—
Thương Viêm mặt đờ đẫn bị đưa đến trước mặt Tô Lục
Lý, chỗ của Tô Lục Lý lúc này chính là phòng kiểm soát của nhà giam, xung quanh
hắn đặt đầy mấy bàn làm việc thẳng tắp nhau, nhân viên ngồi tại chỗ làm việc
khiến chỗ này nhìn sơ qua chẳng khác gì với mấy tòa cao ốc văn phòng cả.
Nhìn thấy Thương Viêm xuất hiện, Tô Lục Lý không hề
phụ sự coi trọng của bản thân đối với Thương Viêm, biết rõ không có tư tưởng mà
vẫn vỗ vỗ lên vai Thương Viêm, nụ cười tươi rói trên mặt thể hiện rõ tâm tình
của hắn đang rất tốt, những người khác trong phòng cũng vì thế mà đem ánh mắt
tò mò rơi vào trên người Thương Viêm.
Trong lòng Thương Viêm có chút thiếu bình tĩnh, cậu
không biết mình có thể bị lộ tẩy trước mặt những người ở đây hay không nữa, may
mắn là Tô Lục Lý để ý tới không gian của cậu còn hơn bản thân cậu nhiều, trong
mắt Tô Lục Lý lúc này đang ngập tràn khao khát đối với không gian của cậu.
Tô Lục Lý đưa Thương Viêm đi đến một căn phòng
trống, “Đem mấy thứ trong không gian toàn bộ lấy ra hết”. Giọng nói của Tô Lục
Lý mang theo sự hưng phấn, hắn biết những thứ trong không gian của Thương Viêm
không hề giống với mấy thứ linh tinh nhỏ nhặt của các dị năng giả khác, hắn rất
chờ mong với mấy thứ có thể đạt được trong không gian của Thương Viêm.
Sự tham lam không hề che giấu kia khiến khóe miệng
Thương Viêm không nhịn được mà co rút, câu này nghe như lời thoại của thổ phỉ
là sao vậy hả, may là không có ai chú ý tới nét mặt của Thương Viêm lúc này.
Thương Viêm trưng cái bộ mặt như xác chết, vung tay
lên lấy mấy thứ đã chuẩn bị sẵn trong không gian ra, vũ khí và dược phẩm mỗi
thứ đều chiếm một nửa, đương nhiên cái tên lòng dạ hẹp hòi Thương Viêm này còn
nhớ kỹ việc bị ‘ăn hành’ ở chỗ của Lý Nhất và Trần Nhất, thức ăn ngoại trừ hai
bịch bánh mì ra thì cái gì cũng không có lấy.
Thương Viêm không hề có chút không cam lòng nào đối
với việc mấy thứ này sắp không còn thuộc về mình, dùng chút vật tư nho nhỏ đổi
lấy dị năng giả không gian, nói sao vẫn là cậu có lợi hơn mà, giao chút phí
dụng cũng chả sao cả.
Hơn nữa những vũ khí này đều là súng, một viên đạn
với thuốc nổ cậu đều không có lấy ra, về phần dược phẩm, đó đều là mấy loại
thuốc trị cảm sốt có thể tùy tiện thấy được trong tiệm thuốc mà thôi, còn mấy
thứ cướp được trong bệnh viện đang được cất giữ trong không gian của BOSS á.
Khi Tô Lục Lý nhìn thấy vũ khí và dược phẩm trong
lòng liền khó kìm nổi sự vui sướng, tuy biết rằng vũ khí trong cục cảnh sát
không chỉ có mỗi nhiêu đây, cũng không có đạn với thuốc nổ, nhưng hắn cũng
không hề cho rằng Diễm Quân Ly sẽ đem tất cả vũ khí giao cho Thương Viêm bảo
quản một mình. Hơn nữa đây không phải còn có thuốc ư, những thứ này ở mạt thế
cũng là thứ rất quan trọng đó.
