Edit: Buby.
Beta: Đ&Bo.
Chương
46: Bạn tới chơi.
Sáng
sớm hôm sau, Lục Nhiên tỉnh lại với tư thế chân phải gác lên Hoắc Nghị Thần
chân trái gác lên gối đệm.
Xem
ra tật xấu khi ngủ của cậu chẳng có bỏ được. Đêm qua, người nằm cạnh định lấy gối
đệm đi, nhưng Lục Nhiên cười lạnh không đồng ý. Đặt ở giữa, như thế mới có cảm
giác an toàn.
Nhìn
đối phương khổ não khi tự làm tự chịu, tâm trạng Lục Nhiên tốt hơn rất nhiều. Về
phần Hoắc Nghị Thần nói 'có muốn nhận quà đáp lễ hay không', Lục Nhiên chẳng
thèm nghĩ ngợi mà lập tức từ chối.
Cũng
không phải là cậu rụt rè hay chơi trò lạt mềm buộc chặt, chỉ có điều nếu mọi
chuyện đều nằm trong tầm khống chế của Hoắc Nghị Thần, cậu sẽ có cảm giác như
mình bị lừa chui vào bẫy vậy. Cho nên nhân lúc tình cảm của hai người đang
trong giai đoạn mập mờ, cậu muốn giành lấy một ít quyền làm chủ, để người kia đừng
cho rằng cậu dễ dãi, nắn bóp sao cũng được.
Mưu
kế không thành, đối phương có vẻ rất tiếc nuối, nhưng cũng chẳng ép buộc, chỉ
nói y để dành quà đáp lễ ấy lại cho, khi nào cần nhớ đòi.
Những
chuyện xảy ra vào tối hôm qua, mọi thứ đều nằm ngoài dự liệu của Lục Nhiên. Vốn
cậu muốn nghĩ thật kỹ càng trước khi đi ngủ, xem xem sau này nên làm cái gì. Cuối
cùng do quá nhiều việc dồn dập vì thế mà hai mi mắt dính lấy nhau, không kềm được
mà ngủ mất tiêu.
Sau
khi tỉnh lại, theo lẽ thường thì Hoắc Nghị Thần sẽ sử dụng nhà vệ sinh trước.
Cho nên nhân lúc y không có ở đây, Lục Nhiên lập tức lấy túi rác chứa giấy vệ
sinh đã lau cái kia kia ra, quấn lại rồi bỏ trước cửa. Cả 'quà sinh nhật' cậu
cũng cất lên, vừa nghĩ tới chính nó đã châm lửa cho chuyện tối hôm qua, liền giấu
kín vào trong ngăn tủ giữa ở trên đầu giường ngay
Trước
đó, Hoắc Nghị Thần đã nói, cuối tuần này Phan Trì và Dung Thanh Huyền sẽ tới
thăm. Cho nên sau khi hai người làm vệ sinh cá nhân xong, lại cùng nhau dọn dẹp
nhà cửa một lượt.
"Nhiên
Nhiên, cậu có điện thoại." Lục Nhiên mới đi vứt rác về, trông thấy Hoắc Nghị
Thần đi tới, cầm di động của cậu, "Là Biên tập Triệu."
Lục
Nhiên nhìn vẻ mặt của Hoắc Nghị Thần, thấy biểu hiện khá bình thường, mới dám
chắc ăn là y không cảm thấy khó chịu với nghề phụ của cậu, bèn cầm
điện thoại lên nhấn nút nghe.
"Biên
tập Triệu có chuyện gì không?" Lục Nhiên vừa cầm điện thoại vừa đi vào nhà bếp
lau mấy chỗ dầu mỡ.
Gần
đây vẫn là cậu nấu cơm, Hoắc Nghị Thần dọn bếp. Nhưng y làm việc kiếm tiền thì
đạt yêu cầu chứ lau dọn bếp núc lại cực qua loa, rất nhiều chỗ không sạch sẽ,
khiến cậu phải làm thêm một lần nữa.
"Lục Nhiên, tòa soạn có vài suất
phỏng vấn nước ngoài, tôi gọi hỏi xem cậu có muốn đi không?"
Giọng của Triệu Húc có chút hà khắt,
Lục Nhiên gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng của người kia, mặt đeo kính mắt,
cứ như ông già, biểu cảm chẳng bao giờ thay đổi.
