"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Phật Môn Ác Thê - Chương 142.

 




Chương 142: Đồng mệnh chú phù lục (Chiếc phù nguyền rủa đồng mệnh).

Âm Tế Thiên và Bắc Dực Đồng liếc nhìn nhau rồi cùng đi vào trong sương phòng. Tiểu quản sự cười nói: “Thiếu gia, một lát nữa thị nữ sẽ mang điểm tâm và nước trà đến cho ngài.”

 Hộ vệ lập tức vẫy tay đuổi quản sự đi.

“Vậy tiểu nhân cáo lui!”

Khi tên quản sự rời đi, Bắc Duy đóng cửa lại, Âm Tế Thiên mới tháo đấu lạp xuống nhìn ngắm căn phòng được trang trí sang trọng, cười lạnh một tiếng: “Gian phòng này thật sự rất tốt, trừ vẻ hoa lệ ra thì bên trái có U vực lão tổ, bên phải có Quỷ tu lão tổ. Lỡ bọn họ muốn đánh nhau để tranh con yêu thú cấp chín thì nhất định cả lũ chúng ta sẽ biến thành một đống thịt nát.”

Bắc Dực Đồng nhíu mày, gỡ đấu lạp xuống: “Mong là bọn họ chỉ đơn thuần tranh giành bằng mồm mép".

Bọn Bắc Duy cũng lo lắng hỏi: “Tiểu thiếu gia, hiện tại bốn lão tổ tà tu đều tụ tập trong hội trường. Nếu thật sự xảy ra tranh chấp thì người Bắc gia không thể chấn trụ được bọn họ. Ngài có muốn báo cho các trưởng lão không?”

Bắc Dực Đồng nói: “Bọn họ sẽ không tùy ý làm bậy, dù sao nơi này là địa giới của nhân sĩ Tu Chân, hơn nữa còn có người của Tây bộ và Bắc bộ mà. Muốn đánh nhau cũng không phải dễ dàng như vậy!”

Âm Tế Thiên chẳng buồn để ý đến đám tà tu, cầm lấy danh sách những món sẽ được đấu giá lên xem. Trong đó nếu không là nội đan của yêu thú cao cấp thì cũng là lông, sừng hay móng vuốt của yêu thú quý hiếm, hoặc là bán đấu giá cả con yêu thú. Trừ mấy cái này ra, chỉ có năm món pháp khí và pháp bảo, không có vũ khí gọn nhẹ mà hắn muốn. Âm Tế Thiên bất mãn nói: “Vì sao chỉ có mấy thứ này?”

Không phải ban nãy đám Yêu quái lão tổ còn la hét muốn mua Yêu thú cấp chín sao? Nhưng trong danh sách làm gì có nói tới, vậy bọn họ nghe từ đâu? Mắt Bắc Dực Đồng hiện lên ý cười, lấy trong Nhẫn không gian ra một cái bảng đưa cho Âm Tế Thiên: “Những thứ đó ở trong đây!”

Âm Tế Thiên ngó cái bảng Bắc Dực Đồng đưa tới. Trên đó liệt kê những món pháp bảo, pháp khí hiếm có, ben cạnh còn chú thích xuất xứ của chúng, dĩ nhiên yêu thú cấp chín mà Yêu quái lão tổ nói cũng nằm bên trong.

“Vì sao hai bảng danh sách lại không giống nhau?”

“Bảng danh sách này phải có thượng phẩm linh thạch mới mua được!”

Âm Tế Thiên chậc chậc hai tiếng: “Đừng nói đây cũng là một cách kiếm tiền của Bắc gia nha? Nếu thật vậy, kẻ nghĩ ra mấy thứ này cũng quá là khôn khéo! Có thể khiến Bắc gia ở giữa thu gom được không ít tiền!”

Bắc Dực Đồng cười nhàn nhạt không nói. Âm Tế Thiên bắt gặp liền tò mò hỏi: “Không phải ngươi nghĩ ra đó chớ?” Bắc Dực Đồng vẫn chỉ cười không nói, “Ngươi thật là!” Âm Tế Thiên xùy xùy một tiếng rồi ôm nhóc vào lòng, không chút keo kiệt mà tán dương. Nếu Bắc Minh sinh ra ở thời hiện đại, chắc chắn sẽ là một tên gian thương!

