"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Phật Môn Ác Thê - Chương 55 + 56.



Chương 55: Thí nghiệm (2)

Nhớ rõ ngày đó, vú Trương đưa cho hắn yêu đan cấp tám để kiểm tra, sau khi hắn đụng vào yêu đan, yêu đan không chỉ dính cứng vào lòng bàn tay hắn mà hắn còn cảm thấy một dòng nước ấm theo đó chui vào cơ thể, tuy nhiên yêu đan cấp một thì không có phát sinh chuyện này. Chẳng nhẽ cấp bậc yêu đan khác nhau cho nên xuất hiện phản ứng khác sao? 
Âm Tế Thiên đứng lên, đi về phía quầy bày yêu đan. Bên trong được bày không dưới trăm khối yêu đan cấp thấp, lớn nhỏ có đủ, sắp xếp chỉnh tề. Mỗi một viên yêu đan hắn đều sợ một lần, nhưng không có phát sinh chuyện như hôm thí nghiệm.

Tiểu nhị vẫn luôn chú ý hành động của Âm Tế Thiên, thấy Âm Tế Thiên nhăn chặt mày lại như gặp chuyện gì khó xử, gã nhanh chóng chạy lại hỏi: “Khách quan không hài lòng với yêu đan này sao?”

Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ nói: “Cho ta xem yêu đan cấp ba!”

Tiểu nhị lập tức từ sau viện mang tới một viên yêu đan cấp ba, cung kính đưa đến trước mặt Âm Tế Thiên: “Đây là yêu đan cấp ba của Nham băng thú!”

Âm Tế Thiên vừa mới đem viên yêu đan cấp ba cầm lên, lập tức cảm giác được sự khác nhau của yêu đan cấp ba và yêu đan cấp hai, hơn nữa, chuyện xảy ra tiếp theo giống y như ngày đó cầm yêu đan cấp tám, yêu đan gắt gao dính vào lòng bàn tay hắn, cũng có một cỗ khí lạnh len lỏi vào theo. Hắn liếc mắt nhìn tiểu nhị vẫn đang chằm chằm xem mình, không bối rối nói: “Ta muốn khối yêu đan này, trừ cái này ra, ngươi thay ta chọn hai viên yêu đan cấp một và một viên cấp hai!”

“Dạ!”

Thừa dịp tiểu nhị chọn yêu đan, Âm Tế Thiên nhanh chóng kéo yêu đan cấp ba đang dính chặt vào lòng bàn tay mình ra, sau đó ném vào trong túi Càn Khôn. Tiểu nhị cười đưa qua yêu đan: “Chưởng quầy có phân phó, ngài mua hàng hóa trong điếm thì đều ghi lại vào sổ.”

Âm Tế Thiên tiếp nhận túi yêu đan, hỏi: “Nơi này của các ngươi có nhà xí không?”

Sáng nay điểm tâm là cháo, cho nên mới muốn đi vệ sinh. Tiểu nhị sửng sốt, trong mắt lộ ra tia đánh giá, gã liếc nhìn đến bên hông của Âm Tế Thiên có treo lệnh bài khắc hai chữ Bắc gia, trên mặt lần thứ hai lộ ra mỉm cười: “Ngài đi theo ta!”

Âm Tế Thiên đi theo tiểu nhị vào hậu viện của cửa hàng. Tiểu nhị vừa đi vừa nói: “Bình thường đều ít người dùng nhà xí, cho nên nhà xí dựng ở một nơi khá xa”

Người tu chân thường không ăn ngũ cốc hoa màu, tất nhiên là rất ít người sẽ dùng đến nhà xí, đối với nhà xí cũng không coi trọng cho nên đều xây dựng xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu. Tiểu nhị đưa Âm Tế Thiên đến góc tận cùng của hậu viện liền rời khỏi. Âm Tế Thiên nhìn nhà xí cỏ mọc thành bụi, đôi mày lại bắt đầu nhíu chặt.

Nhà xí thập phần đơn sơ, phía trên không có đỉnh che mưa che nắng, chỉ có hơn mười tấm ván gỗ tùy ý dựng lên, duy nhất cảm thấy may mắn chính là bên trong không có tản mát ra mùi vị khó ngửi, có thể thấy được bình thường không ai dùng đến nơi này.

Âm Tế Thiên rốt cục không nín được nữa, đành phải đi vào. Mới vừa cởi quần xả nước, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau. Ngay sau đó trên đỉnh đầu vang lên tiếng ba ba. Âm Tế Thiên ngẩng mạnh đầu, liền nhìn thấy hai bóng người thẳng tắp đứng ở hai bên trái phải của tấm ván gỗ.

