☆
Chương 68: Thảo luận xong.
Edit: Tiểu Tam
Ps: Phải lôi đống chương trước ra đọc lại mới edit được chương này, ôm quá nhiều bộ nên văn phong bi loạn(_ _)
Lý Thiên từ tử mở mắt ra, tuy đầu vẫn rất đau nhưng
tư duy của hắn lúc này cũng rất tỉnh táo, phát hiện này khiến khóe miệng hắn
nhịn không được mà nhếch lên. Sau đó hắn liền nhận ra mình cư nhiên nằm ở trên
sàn nhà hơn nữa cơn đau trên trán làm hắn bắt đầu nghĩ lại chuyện đã xảy ra
trước đó.
Hắn hình như gặp được một người không có bị thuốc
khống chế, sau đó hắn nắm chặt cánh tay của người kia….. Lý Thiên cau mày, trí
nhớ sau đó có chút mơ hồ.
Lý Thiên để hai mắt mình từ từ thích ứng với bóng
tối, nghĩ tới Thương Viêm, Lý Thiên đang định đứng dậy dò xét cho rõ ràng nhưng
lại có một bóng người lướt qua trước mắt hắn. Trong lòng Lý Thiên kinh hãi, cẩn
thận đưa tầm mắt ra ngoài buồng giam mới nhận ra ở bên ngoài buồng giam có hai
tên dị năng giả, tuy bọn họ đang buồn chán mà đưa lưng về phía hắn nói chuyện
phiếm nhưng một khi động tác của hắn quá lớn thì hai tên dị năng giả nhạy cảm
này nhất định sẽ nhận ra. Ánh đèn lúc này rất u ám, đã là buổi tối rồi, bóng
dáng của dị năng giả hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy sơ sơ mà thôi.
Thật ra phát hiện dị năng giả ở bên ngoài trong lòng
Lý Thiên mừng như điên, bởi vì đột nhiên có người đến giám thị chỗ này không
phải nói rõ nơi đây có gì thay đổi hay sao.
Lý Thiên từ từ xoay cái đầu đang nhìn phía trước ra
sau, mà ở phía sau của hắn, một chỗ phồng nhỏ trên giường hắn không phải chứng
minh nơi đó có một người ư.
Từng phòng trong đây đều có một cái cửa sổ nhỏ có
song sắt. Một khi đến buổi tối nơi đây sẽ là một mảnh tối đen, cho dù nơi này
có máy phát điện cũng vẻn vẹn chỉ mở 2-3 cây đèn mà thôi.
Lý Thiên từ từ di động thân thể, cố gắng không để
cho đám dị năng giả chú ý mà di chuyển tới trước giường định đánh thức Thương
Viêm. Chỉ là khi hắn cúi hông di chuyển đến bên giường đang định đánh thức
Thương Viêm thì phát hiện hắn đã bị khóa lại trong tầm nhìn của một đôi mắt,
khoảng cách giữa hai đôi mắt nhiều lắm cũng chỉ khoảng 20cm.
Tuy Lý Thiên biết chủ nhân của đôi mắt này nhưng mà
bất thình lình nhìn thấy một đôi mắt trong bóng đêm như thế thì là người đều sẽ
bị dọa sợ thôi. Lý Thiên lập tức lấy tay che miệng mình lại, chưa hết kinh
hoàng mà dùng tay kia vỗ về tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của mình.
Động tác của Lý Thiên Thương Viêm có thể thấy rất rõ
ràng, như vậy thực sự làm Thương Viêm rất hài lòng nha, nhìn thấy cái bộ dạng
rất sợ hãi nhưng không thể la to của Lý Thiên, Thương Viêm tỏ vẻ cậu đã hoàn
trả lại toàn bộ việc bị làm hoảng sợ trước đó rồi đấy.
Lý Thiên bất mãn mà trừng vào cái vẻ mặt trêu tức
của Thương Viêm, vỗ vỗ ngực của bản thân, tuy là ấn tượng đầu tiên của người
trước mắt mang đến cho hắn thực sự không phải tốt lắm, nhưng cái loại bộ dạng
này căn bản không phải là người bị thuốc khống chế được.