Đúng lúc này, sáu nàng thị nữ xinh đẹp bay đến, đem trà ngon và bánh ngọt đặt lên bàn. Từ lúc Âm Tế Thiên thấy các nàng bước vào phòng liền chằm chằm nhìn chân các nàng không dời mắt. Hắn thật sự muốn xem xem vì sao các nàng không dùng tới ngự khí phi hành mà có thể bay lượn được. Tuy nhiên, do hắn cứ chằm chằm nhìn chân các nàng nên không chú ý đến sáu nữ nhân thỉnh thoảng lại liếc mắt sang khuôn mặt xinh đẹp của hắn. Đồng thời, gương mặt các nàng còn đỏ hồng lên, thậm chí thiếu chút đổ hết điểm tâm lên bàn.

Bắc Dực Đồng bắt gặp cảnh này, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, thấy Âm Tế Thiên vẫn đang nhìn chân mấy nữ nhân kia không chớp mắt, đôi mắt nhóc lập tức trở nên lạnh lẽo. Bắc Dực Đồng thản nhiên hỏi mấy thị nữ đã xong việc nhưng vẫn chưa chịu rời đi kia: “Nhìn đủ chưa?”

Âm Tế Thiên cho rằng Bắc Dực Đồng đang nói với hắn, cũng không có ngẩng đầu lên mà trả lời luôn: “Còn chưa đủ!”

Hắn cảm thấy giày của các nàng phải được làm từ pháp khí nào đó mới khiến các nàng dễ dàng bay trên không trung như vậy! Bắc Duy và Bắc Sinh đứng một bên che miệng cười trộn. Bắc Dực Đồng nghe Âm Tế Thiên trả lời, sắc mặt lại càng lạnh lẽo thêm: “Đi ra ngoài!”

Lúc này, sáu nàng thị nữ mới nhận ra là Bắc Dực Đồng đang nói với các nàng, sắc mặt đại biến. Theo quy củ của Hội trường đấu giá, nếu các nàng bị khách nhân đuổi khỏi phòng thì không chỉ mất ba tháng lương bổng mà còn bị tổng quản xử phạt. Âm Tế Thiên ngẩng đầu, liền thấy năm tên hộ vệ đang đẩy sáu nàng thị nữ ra khỏi phòng, tống xuống dưới lầu. Hắn nghi hoặc nhìn Bắc Dực Đồng: “Sao thế?”

Bắc Dực Đồng kéo hắn ngồi xuống hai chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ, nhẹ nhành nói: “Chẳng qua là các nàng nhìn thứ chẳng thuộc về mình mà thôi!”

Đing đang đing đang…

Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng chuông, toàn bộ hội trường lập tức trở về yên tĩnh. Bắc Dực Đồng nói: “Bắt đầu đấu giá rồi!”

Âm Tế Thiên nhìn xuống tầng một, thấy người điều khiển đấu giá đang đứng trước một cái bàn, trên bàn có đặt một cái chuông vàng nhỏ. Bắc Dực Đồng thản nhiên liếc tấm bảng danh sách trong tay Âm Tế Thiên nói: “Buổi đấu giá hôm nay nhất định sẽ là một hồi cạnh tranh khốc liệt cho xem!”

“Phải không?!” Âm Tế Thiên cầm lấy tấm bảng nhìn lại một lần, trừ bỏ một thanh vũ khí Trấn quỷ chuy tiên khí, những cái còn lại hắn đều không quan tâm. Nhưng mà Chuy trấn quỷ hình như không hợp với hắn lắm, thật chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi bộ dáng mình cầm chuy đánh người sẽ như thế nào, chắc giống trò đập chuột chũi mất! Âm Tế Thiên nghĩ thế không khỏi đưa tay đỡ trán.

“Làm sao thế?”

Bắc Dực Đồng thấy hắn đỡ trán liền quan tâm hỏi. Âm Tế Thiên buông tay xuống: “Ngươi có thích món nào trong lần đấu giá này không?”

Ánh mắt Bắc Dực Đồng chuyển tới cái bục trên cao, thản nhiên nói: “Ta đang nhắm tới Đồng mệnh chú phù lục, yêu thú cấp chín, Nhuyễn giáp cấp tiên phẩm và thảo dược trên cấp mười!”