"A… Tôi không đi đâu." Còn
lâu cậu mới tin loại chuyện tốt như vậy mà lại để dành cho mình, vì thế tự giác
từ chối.
"Cậu cũng biết tạp chí của
chúng ta muốn phát triển thêm, nhưng bây giờ vẫn luôn không có bài nào nổi trội,
cho nên lần này, tòa soạn dốc hết tiền vốn trao bọn phóng viên chúng ta thêm cơ
hội, cậu có thể suy nghĩ lại.”
"Vậy cứ tặng cơ hội đó cho những
người cần đi, chứ công việc của tôi không cho phép."
"Uhm, được thôi. Tôi cũng chỉ
phụ trách thông báo đến mọi người, thiếu
ai tôi sẽ bị trách. Cậu cứ cẩn thận suy nghĩ đi, nếu như có
thể nghỉ phép được, thì báo lại với tôi."
"OK, biên tập Triệu, còn có
chuyện sao?" Lục Nhiên một bên nói, một bên dùng khăn lau đi những góc
dính dầu mỡ.
Có lẽ là còn cảm thấy mình vẫn còn có
chút quan hệ cá nhân với Lục Nhiên, cho nên Triệu Húc ngừng một lát, rồi nói:
"Bây giờ cậu thế nào rồi?"
"Rất tốt, anh thì sao?" Lục
Nhiên không để tâm lắm, hỏi cho có lệ.
"Vẫn tốt. Mấy hôm trước bài phỏng
vấn tổng tài của Thiên Ức đã ra rồi, nếu có hứng thú hãy đọc xem."
Lục Nhiên cười cười: "Viết thế
nào?"
"Linda vẫn còn tài năng lắm."
"Đúng vậy, tài năng." Lục
Nhiên nhấn mạnh.
Vốn chẳng có quá nhiều chuyện để
nói, hai người qua lại vài câu rồi cúp máy. Lục Nhiên ra khỏi phòng bếp, Hoắc
Nghị Thần đã làm xong việc nhà, đang ngồi vắt chéo chân trên sopha xem tin tức.
Lục Nhiên rửa tay, kế đó ngồi xuống
bên cạnh Hoắc Nghị Thần, cùng xem tin tức.
Tới gần buổi trưa, sau khi nhận được
hai cuộc điện thoại, Hoắc Nghị Thần báo với Lục Nhiên rằng hai người kia sắp tới:
"Hôm nay Anh rể Phan Trì bận vụ án, tới không được."
"Ohm." Lục Nhiên cảm thấy
người kia có tới hay không cũng chẳng liên quan tới cậu.
"Mà… có phải là cậu ăn dấm của
Phan Trì hay không?"
Khóe mắt Lục Nhiên giật giật, nhưng
vẫn nhìn chăm chú vào màn hình tivi: "Khi nào? Sao tôi không biết?"
Cậu làm bộ như tập trung tinh thần xem
tin tức, tuy nhiên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người ngồi bên
cạnh. Lục Nhiên kiên quyết không lay động, nếu không sẽ khiến kẻ nào đó càng
kiêu ngạo.
Cậu nhớ lần đầu tiên khi nghe Hoắc
Nghị Thần nhắc tới cái tên Phan Trì, quả thật có chút không thoải mái, nhưng
lúc đó cậu cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nhớ lại, chắc là có chút cảm
giác khó chịu. Bất quá, ngay cả bản thân cậu còn không biết, sao Hoắc Nghị Thần
biết chứ?
Kế đó cậu nghe thấy người kia cười nói: "Tôi lại cảm thấy khả năng diễn suất của
cậu rất tốt? Rõ ràng cậu làm bộ xem tivi, nhưng thật ra là trộm liếc nhìn tôi."
"Ý anh là ở trước mặt anh tôi
không thể che giấu được gì sao? "
"Chẳng kém là bao."
"Mà tôi sẽ không tùy tiện ghen
tuông.” Cho nên mặc kệ là Phan Ngũ, Phan Lục gì, cậu cũng không để trong lòng.
"Thế sao?" Hoắc Nghị Thần
nhẹ nhàng nói: "Tính cả tiểu Dung và Trần Cáp, cậu sắp thành bình dấm chua
luôn rồi."
Lục Nhiên tức giận đến mức nghẹn cả
họng, cậu phát hiện, người đàn ông đang theo đuổi mình kia thật là một kẻ xấu
xa.
