"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Hiệu Thuốc Diệp Gia - Phần 1.

 

   
   


Edit: MA
Biên tập: Đào.

Phần 1:
   
   Đây là một thành nhỏ, gọi Lâm thành. Cách kinh kỳ không xa, trong thành chỉ có một hiệu thuốc, hiệu thuốc tên là Hồi Xuân Đường.
   
   Chủ nhân hiệu thuốc họ Diệp, nên người dân trong thành cũng gọi nó là Hiệu thuốc Diệp Gia.
   
   Trong tiệm chỉ có một đại phu, người dân trong thành cũng gọi hắn là Diệp đại phu.
   
   Diệp đại phu tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, lớn lên trắng trẻo, ngũ quan xinh đẹp không diển tả được thành lời, tuy nhiên hắn rất lạnh lùng, dường như đối cái gì cũng không quan tâm. Có khách nữ tới cửa, hắn chỉ nhàn nhạt thỉnh vào nội thất dâng trà, thời điểm bắt mạch, mắt hoàn toàn nhìn thẳng, đặt hết tâm tư vào việc kê đơn bốc thuốc, việc tiếp đón khách nhân đều là do học trò Bạch Thiệu đứng ra làm.
   
   Y thuật của Diệp đại phu rất tốt, đây là chuyện ai cũng biết. Mấy năm nay, mặc kệ là chứng bệnh nan y khó chữa cỡ nào, chỉ cần đưa đến hiệu thuốc Diệp Gia, theo Bạch Thuật vào hậu đường, Diệp đại phu đi ra ngồi lên ghế thái sư, rũ đôi mắt xinh đẹp, duỗi cái tay thon dài trắng nõn, đặt lên cổ tay người bệnh, trầm ngâm chốc lát. Rồi bảo Bạch Thuật lấy giấy bút đến, kê một cái toa thuốc, hốt vài thang uống, người bệnh và người nhà liền có thể yên tâm.
   
   Đương nhiên, cũng có thời điểm ngoài ý muốn.
   
   Năm trước, công tử hoàn khố nhà Huyện lệnh, chẳng biết đụng phải Tà Thần nào mà trở nên ngơ ngác ngây ngốc, trà không nhớ cơm không nghĩ, mới nửa tháng đã gầy thành bộ xương khô, mỗi ngày chỉ biết trèo lên cây không xuống. Theo lời đồn đại, công tử nhà huyện lệnh sợ là bị điên. Huyện lệnh phu nhân cuống lên, kêu người hầu đem công tử trói lại, đưa đến hiệu thuốc Diệp gia. Diệp đại phu chỉ mới bắt mạch, liền bảo Bạch Thuật tiễn khách, nói: “Bệnh này ta trị không được...”.
   
   Huyện lệnh phu nhân không chịu thôi, một hồi xin Diệp phu cho toa thuốc, một hồi uy hiếp muốn dỡ bỏ hiệu thuốc Diệp gia, Diệp đại phu chẳng buồn để ý tới nàng, nói: “Ta là đại phu, không chữa được tâm bệnh”.
   
   Huyện lệnh đại nhân bất đắc dĩ, thông báo treo giải thưởng, tìm kỳ nhân dị sĩ có thể trị bệnh cho Huyện lệnh công tử. Qua hai ngày, một người nam tử anh tuấn mặc trang phục màu đen đến bóc bảng, nhắc tới cũng kì quái, Huyện lệnh công tử vừa thấy y, cả người liền thanh tỉnh hai phần, cuối cùng không biết vì sao, thật sự trị được. Nhưng càng vui hơn chính là giằng co một hồi, công tử lại có chí tiến thủ, bảo muốn đi ra ngoài học tập, nửa năm sau về nhà thăm nhà, vừa nhìn liền thấy có tinh thần hơn nhiều. Tính tình cũng khá hơn, không còn cản đường cô nương nhà lành nữa.
   
   Huyện lệnh đại nhân mừng rỡ, đáp tạ nam tử kia rất nhều, nam tử không chịu lấy thù lao, nói là bản thân sống trên núi, không thích những đồ vật vàng bạc này. Huyện lệnh không thể làm gì hơn là cho mở cổng thành. Trước đây, mỗi lần nam tử kia vào Lâm thành để bán củi than sản vật núi rừng, đều phải giao nộp lộ phí. Về sau này, cũng không cần giao nữa.
   
   Lâm thành ba mặt núi vây quanh, đặc biệt ở phía nam có ngọn núi Ngọc Bình Sơn, là một ngọn núi nổi tiếng, chung linh dục tú (đất thiêng sinh hiền tài), đến nay cũng không thiếu hồ yêu quỷ quái trong truyền thuyết xuất hiện ở ngọn núi kia.
   
   Sau khi mở cửa thành, người dân sống trên núi ra vào Lâm thành bán sản vật ngày một nhiều hơn.
   
   Cũng chính khi đó, A Hổ xuất hiện trước hiệu thuốc Diệp gia.


0 Bình Luận "Hiệu Thuốc Diệp Gia - Phần 1."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info