Âm Tế Thiên nghe thấy mấy thứ mà nhóc vừa kể, liền biết sẽ tốn rất nhiều linh thạch, nhưng Đồng mệnh chú phù lục là cái gì? Hắn cúi đầu xem lại danh sách, chỉ thấy bên trong nhắc có tới nó được tìm thấy ở Thượng cổ thiên cảnh, tác dụng cụ thể thì không rõ. Âm Tế Thiên nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn mua yêu thú cấp chín?”

Trong danh sách chỉ có một con yêu thú cấp chín Thạch phong điểu, đây chẳng phải là cạnh tranh với Yêu quái lão tổ cách vách sao? Bắc Dực Đồng nắm chặt tay hắn: “Đúng! Nếu ngươi có yêu thú cấp chín đi theo bên người, ta sẽ yên tâm hơn!”

“Nhưng mà ngươi có pháp bảo khống chế yêu thú cấp chín sao?” Âm Tế Thiên thấy nhóc im lặng không nói, liền chêm thêm: “Nếu chúng ta tranh giành yêu thú cấp chín, chưa nói đến chuyện ngươi có pháp bảo khống chế hay không, mà trước tiên chúng ta phải đối đầu với đám Quỷ tu lão tổ. Hơn nữa nếu dùng pháp bảo khống chế yêu thú, nhất định sẽ khiến kẻ khác mơ tưởng tới. Dĩ nhiên, mấy tên lão tổ cách vách cũng sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để cướp nó khỏi ta. Đã thế con yêu thú đó chẳng khác nào củ khoai nóng phỏng tay chứ chẳng còn là hộ thân thú nữa!”.

Mắt Bắc Dực Đồng hơi uể oải: “Là ta chưa suy nghĩ kĩ!”

Lực chú ý của hai người lại một lần nữa trở về trên bục cao, lúc này mới nhận ra những thứ phổ thông đã bị người khác mua hết. Kế tiếp là đấu giá những món quý hiếm. Người điều khiển đứng ở trên đài hưng phấn hô: “Sau đây, chúng ta sắp sửa đấu giá Đồng mệnh chú phù lục. Nó là tuyệt phẩm phù chú được tìm thấy bên trong Thượng cổ tiên cảnh. Tác dụng của nó có vô số, sau khi sử dụng Đồng mệnh chú phù lục, không những có thể cùng đạo lữ của mình chung sống lâu dài mà trong trường hợp một người chết người kia còn sống, vẫn có thể hồi sinh người đã chết đi!”

Vừa mới nói xong, toàn bộ Hội trường đấu giá đều trở nên ồn ào, nhất thời trở nên ầm ĩ. Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn Bắc Dực Đồng, không nghĩ tới tác dụng của Đồng mệnh chú phù lục lại lớn đến như vậy. Chẳng trách Bắc Dực Đồng muốn giành lấy nó. 

Người điều khiển đấu giá mỉm cười: “Sau khi nghe ta nói, nhất định có rất nhiều cặp đạo lữ muốn giành được Đồng mệnh chú phù lục này. Nếu đã như vậy, ta cũng không dài dòng nữa. Giá khởi điểm của miếng phù chú này là một trăm viên cực phẩm linh thạch!”

Rất nhiều người nghe thấy giá khởi điểm là một trăm viên cực phẩm linh thạch đều bỏ cuộc không còn muốn mua nữa. Nếu chẳng phải người của đại môn phái hay gia tộc thì một trăm cực phẩm linh thạch là một con số khổng lồ, mà huống hồ đây chỉ là giá khởi điểm.

Bất quá vẫn có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với miếng phù chú này, một trong số đó là đôi lão tổ ở cách vách.

“Một trăm mười viên cực phẩm linh thạch!” Yêu quái lão tổ ở cách vách bên phải hô.

“Một trăm hai mươi viên cực phẩm linh thạch!” Sương phòng bên cạnh truyền ra giọng nói trong trẻo.

“Một trăm ba mươi viên cực phẩm linh thạch!”  Yêu quái lão tổ cách vách bên phải lại hô.

“Một trăm bốn mươi viên cực phẩm linh thạch!” Sương phòng bên cạnh cũng hô lớn.

“Một trăm năm mươi viên cực phẩm linh thạch!” Mà U vực lão tổ ở cách vách bên trái cũng như muốn góp vui, lên tiếng kêu giá!

0 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 142."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info