"Ông chủ, có vẻ anh tự tin vào
bản thân quá đấy!"
Chuông cửa vang lên, cắt ngang cuộc
đối thoại của hai người. Hoắc Nghị Thần ra đón khách, Lục Nhiên cũng chỉnh lại
quần áo đi theo sau lưng.
Đập vào tầm mắt đầu tiên là một người
đàn ông đeo gọng kính viền vàng, từ vóc người cho đến khí chất đều khá giống Hoắc
Nghị Thần, chỉ có điều theo nhận xét của Lục Nhiên, đối phương không có điềm đạm
và cởi mở như ông chủ, hơi có chút u ám. Bất quá chắc do là bạn tốt của nhau, một
chút u ám cũng không ảnh hưởng đến ấn tượng tốt mà Lục Nhiên dành cho gã.
Người thứ hai lại ngoài dự liệu của
Lục Nhiên.
Cậu biết, đây chính là bạn trai
scandal trong truyền thuyết của Hoắc Nghị Thần - Dung Thanh Huyền.
Nghe đến cái tên là có thể tưởng tượng
được chủ nhân của nó đẹp đến nhường nào. Bất quá khi trông thấy người thật, vẫn
bổ cho Lục Nhiên một đòn không nhỏ.
Khó trách cái cậu Trần Cáp cà chớn
kia, mỗi lần nhắc tới Dung Thanh Huyền đều nói, bất luận là gia thế, vẻ bên
ngoài, khí chất, khắp mọi mặt đều vượt xa cậu hẳn mấy con phố.
Thật cứ như là mỹ nhân bước ra từ
trong tranh.
Và điểm duy nhất không hoàn hảo, mà
khi hắn ta đứng chung một chỗ với Hoắc Nghị Thần, cũng khiến Lục Nhiên vui mừng
một cách quỷ dị, đó chính là cái người Dung Thanh Huyền này, quá cao…
Ít nhất cũng 1m90, cái chiều cao này
cùng với tướng mạo xinh đẹp này, cũng thật là…
Tuy Lục Nhiên không tới 1m80, đi
ngoài đường cũng chẳng có ai chê là thấp, nhưng đứng cạnh Dung Thanh Huyền lập
tức trở thành người lùn.
Tuy nhiên Lục Nhiên hoàn toàn yên
tâm, với tâm lý của Hoắc Nghị Thần, chắc chắn là sẽ không bao giờ tìm một người
đàn ông cao hơn cả mình để làm người yêu.
Ý thức được suy nghĩ của bản thân,
Lục Nhiên cũng đành thừa nhận, lúc Hoắc Nghị Thần giải thích hai người bọn họ
'chỉ là bạn', cậu vẫn chưa hoàn toàn tin hẳn, mà bây giờ, tận mắt chứng kiến cậu
mới coi như là chắc ăn.
Sau khi chào hỏi và giới thiệu xong
xuôi, Lục Nhiên dẫn bọn họ vào nhà.
Vừa đổi giày, Phan Trì vừa nhìn một
vòng xung quanh cảm khái: "A~~~ Không ngờ lại …" Sau đó chú ý tới cái
liếc mắt của Hoắc Nghị Thần, lông mày y nhếch lên, không nói gì nữa.
Lục Nhiên nói tiếp câu ban nãy mà
gã chưa nói hết: "Lại nhỏ như thế, đúng không?" Lục Nhiên rót hai cốc
nước: "Cuộc sống giai cấp làm công vốn như vậy, đám tư bản các anh không
hiểu được đâu."
"Ha ha… rất tốt!" Thấy Lục
Nhiên cũng không tỏ ra ngại ngùng gì với điều kiện cuộc sống quá mức chênh lệch,
Phan Trì nói tiếp: "Tự mình kiếm tiền nuôi mình, không sai. Anh rể của tôi
cũng vậy."
"Được ba câu là nhắc tới anh rể
luôn rồi." Dung Thanh Huyền ngồi xuống, sự chênh lệch chiều cao phút chốc không
còn rõ ràng, "Lục Nhiên, cảm ơn cậu vì đã chấp nhận Hoắc Nghị Thần. Sau
này, tôi không cần phải xử lý tin đồn của
bọn tôi nữa."
Lục Nhiên nghe xong nở nụ cười,
"Chỉ cần anh tiếp tục đừng tạo ra lời đồn là được rồi!" Cậu ám chỉ.