Người bên cạnh thấy được mấy thứ trong không gian
của Thương Viêm trong mắt liền không ngừng lóe ra ánh sáng xanh, đương nhiên
bọn họ không chỉ hưng phấn về mấy thứ trong không gian của Thương Viêm, mà còn
vì kích thước không gian của Thương Viêm nữa, lúc này hơn phân nửa căn phòng
đều chật ních đồ vật.
Chỉ là khi Tô Lục Lý phát hiện bên trong chỉ có hai
bịch bánh mì, sắc mặt hơi hạ xuống, hắn biết chắc chắn là Lí Nhất giở trò thôi.
Còn Thương Viêm ở khi lực chú ý của mọi người đều tập trung vào những thứ dưới
đất, dùng dư quang lén lút quan sát Tô Lục Lý, ở khi chắc chắn rằng Tô Lục Lý
đã hiểu rõ tình hình thì vô cùng tốt bụng mà vì bọn người Lí Nhất sắp gặp xui
xẻo kia đốt lên mấy ngọn nến.
Sự biểu hiện của Thương Viêm trong mắt đám người Tô
Lục Lý là Thương Viêm đã hoàn toàn bị bọn họ khống chế rồi, dù sao không có ai
sẽ có ý thức mà đem một đống thứ lấy ra ‘tặng’ người như vậy cả. Bộ dạng đần
độn mê man của Thương Viêm khiến tất cả mọi người thả lỏng sự cảnh giác với
cậu, vẻn vẹn chỉ là khi đưa cậu trở về phòng giam là có thể nhìn ra được.
Lúc trước khi đi ra là có mấy dị năng giả bao quanh
cậu, lúc này chỉ còn có hai người bình thường một trước một sau canh giữ cậu
trở về mà thôi. Thương Viêm hơi hơi cúi đầu, lông mi dài ngăn lại ánh sáng lơ
đãng lóe lên trong ánh mắt.
Tròng mắt của Thương Viêm lặng lẽ di chuyển, quan
sát bố cục của chỗ này. Ngục giam chia thành hai tầng, ở lầu hai có thể nhìn
thấy được tình hình của phía dưới, giống cái kiểu như của cửa hàng bách hóa
tổng hợp vậy đó. Dị năng giả sẽ cách một khoảng thời gian ngắn xuất hiện ở mỗi
đoạn đường, có lẽ là tuần tra theo thông lệ.
Lý Thiên kỳ thực rất dễ nhận ra, ở trong 《Đế vương mạt thế》Lý Thiên có một đầu tóc bạc,
tuy nhìn qua có chút yếu đuối, nhưng cái màu tóc khác người này trái lại đã cứu
vãn được danh dự BOSS nhỏ của hắn đấy.
Đầu của Thương Viêm càng ngày càng thấp, đôi mắt
càng quan sát càng sáng rực, cậu lúc này đang nhìn chằm chằm vào một buồng giam
ở lầu một, tuy cậu biết rõ cậu lập tức tìm thấy Lý Thiên là chuyện không thể
nào, nhưng cậu vẫn không nhịn được có chút sốt ruột.
Đột nhiên, mắt của Thương Viêm đối diện với mắt của
một dị năng giả ở lầu một, trong lòng đập mạnh một cái, Thương Viêm lập tức đem
mấy thứ trong đầu tống sạch đi, giả vờ thành một bộ dạng đang ngẩn ra nhìn mặt
đất. May mắn cái tên dị năng giả kia chỉ là liếc mắt nhìn Thương Viêm một cái
liền dời tầm mắt đi, Thương Viêm sợ tới mức tim cứ đập bình bịch.
Điều này khiến Thương Viêm không dám nhìn bậy bạ
nữa, biết nghe lời theo sát người phía trước, ánh mắt vẫn luôn ở trạng thái
trống rỗng vô hồn.
………..