“Sao vậy hả?” Giọng nói của một dị năng giả bên
ngoài buồng giam vang lên, Lý Thiên quay đầu theo phản xạ, sau đó là đôi mắt
của Lý Thiên và hai dị năng giả nhìn nhau, còn Thương Viêm đã sớm huấn luyện
đến chuyên nghiệp rồi nên khi vừa nghe thấy tiếng nói liền nhắm mắt lại ‘ngủ
say’.
“Nó tỉnh rồi, mày đi báo cáo một cái đi.” Một dị
năng giả hoàn toàn không có để ý tới cái đôi mắt đang ngập tràn cảm xúc kia của
Lý Thiên, dùng giọng lười biếng mà nói ra, nói xong còn dùng tay đụng đụng
người bên cạnh.
“Tại sao không phải mày chứ?” Một người khác tuy
không phục nói ra nhưng vẫn chạy chậm rời khỏi, mà cái tên dị năng giả ở yên
tại chỗ kia chỉ quét mắt nhìn Lý Thiên một cái liền quay đầu đi với một bộ dạng
chán nản.
Lý Thiên nháy mắt mấy cái, sao thế này? Lý Thiên đưa
tầm mắt lại trên người Thương Viêm, Thương Viêm nhận được ánh mắt khó hiểu của
Lý Thiên, chân mày khẽ nhướng, trong lòng hơi tức giận, cái thứ này cư nhiên
không nhớ rõ hành động vĩ đại của mình sao hả? Thực sự là thằng con ngoan mà!
Tiếng bước chân “cộc cộc cộc” dần dần lại gần,
Thương Viêm bĩu môi liếc mắt nhìn khinh bỉ Lý Thiên một cái, im lặng ngáp một
cái, cậu vì xác định tên này có thực sự tỉnh táo hay không cho nên vẫn không có
dám ngủ, lúc này chính là buồn ngủ gần chết á, nghĩ thế liền nhắm mắt lại đi
ngủ.
Lý Thiên mở to mắt, người này sao lại đáng ghét quá
vậy, sao có thể dùng cái thái độ này đối với người vừa gặp và cũng có khả năng
sẽ là đồng bọn với nhau cơ chứ.
Lý Thiên chưa kịp nghĩ nhiều thì cửa phòng giam liền
bị mở ra, ánh sáng của đèn pin đã chiếu lên người hắn. Lý Thiên luống cuống,
bây giờ hắn phải làm gì đây??
“Bình tĩnh một chút, con trai.” Thương Viêm nhắm mắt
lại khóe miệng khẽ nhúc nhích, giọng của cậu rất nhỏ, nếu Lý Thiên không phải
là dị năng giả thì cho dù ở khoảng cách gần như thế thì hắn cũng không thể nghe
thấy được.
Con trai? Lý Thiên lay đầu một chút, người này sao
lại biến thành ba ba hắn rồi? Đúng rồi là ba ba mà hắn nhận nha. Lý Thiên xem
như đã phục hồi lại tinh thần, Tô Lục Lý chắc chắn đã cho rằng hắn bị đần độn
rồi đây.
Nhìn thấy người bên ngoài đã chạy đến trước mặt hắn,
Lý Thiên tức khắc như được ảnh đế nhập vào, nhớ lại cái vẻ mặt của thằng con
đầu to*(phim hoạt hình bố đầu nhỏ con đầu to)lúc
trước từng xem.
“Ba ba~” Lý Thiên đột nhiên nhào lên người Thương
Viêm, chu cái miệng nhỏ mà sợ hãi nhìn mấy người vừa mới xông vào như đang sợ
bị người ta mang khỏi bên cạnh Thương Viêm vậy.
Thương Viêm bị một cái thái sơn áp đỉnh xảy ra bất
thình lình biến thành suýt chút nữa đã hộc máu, còn phải cố liều mạng kiềm chế
vẻ mặt của mình xuống không được méo mó mà chỉ có thể giữ cái mặt bình tĩnh say
ngủ.
Ác ma nhỏ trong lòng Thương Viêm lập tức chiếm cứ
lấy tâm hồn Thương Viêm, Thương Viêm không chút khách sáo mà nhéo mạnh một phát
ngay trên bụng Lý Thiên, còn thử vặn trái vặn phải nữa chứ.