Dung Thanh Huyền nghe xong sững sờ mất
hai giây mới kịp phản ứng lại, cười phá lên, ôm bụng nắc nẻ: "Lão Hoắc, anh…
bạn trai nhỏ của anh… thật thẳng thắn quá! Tốt! Tôi rất thích!"
Đang nói chuyện với Phan Trì, Hoắc
Nghị Thần nghe vậy thì liền ôm siết Lục Nhiên vào ngực mình: "Không liên
quan tới cậu, muốn trò chuyện cứ trò chuyện, đừng có cân não nhau."
Lục Nhiên liếc nhìn cánh tay bên eo
của mình, mặc dù có chút cảm giác không tự nhiên, nhưng cũng không tránh né.
Cậu biết, ở trước mặt bạn bè của Hoắc
Nghị Thần, cậu không phải là đối tượng được Hoắc Nghị Thần theo đuổi, mà đã là
bạn trai chung sống nửa năm, cho nên dù bị sàm sỡ cậu cũng đành chấp nhận.
Phan Trì nhìn hai người bọn họ suy
tư, sau đó liếc mắt ra hiệu với Hoắc Nghị Thần, hai người liền đi đến cạnh cửa
sổ.
Còn Lục Nhiên tiếp đãi Dung Thanh
Huyền.
"Lần trước tôi có nói với dì Tần
tôi là bạn trai của lão Hoắc, điều ấy không có khiến hai người nảy sinh mâu thuẫn
chứ? Ha ha! Ai biểu y có bà xã mà cũng không nói cho tôi, bạn bè gì kỳ cục. Tôi
chỉ muốn y khó chịu một lần! Không ngờ ngộ thương đến cậu, thật xin lỗi, đừng
trách, đừng trách."
Người xinh đẹp nói lời áy náy đều
có vẻ rất thành ý, mà Lục Nhiên cũng từ chuyện của Dung Thanh Huyền suy đoán được
thái độ của Tần Dĩnh, coi như là có thu hoạch, cho nên cũng rộng lượng tha thứ
cho hắn.
Sau khi nhận lỗi, Dung Thanh Huyền
nói rất nhiều về 'scandal' trước đó của hắn với Hoắc Nghị Thần. Nghe mấy chuyện
kia, Lục Nhiên cũng chẳng cảm thấy ghen ghét gì, bởi vì cách mà Dung Thanh Huyền
kể chuyện, thật giống như là quần chúng vây xem, quá đáng yêu quá khờ khạo, chẳng
có chút khoe khoang nào.
Trái lại càng khiến Lục Nhiên có hảo
cảm với người này.
Đúng như những gì Hoắc Nghị Thần
hình dung, là một tên quái dị.
Hoắc Nghị Thần và Phan Trì đứng ở cạnh
cửa sổ, hai người đàn ông cao lớn che đi gần hết ánh sáng chiếu vào nhà.
Về mối quan hệ của Hoắc Nghị Thần
và Lục Nhiên, Phan Trì có thể coi như là biết đến chân tơ kẽ tóc.
"Xem ra tiến triển không tệ
chút nào?" Phan Trì nói.
"Tối hôm qua có đột phá."
Hoắc Nghị Thần cười đầy vẻ sung sướng.
"Há, thảo nào… ban nãy bộ dáng
giống như là anh có thể ăn tươi nuốt sống cậu ta bất cứ lúc nào. Thế nhưng hãy
nên kiềm chế một chút, đừng biểu hiện quá rõ ràng. Nếu không cậu ta sẽ biết anh
thích cậu ta từ rất lâu rồi. Đến chừng đó, sẽ bị bắt nạt chết luôn?"
Hoắc Nghị Thần không nói gì, ngược
lại nhìn đồng hồ đeo tay nở nụ cười hàm xúc.
Một lát sau Hoắc Nghị Thần rời đề
tài, nói: "Người bạn làm bác sĩ tâm lý kia của cậu, trình độ cũng quá kém.”
