết đó chính xác là em kho thế nào), rồi mấy món nộm chua, hay này nọ. Bàn tay vàng ở đây là em may mắn có được kiến thức mĩ thực từ hiện đại, đem về thời cổ đại khô khan trong nấu ăn này lại phát triển được. Lên trấn trên bán đồ cũng gặp được người tốt, nên từ đó em ăn nên làm ra, nghĩ dành dụm tiền 4-5 năm mới xây nhà được, không ngờ nhờ vào món mứt hạnh nhân và sữa dê hạnh nhân của em mà ngón nghén mấy tháng đã đủ. Và em càng ngày càng bận rộn với sự nghiệp làm đồ ăn nhắm rượu bán cho thương nhân kia >_< ~~~




Ở đây, ta thích chủng điền ở chỗ, tình cảm hai đứa không nhiều lắm nhưng rất ấm áp. Rồi những tính toán tưởng chừng như hoàn hảo của một thanh niên trưởng thành ở hiện đại áp dụng lên thời đại này lại hóa ra là ngu ngốc khi nghe kĩ lời trưởng bối dạy bảo. Cũng may em thuộc dạng lo xa lo hảo, cái gì cũng đi hỏi trước những người thân thiết, nghe chỉ bảo cũng được khai sáng tâm hồn, tâm phòng bị cũng dỡ bỏ, rồi lại có thêm người thân mới. Ở hiện đại em khổ, tám tuổi mẹ bỏ đi, mười hai tuổi mất cha, sống cô đơn một mình đến lúc chết (có bạn trai hờ nhưng chia tay do người kia có người khác), có lẽ do ông trời thương tiếc cho số phận của em Dật và bản thể của thân thể này nên em chết, trọng sinh vào khối thân thể này, còn bản thể thì sống lại ở thân thể em thời hiện đại, trong mơ em Dật ở hiện đại cũng đã nói “Chúng ta sẽ càng hảo”.




Trong này còn có nhiều tình tiết hơi huyền huyễn chút =))) Lúc đại ca sinh khó, hai con cẩu với con dê do được em cho uống nước linh thủy nên rất thông minh, đi vào rừng tìm thấy nhân sâm ngàn năm =)))) Sau cây nhân sâm này còn nháy nháy mắt với em (thật ra là lúc lắc mấy cái nhánh) làm em nghĩ “Thế giới này điên rồi…” Sau cây nhân sâm bò về nhà em luôn! Để xin nước linh thủy ~




Tính tình em Dật đúng là hơi tốt bụng, dù em có ích kỷ (theo em nói) thì chuyện em thương tiếc cho vài người không liên quan đến mình cũng là điều đã chứng minh. Buồn cười nhất là đến gần nửa truyện thì anh công bị kiểu như “Tẩu hỏa nhập ma” vì thấy có người đánh em Dật, sau anh không còn bị ngốc nữa, nói chuyện lưu loát và trưởng thành hơn. Đáng nói ở đây là lúc trước em Dật coi anh như đệ đệ, kiểu vừa yêu thương vừa đau lòng và em vẫn nghĩ em chính là nam nhân! Mà tình yêu giữa hai người đàn ông theo em thế này đã quá mĩ mãn rồi. Nên khi anh tỉnh táo lại em mới nhận thấy nguy cơ của mình, em là của anh =))))) Nam nhân của em là anh, và sau này thế nào mà em chẳng phải làm nghĩa vụ sinh con cho anh, khổ nỗi đang lúc này thì đại ca của anh lại có thai. Thế là em cứ như đứa ngốc, vừa bài xích chuyện mang thai vừa đau lòng anh khi anh cũng hứa “chúng ta không có con, anh chỉ cần tức phụ là đủ rồi”. Được cái em suy nghĩ rất nhanh chóng, nên biết mình nên làm gì.




Em Dật là người hiện đại, ghét người thì ít, nhưng một khi đã không ưa thì em sẽ có cách trị. =)))) Nói chung bàn tay vàng của bộ này không trên người em, mà là ở xung quanh em. Em chỉ nhờ có nước linh thủy nên dính may. Nói nhiều vô ích, ta đọc hơn phân nửa truyện, dài cỡ 1500tr word. Đọc thấy vừa bình đạm vừa hấp dẫn. Đọc đi ~~~~~
0 Bình Luận "[Spoil] Trọng sinh vi tiểu ca nhi"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info