Lý Thiên đau đến mức há lớn miệng, liền muốn đấm một
đấm lên mũi của Thương Viêm, nhưng hắn cũng nhớ ra tình trạng hiện tại nên chỉ
có thể dựa vào ưu thế đưa lưng về phía mọi người mà bặm chặt môi, đem sức nặng
toàn thân thực vững vàng đặt hết lên người Thương Viêm.
Thương Viêm có thể cảm nhận được sức nặng đang tăng
thêm, lực đạo trên tay cũng không hề nhẹ đi chút nào cả, lúc trước vốn nghĩ là
chung một con thuyền cho nên mới nhẹ tay một chút nhưng lúc này xem ra là không
cần rồi.
Lý Thiên và Thương Viêm hai bên giằng co nhưng người
ngoài không thể biết được, ở trong mắt bọn họ xem ra chính là Lý Thiên trở nên
ngây thơ còn ôm lấy Thương Viêm vừa mới lên chức ba ba đang ngủ say sưa.
“Lý Thiên ngoan nha, ra ngoài cho chú kiểm tra kiểm
tra cơ thể được không nào? Đi cùng chú sẽ có kẹo rất ngọt rất ngọt ăn nha ~” Vị
bác sĩ mặc áo dài trắng rất thân thiết mà cười nói với Lý Thiên.
Lý Thiên và Thương Viêm đang chiến đấu ác liệt bỗng
lạnh run một cái, cái câu thoại của ông chú biến thái này là chuyện gì vậy???
Cuối cùng ông chú mặc áo dài trắng tuyên bố thất bại
đành phải bắt đầu kiểm tra thân thể cho Lý Thiên ngay tại chỗ, phát hiện Lý
Thiên thực sự rất khỏe mạnh, về phần vết bầm ở bụng không ai đề ý cả, ngã ngã
đụng đụng luôn gặp được thôi mà.
Rốt cuộc tiễn người kiểm tra đi rồi cả phòng liền
tối tăm trở lại, chỉ còn có hai người Lý Thiên và Thương Viêm. Còn sau khi hai
tên dị năng giả bên ngoài liếc nhìn hai người đang an phận trong buồng giam một
cái, rồi cư nhiên dời một cái ghế dài tới chỗ cây đèn phía trước không xa bắt
đầu chơi đấu địa chủ*(tương tự như cờ tỷ phú ấy),
cũng không biết bọn họ tìm thấy ở đâu nữa.
Thương Viêm đợi đám dị năng giả vừa đi mắt liền
xoạch một cái mở to mắt ra u oán mà nhìn Lý Thiên, con sâu ngủ lúc nãy đã biến
mất từ lúc Lý Thiên đè tới rồi.
“Đừng nhìn tôi như vậy tôi sẽ tưởng cậu thích tôi
đó.” Đầu Lý Thiên xoay một cái không liếc mắt với Thương Viêm nữa, cười hì hì
nói với Thương Viêm.
Mặt Thương Viêm đầy hắc tuyến, thật muốn ghi âm lại
câu này quá, rồi một ngày nào đó về sau tìm một ngày mà tâm tình của BOSS tệ
hại nhất đem nó phát ra để cho cái tên không biết tốt xấu này biết rằng cậu
không dễ chọc nha. Sự coi trọng của BOSS đối với cậu sâu đậm bao nhiêu vẻn vẹn chỉ
từ quan hệ hiện tại của bọn họ — người yêu sâu sắc là có thể biết rồi.
Lý Thiên không biết vì sao trong ánh mắt của Thương
Viêm hơi co rút, cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút lạnh vậy chứ?
“Thương Viêm.” Thương Viêm nói khẽ, tuy cậu cảm thấy
người này rất không đáng tin cậy nhưng ít ra còn có chút đầu óc, hơn nữa cái
này còn có quan hệ đến Bàn tay vàng nên cậu sẽ không làm cho quan hệ với người
này kém đi đâu.*(Sắc: Cậu đã làm mất rồi!)
“Tôi là Lý Thiên, cậu nói đi cậu khôi phục lại như
thế nào vậy?” Lý Thiên hạ thấp giọng nói chuyện với Thương Viêm, ánh mắt long
lanh mà nhìn vào cậu. Rất tự nhiên mà dính lên Thương Viêm thậm chí còn chen
mất nửa cái giường của cậu nữa chứ.