"Anh biểu hắn chuẩn đoán cho
bà xã nhà anh? Cậu ta bị chướng ngại tâm lý hay sao? Trời ạ, trước đó tôi đã
nói với anh rồi, hắn rất không đáng tin. Trong mắt hắn, ai cũng có bệnh. Anh
cho rằng tùy tiện bất cứ người nào cũng bị bênh tâm lý hay sao. Vậy anh cũng
không cần nghĩ người ta yếu đuối đến như vậy. Quả nhiên, đàn ông đang yêu đều
mê mê tỉnh tỉnh. Cho nên, trước đó tôi đã nói với anh rồi, hãy theo đuổi một
cách dứt khoát và hẳn hoi. Dựa vào điều kiện của anh, theo đuổi cậu ta mà còn
đi một vòng lớn như vậy. Thôi thật bái phục anh luôn."
Khoảng cách nơi hai người đứng cách
ghế salon cũng không xa, giọng của Phan Trì khá nhẹ cho nên đảm bảo bọn Lục
Nhiên không thể nào nghe được. Nhưng Hoắc Nghị Thần lại nghe không sót một chữ
nào.
Y cũng chẳng tỏ ý kiến gì, chỉ gật gật
đầu, nở nụ cười đầy thâm ý: "Cũng may là thế mới có được một trải nghiệm rất
kỳ diệu."
Gã biết Hoắc Nghị Thần đang nói cái
gì, Phan Trì suy nghĩ một chút rồi cũng nở nụ cười.
Dựa vào tính cách của Hoắc Nghị Thần
bảo y theo đuổi người ta một cách rập khuôn, cũng quá là tiếc nuối. Lại nói một
người kiêu ngạo như vậy, sẽ không thể nào làm được.
Cái tình yêu quái thai này cũng nên
nhấp nhô một chút.
Bốn người nói chuyện thêm một lát,
Hoắc Nghị Thần liền đề nghị ra ngoài ăn cơm.
Vừa xong bữa, Phan Trì chợt có điện
thoại, do đó phải vội vàng rời đi. Tuy chưa bảo người gọi đến là ai, nhưng Lục
Nhiên có thể đoán được chắc hẳn là vị người 'anh rể' chỉ nghe thấy tên không thấy
người kia.
Phan Trì vừa rời khỏi, Dung Thanh
Huyền cũng nói 'không làm kỳ đà cản mũi nữa' mà đi luôn.
Trên đường hai người về nhà, Lục
Nhiên cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: "Bình thường hai người họ cũng như vậy
sao?"
Hoắc Nghị Thần đã sớm nhận ra Lục
Nhiên có khả năng quan sát rất tốt, ngoại trừ chính y, cho nên lắc đầu nói: "Có
hơi khác."
Lục Nhiên nhún vai.
Cậu cũng nhận ra không chỉ 'hơi' thôi
đâu. Thân phận rồi khí chất, tới cách ăn cách nói của hai người kia, nếu hôm
nay cậu là người xa lạ, gặp mặt nhất định sẽ bị áp chế đến câm nín nói không
ra lời.
Thế nhưng sau khi tiếp xúc, lại cảm
thấy bọn họ khá thân thiện, dễ gần gũi.
Lục Nhiên nhìn ông chủ đang chẳng
chút nào kỳ quái với chuyện này, cậu cảm thấy được đây đại khái là 'ngưu tầm
ngưu, mã tầm mã', vật họp theo loài.
Ở trước mặt người khác, Hoắc Nghị
Thần đầy vẻ sâu không lường được, nhưng trước mặt cậu lại chẳng che giấu được
gì.
Được một người như vậy theo đuổi,
thật tốt.
Đại khái nhân tố bí ẩn cuối cùng hiện
giờ, cũng chỉ còn sót lại gia đình của cậu mà thôi.
Lục Nhiên nghĩ nghĩ, đưa tay ra, bắt
được tay phải bên hông đối phương.
4 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 46."
Khi nào mới có chương mới a chủ nhà T_T
tỷ tỷ yêu dấu....everyday em đều vô nhìn một xíu..xem page ấy bây jo ra sao..tỷ ơi..cho muội coi chương mới đi.
uhuhuhu cố lên chủ nhà ơi gần hết r (*´▽`*)
Upadte đi mà T^T
Chúc chủ nhà!!!!
An khang Thịnh vượng, dồi dào sức khỏe
Tấn tài Tấn lộc, tài lộc đầy nhà
Nhan sắc mặn mà, y mùa xuân về
Sự nghiệp thành công, học vấn tiến tớ
Gia đình hạnh phúc, duyên phận sắp tới
Sớm comeback nhé!!!!