“Ngài Tô, như thế được chứ?” Dị năng giả bên cạnh Tô
Lục Lý có chút lưỡng lự về sự phân phó của Tô Lục Lý, ở mạt thế tất cả mọi
người đều không dễ dàng gì, làm như vậy không nghi ngờ gì sẽ khiến cho người ta
cảm thấy tuyệt vọng.
“Bọn họ lấy thứ thuộc về căn cứ W của chúng ta, nôn
trở ra cũng là chuyện phải làm thôi. Hơn nữa cũng dễ dàng khiến người bên ngoài
biết được, không cần giở trò ở trước mặt chúng ta.” Tô Lục Lý hoàn toàn không
có đem mấy lời nói của người nọ đặt ở trong lòng, khóe miệng cười lạnh với một
bộ dạng khinh thường.
Lý Nhất dùng Thương Viêm đổi lấy một đống đồ dùng
chữa bệnh, nhưng bây giờ bọn chúng cư nhiên lại lấy đi những thứ thuộc về bọn
họ, mấy đồ dùng chữa bệnh này đương nhiên phải thu hồi lại rồi, còn có mấy thứ
đạt được từ trong túi của Thương Viêm kia cũng phải lấy lại nữa.
“….Tôi hiểu rồi”. Dị năng giả chau mày tay nâng lấy
cằm, mặc dù có hơi khó xử nhưng vẫn đồng ý với mấy lời nói của Tô Lục Lý.
“Ngài Tô, cái tên…. họ Lý kia…. lại…” cái tên chạy
đến báo cáo thở hổn hển nói, thấy cái bộ dạng thở dốc của hắn liền biết hắn là
dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến.
Tô Lục Lý không đợi người kia nói xong thì đã chạy
tới buồng giam, gương mặt vốn châm chọc đã sớm được thay thế bằng sự nghiêm
túc, không gian của Lý Thiên ngoại trừ Thương Viêm hôm nay vừa có được là lớn
nhất trong mọi người, bởi do thuốc nên Lý Thiên trong mấy lần nhiệm vụ này đều
thể hiện rất xuất sắc, hắn cũng không muốn mất đi dị năng giả không gian này
đâu.
“Grừ —grào—” Một người có cái đầu tóc bạc xen
lẫn với tóc đen gắt gao nắm chặt lấy lan can, vẻ mặt dữ tợn gầm rú lên với
Thương Viêm vừa mới đi ngang qua, cái biểu hiện điên cuồng kia tập tức khiến
cho người bên cạnh biết người nọ sắp tan thuốc.
Thương Viêm bị biến cố xảy ra bất thình lình làm
hoảng sợ, một chân không tự chủ mà bước một bước nhỏ sang chỗ khác, đầu suýt
chút nữa đã nhịn không được mà nâng lên về phía cái người nổi điên kia rồi.
Nhưng may là lực chú ý của mọi người lúc này không ở
trên người Thương Viêm, Thương Viêm cũng đúng lúc ngăn lại động tác của mình,
vẫn đang cúi đầu đóng giả tên ngốc, tầm mắt chăm chú cứ như muốn đem sàn nhà
trành ra một đóa hoa vậy.
Đầu óc Lý Thiên vừa choáng vừa căng trướng, nhưng
hắn vẫn lờ mờ thấy được sự mờ ám của Thương Viêm, trong lòng vui vẻ, người kia
xem ra không có bị thuốc khống chế đâu á.
Lý Thiên cứ nghĩ thế khiến đầu càng căng đau hơn,
dứt khoát cái gì cũng không nghĩ nữa mà ôm chặt lấy cánh tay của Thương Viêm,
hắn không thể khống chế được sức lực, hắn có thể nhận thấy cánh tay của người
bị hắn nắm lấy run rẩy một chút theo phản xạ, càng thêm chắc chắn đối với dự
đoán người nọ là tỉnh táo, trên tay cũng càng dùng thêm sức.