Hắn biết Thương Viêm không có ý xấu gì với hắn cả,
chuyện ban nãy cũng chỉ vẻn vẹn là tiểu đánh tiểu nháo xem như đùa giỡn với
nhau vậy thôi, tuy nhiên chỉ cần không cẩn thận một cái là sẽ bị phát hiện ngay
(╯▽╰).
Thương Viêm nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn vui vẻ của Lý
Thiên, không ngờ rằng người này cũng khá tùy tiện nên cũng không để ý việc cùng
Lý Thiên chen chung một cái giường.
<Thương Viêm, hôm qua ngươi mới cùng Quân Ly điện
hạ ấy ấy mà hôm nay liền bò lên giường của người khác rồi à?> Giọng nói chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép của Hệ thống suýt nữa khiến Thương Viêm bị sặc
bởi nước miếng của chính mình.
<Bắt cá hai tay là không được đâu> Công lược
nói nghiêm túc, giọng điệu cứ như có chuyện đó thật khiến Thương Viêm lập tức
cảm thấy Công lược-kun học xấu mất rồi.
“Cậu sao thế?” Lý Thiên nhìn cái vẻ mặt loáng thoáng
mất tự nhiên của Thương Viêm trong bóng đêm, thử đến gần Thương Viêm định hạ
thấp giọng xuống thêm một chút nữa. Thương Viêm bị Lý Thiên áp sát lại như vậy
lời ban nãy của Hệ thống và Công lược nói liền vang lên bên tai, cậu cư nhiên
phản xạ có điều kiện mà rớt ra khoảng cách với Lý Thiên.
“Thương Viêm?” Đối mắt với giọng nói nghi hoặc của
Lý Thiên, Thương Viêm biết là bản thân mình đã phản ứng quá độ “Không có gì,
chỉ là chưa từng gần gũi với người khác như vậy mà thôi”.
“Ra thế” Lý Thiên không có nghi ngờ gì cậu mà cho
rằng cậu đang đề phòng hắn, dù sao giờ đang là mạt thế nên có sự đề phòng cũng
là chuyện bình thường thôi mà.
“Tôi chữa khỏi cho cậu và giúp cậu ra ngoài nhưng
tôi muốn cậu phải làm việc.” Thương Viêm đi thẳng vào chủ đề, bây giờ trước có
Tô Lục Lý sau có Chung Hư Lữ nên cậu cũng muốn tăng nhanh tốc độ lên.
“Việc gì?” Lý Thiên lập tức liền cảnh giác mà kích
động lên, nhưng vẫn lặng im nhìn vào bề ngoài của Thương Viêm, hai mắt híp lại,
hơi do dự nhưng vẫn là hỏi trước phải làm gì cho thỏa đáng. Hắn cũng không muốn
buông ra cơ hội tốt lần này nhưng hắn cũng đang đề phòng lời nói của Thương
Viêm có thật hay không, đương nhiên còn phỏng đoán mục đích Thương Viêm xuất
hiện trong đây nữa chứ.
“Mạn Địch, còn có cậu.” Thương Viêm không chút chột
dạ mà nhìn lại Lý Thiên, cũng không thèm thăm dò nữa, đến lúc này rồi vẫn là
nói thẳng ra thì tốt hơn.
Câu trước khiến Lý Thiên nhíu mày lại, Mạn Địch là
đồ gia truyền của nhà hắn, tuy không ai biết cái cây sáo gỗ tồi tàn đó có tác
dụng gì nhưng lão già trong nhà vẫn rất là quý trọng nó, về phần làm sao biết
được vị trí của Mạn Địch cũng chỉ là duyên phận trùng hợp mà thôi.
Đầu Lý Thiên xoay mạnh một cái, nửa câu sau của
Thương Viêm cũng đã nói ra, câu sau này lại là khiến cho Lý Thiên phải trợn to
mắt lên, hai tay ôm ngực, “Cậu… cậu… cư nhiên có loại sở thích này ư?”.
Ánh mắt của Lý Thiên quá mức quái dị cho dù Thương
Viêm nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được, vừa nghe câu này mặt của Thương
Viêm liền không có gì bất ngờ mà đen lại, nhưng đột nhiên lại cười lên duỗi ra
một bàn tay kéo Lý Thiên về phía lồng ngực, hơi ái muội mà thở vào bên tai Lý
Thiên “Cậu nghĩ sao?”.