Chương 56: Thôn Phách.

Trong nhát mắt, trời đất cây cỏ đều đồng loạt im lặng, chỉ có trong nhà xí đơn sơ phát ra tiếng xả nước. Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn hai người trên đỉnh đầu, song phương giơ pháp khí giằng co, giương cung bạt kiếm, khí thế bức người, hết sức căng thẳng.

Ta phắc!

Đây là cái loại tình huống gì? Đánh nhau đến nỗi lôi kéo sang tận nhà xí?

Lúc này, hai người trên kia không hẹn mà cùng cúi đầu, ánh mắt hướng qua chỗ phát ra thanh âm nhìn xuống.

“Mẹ nó! Chưa thấy qua nam nhân đi tiểu bao giờ sao?”

Âm Tế Thiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng kéo quần lên, chạy ra ngoài nhà xí, xoay người nhìn hai nam nhân đứng trên kia. Lúc này, hắn mới nhìn rõ hai khuôn mặt, một người trong đó mặc áo màu đen, đeo mặt nạ màu trắng, khiến người ta cảm thấy y vừa thần bí lại cao quý, một người thì mặc quần áo thuần trắng, khuôn mặt tuyệt mỹ, tay cầm sáo bạch ngọc, giống như tiên nhân hạ phàm.

Âm Tế Thiên đã cho rằng trên đời này, thực khó có ai so sánh được với Bắc Minh, nhưng nam tử áo trắng trước mặt này, dụng mạo ngang ngửa Bắc Minh. Nếu như nói Bắc Minh là một đóa mẫu đơn rực rỡ, như vậy, nam tử áo trắng chính là một đóa sen thanh tao.

“A!” Khóe miệng nam tử áo trắng hơi nhếch lên, khoảnh khắc ấy, hoa cỏ trong đất trời đều phải vì y mà ảm đạm nhạt nhòa. Lập tức, y lại xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía người áo đen, ánh mắt ôn nhuận như ngọc cũng trở nên lợi hại hơn: “Vị đạo hữu này,vì sao lại đánh lén ta?”

Nam nhân áo đen mỉm cười ác ý: “Ta chỉ là muốn xem xem, tuyệt thế thiên tài Hiên Viên Duật được thế nhân xưng tụng, rốt cục có bao nhiêu bản lĩnh mà thôi”

Lời nói ra, loan đao trong tay cũng theo đó hướng nam tử áo trắng đánh tới, nam tử áo trắng không né không tránh, nghênh diện mà tiếp chiêu, rất nhanh hai cái bóng người đánh đến khó phân ai với ai, chẳng rõ ràng cao thấp.

Hiên Viên Duật?

Âm Tế Thiên giật mình nhìn hai bóng người đánh nhau, nam tử áo trắng kia chính là Hiên Viên Duật?

Mẹ nó!

Hắn cho rằng phải đợi ít nhất là vài ngày nữa mới có thể nhìn thấy Hiên Viên Duật, như thế nào cũng không nghĩ tới, nhanh như vậy, ở trong tình huống xấu hổ này, mà gặp Hiên Viên Duật, may mắn hắn có đội đấu lạp, nếu không, thật sự là làm xấu mặt của Bắc Minh rồi. Âm Tế Thiên xem bọn họ càng đánh càng kịch liệt, hơn nữa thân thủ của người áo đen kia thập phần quỷ dị, từng chiêu đều tàn nhẫn trí mạng, vừa thấy liền biết không phải người chính phái, bất quá, hắn càng nhìn càng cảm thấy người áo đen có chút quen thuộc.

Âm Tế Thiên đào lại ký ức của mình, đột nhiên một  bóng dáng từ trong óc xẹt qua. Hắn không khỏi sửng sốt, người mặc áo đen kia là đệ tử nổi danh của Quỷ Tu phái - Thôn Phách!

Tịch Thiên đã từng gặp Thôn Phách một lần tại Tiên cảnh Thử Luyện, tuy nhiên cũng chưa từng trực tiếp đối mặt, cũng không có nói với nhau một câu. Bất quá người này tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn vô tình, làm việc không theo bài bản, y thích nhất là cắn nuốt hoặc chiếm đoạt hồn phách của người tu chân để tăng cao tu vi của mình. Âm Tế Thiên cảm thấy mình không có khả năng cùng y đánh nhau, cho nên tốt nhất là tránh xa hai người kia một chút, bất quá, vừa mới cnhích người một chút, đột nhiên ầm một cái, trước người khoảng ba thước bị đánh một cái hố to.

0 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 55 + 56."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info