Tuy đầu Lý Thiên căng đau, nhưng tư duy của hắn cũng
đã không còn bị cản trở nữa, suy nghĩ cũng không chậm chút nào. Phải nghĩ cách
để người này ở chung với mình mới được, vậy thì xác xuất thành công chạy khỏi
nơi này mới có thể cao hơn, dù cho lúc này hắn còn chưa biết người kia có thể
tin tưởng được hay không.
Thương Viêm bị nắm rất đau, móng tay đều muốn đâm
vào trong thịt của cậu, trong lòng Thương Viêm đã muốn chửi thề liên tục, nhưng
cậu lại tuyệt đối không thể biểu hiện ra chút biểu cảm nào, còn phải giả vờ cái
bộ dạng ngu ngốc nữa chứ. Cậu đã bị thuốc khống chế, thần kinh đã trở nên trì
trệ, loại cảm giác đau này cậu ‘chắc là’ không có đâu.
Tô Lục Lý chạy tới nhìn thấy được chính là Lý Thiên
đã trở nên ngoan ngoãn và Thương Viêm đang bị túm lấy, Tô Lục Lý khó hiểu mà
nhìn Lý Thiên, tính kháng thuốc của Lý Thiên rất mạnh, đây cũng không phải là
lần đầu tiên hắn thoát ra khỏi sự không chế của thuốc, nhưng như hôm nay thế
này cũng là lần đầu tiên đó.
Lý Thiên lập tức sửa lại cái thái độ như thường lệ,
vẻ mặt ngây ngô nhìn về phía Thương Viêm, niềm khao khát bên trong khiến trong
lòng Thương Viêm đang bình tĩnh nhìn sàn nhà cũng nổi da gà một trận.
Tô Lục Lý thấy lạ với cái tình huống như vậy, ánh
mắt xét đoán từ trên người Lý Thiên bay tới trên người Thương Viêm. Tình trạng
này của Lý Thiên không phải là lần đầu, nhưng ngày đầu tiên tên Thương Viêm này
tới đã xuất hiện loại tình huống kinh ngạc này rồi.
Thương Viêm tỏ vẻ cậu nằm thôi mà cũng bị trúng đạn
nữa.
“Tách bọn họ ra.” Tô Lục Lý thật sự không muốn nhìn
thấy có chuyện gì xảy ra ngoài dự đoán của hắn, lập tức gọi người đem tay của
Lý Thiên kéo ra.
Lý Thiên lặng im nghe thấy lời nói này, trong lòng
luống cuống, điều này sao được chứ!
Người bên cạnh bắt đầu thực thi nhiệm vụ cứu vớt
Thương Viêm ra khỏi tay Lý Thiên, Lý Thiên là dị năng giả, tuy hắn chỉ là dị
năng không gian, nhưng sức lực của hắn cũng không phải thường đâu, vì thế đáng
thương cho Thương Viêm bên ngoài chỉ có thể vẫn duy trì giả ngốc, còn bên trong
đã đau đến mức nguyền rủa a.
“Ba ba ~ đừng đi mà ~” Σ(
° △ °|||) Lý Thiên vừa
nói xong, người chung quanh đều dùng ánh mắt kinh khủng mà nhìn Lý Thiên chằm
chằm, sau đó liền đưa tầm mắt tới trên người Thương Viêm đang bị lạnh run.
Sắc mặt của Tô Lục Lý đủ loại màu sắc kỳ lạ, tầm mắt
vẫn luôn đặt ở trong ánh mắt tủi thân lại sùng bái của Lý Thiên kia, khóe miệng
run run, lúc này là cái tình huống gì vậy? Chẳng lẽ Thương Viêm thực sự là Lý
Thiên…..
Tô Lục Lý lắc đầu, đem mấy ảo tưởng linh tinh quăng
hết ra óc. Đây là di chứng do dùng thuốc quá độ sao? Đúng rồi, bởi vì tính
kháng thuốc của Lý Thiên, thuốc dùng với hắn vẫn luôn liên tục tăng gấp đôi,
mấy sợi tóc bạc trong tóc đen của Lý Thiên cũng là do điều này mang đến, bị đần
độn cũng không phải là không có khả năng.