“Tôi chỉ nói giỡn thôi đại ca, thật đấy.” Lý Thiên
bị Thương Viêm làm một cái giật mình, sắc mặt đột nhiên biến thành nịnh hót,
luống cuống tay chân mà giãy ra khỏi vòng tay của Thương Viêm.
“Vậy giờ cậu đồng ý hay là không đồng ý hả?” Thương
Viêm vẫn không có buông tay chỉ là vẻ mặt nghiêm túc đến mức ngay cả tên Lý
Thiên này cũng không nhịn được mà đi quan tâm đến tình cảnh nguy hiểm có thể sẽ
‘bị đè’ của bản thân nữa.
“Có thể, ngày mai sẽ có một lần nhiệm vụ định kỳ,
cậu giúp tôi chạy trốn tôi sẽ mang Mạn Địch đem về cho cậu.” Lý Thiên sờ sờ
cằm, mang chút tính toán mà ngắm gương mặt hơi lờ mờ của Thương Viêm.
“Được, ngày mai tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi chỗ này.”
Thương Viêm nhướng mi dùng đôi mắt tràn đầy tự tin nhìn vào hai mắt của Lý
Thiên, hoàn toàn xem nhẹ cảm xúc của Lý Thiên sau khi nghe thấy mấy lời nói đó,
xoay người đưa lưng về phía Lý Thiên, ngủ.
Lý Thiên mở to mắt do dự mà há miệng ra, cuối cũng
vẫn là thở dài một tiếng “Tôi sẽ quay về” Lý Thiên vỗ vỗ bả vai của Thương
Viêm, cũng không nói thêm gì nữa, trong đêm tối khóe miệng của hắn có chứa lấy
một chút ý cười, vừa là khó hiểu bất đắc dĩ lại vừa là một loại vui sướng phức
tạp cùng đề phòng.
Như đã nhận ra cảm xúc của Lý Thiên thay đổi, môi
Thương Viêm kéo lên một độ cong rất khó thấy, thực ra cậu không phải hoàn toàn
tin tưởng vào một người vừa mới gặp như thế đâu. Lý Thiên ở trong 《Đế vương mạt thế》tuy bị viết khá là hung ác
nhưng Thương Viêm từ một mặt khác có thể thấy được người này rất trọng tình
nghĩa.
Những dị năng giả không gian cùng rời khỏi nơi này
với Lý Thiên đều có thể được Lý Thiên xem ở trên mặt từng cùng nhau chịu áp bức
qua mà nhận được sự giúp đỡ của hắn, chỉ là ở cuối cùng những người này đều
chịu không nổi cách báo thù tàn nhẫn của Lý Thiên với Tô Lục Lý nên đều đi hết
về phe của Chung Hư Lữ, đây cũng là đội dị năng giả đầu tiên của Chung Hư Lữ
đấy.
Hơn nữa Thương Viêm còn biết Lý Thiên là bị Lý gia
đưa vào nơi này, cho dù ra ngoài được thì Lý Thiên cũng không có chỗ dựa, ở
trong truyện Lý Thiên có thể đi ra ngoài là do Tô Lục Lý bị người khác lật đổ
nên hắn cũng vì báo đáp mà trở thành thủ hạ của người nọ, còn lúc này cậu chỉ
là thay thế vào vị trí của người kia mà thôi.
Cho dù lúc này chỉ là bất đắc dĩ đi theo cậu nhưng
về sau cậu cũng có thể nghĩ cách khiến người này một lòng mà đi theo mình.
Lý Thiên và Thương Viêm đều không có nói chuyện,
buồng giam rất nhanh liền yên tĩnh lại, Thương Viêm và Lý Thiên đều tự chiếm
một nửa chiếc giường nhắm hai mắt lại.
Còn về bóng dáng treo ở trên vách tường ngoài buồng
giam, ánh mắt khó hiểu kia chuẩn xác mà rơi vào trên mặt Thương Viêm, ngón tay
cắm chặt vào bên trong vách tường để duy trì thăng bằng.
“Tìm được rồi, Thương Viêm…..”
1 Bình Luận "Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống - Chương 68"
Ê má sợ ma nha 🙂