Đến nỗi dùng ra cái loại tình huống này, có thể là
do dị năng của Thương Viêm cao hơn so với Lý Thiên, mọi người đều có bản năng
sùng bái kẻ mạnh, nghĩ như vậy xem ra cũng không có gì không đúng.
Ngoại trừ Thương Viêm đang nhìn chằm chằm sàn nhà
cùng Lý Thiên đem tầm mắt nhìn chăm chú vào trên người Thương Viêm, ánh mắt mọi
người đều tập trung lên người Tô Lục Lý.
Tô Lục Lý ho nhẹ một cái, nhìn cái điệu bộ tuyệt đối
không buông tha Thương Viêm của Lý Thiên kia, lên tiếng nói: “Đem bọn họ nhốt
chung đi, ít nhất phải có hai dị năng giả trông giữ đấy.” Còn về điểm có cần
tiêm thuốc vào cơ thể của Lý Thiên hay không, Tô Lục Lý do dự, tình trạng của
Lý Thiên hiện nay thực sự rất là không thích hợp lắm.
Nhìn cái bộ dạng bé ngoan của Lý Thiên, Tô Lục Lý
vẫn là quyết định chuyện thuốc men trước tiên trì hoãn một chút vậy, một trong
dị năng giả không gian với một dị năng giả không thể đánh đấm, nếu bởi vì thuốc
mà đem Lý Thiên giết chết thì mất nhiều hơn được nha.
Nghe thấy lời này trong lòng Thương Viêm chửi liên
thanh, cậu còn đang trở thành đối tượng canh giữ quan trọng, cậu còn chưa có
tìm được Lý Thiên đâu đó!
Cuối cùng Thương Viêm và Lý Thiên bị nhốt trong gian
phòng của Lý Thiên, Thương Viêm dựa vào ý tưởng không thể lòi đuôi nên ngay từ
đầu liền vẫn luôn cúi đầu che đi cảm xúc không thể giấu được trong mắt mình,
nên bây giờ cậu mới nhìn thấy…. cái ót của người từ lúc vừa bước vào trong
buồng giam liền nhào vào lòng cậu ngất xỉu này.
Đầu bạc thêm tóc đen? Thương Viêm quay lưng về phía
hai tên dị năng giả bị giữ lại bên ngoài nháy mắt mấy cái, trong lòng không
nhịn được cười trộm, cái chuyện tốt nhân họa đắc phúc*(gặp
may mắn trong tại nạn)này vậy mà bị cậu đụng trúng nha, hay là nói giữa
BOSS với BOSS là sẽ có kết nối sao hả? E hèm, lạc đề.
Vai diễn hiện tại của Thương Viêm chính là một tên
ngu ngốc, cậu cũng không có cái loại hình thức suy nghĩ sẽ mang người ta lên
giường đâu, vì thế tay hơi hơi dùng sức, lấy bóng lưng của mình ngăn chặn tầm
mắt của mấy dị năng giả, dùng kỹ xảo khéo léo mà kéo tay của Lý Thiên trên tay
mình xuống.
Sau đó Thương Viêm rất ngoan ngoãn mà nghe theo câu
mệnh lệnh “ở yên trên giường” kia của Tô Lục Lý, bỏ lại Lý Thiên một mình mà đi
tới bên giường, nghe thấy một tiếng nhỏ gần như không nghe thấy của đầu rơi
xuống đất ở phía sau, trên mặt Thương Viêm hiện ra một nụ cười xấu xa.
Sau đó liền nằm xuống nhắm mắt lại, chẳng qua là
nhìn thấy cái bộ dạng chổng mông nằm dưới đất của Lý Thiên trong lòng vẫn là
không nhịn được cười trộm mà thôi à.
0 Bình Luận "Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống - Chương 67"