"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Phật Môn Ác Thê - Chương 150.

Edit: Nhã.
Biên tập: Đào


Chương 150: Cư nhiên là hắn

   

"Tịch Thiên! Tịch Thiên!" Dự cảm bất an trong lòng Bắc Vũ Hoành càng lúc càng lớn, ông vội vàng đuổi theo Âm Tế Thiên.  

   
Nhưng người vừa mới chạy đến đại sảnh liền nghe thấy tiếng các trưởng lão kinh hô: "Ah! Sao yêu thú của ta lại chạy ra ngoài thế này?"   

   
Ông vội vàng chuyển người, đập vào mắt là khế ước thú của một số trưởng lão đang giãy dụa chui ra từ túi thú, sau đó đồng loạt ùa về phía cửa sổ chạy đi, chỉ chớp mắt, chẳng còn dư lại chút bóng dáng tăm hơi.

   
Các trưởng lão khác thấy thế, sắc mặt đại biến, cuống quýt siết chặt miệng túi thú của mình, chỉ trách túi thú không đủ tốt, đành mở mắt trừng trừng nhìn bọn nó giãy ra khỏi, cũng chạy đi mất.
   
   
Một trưởng lão còn yêu thú trong túi thú thấy thế vội vàng hỏi: "Khế ước thú của các ngươi muốn đi đâu vậy?"   

   
Các trưởng lão có yêu thú bỏ chạy há hốc miệng nhìn cửa sổ trống huơ trống hoắc, một trưởng lão trong đó hoảng sợ nói rằng: "Ta thế nhưng không cảm giác được phương hướng mà bọn nó chạy đi, tựa hồ bọn nó đã chặt đứt liên hệ tinh thần với ta!"   

   
Toàn bộ các trưởng lão trong đại sảnh đều trắng cả mắt, nếu thực sự chặt đứt liên hệ tinh thần, chẳng khác nào nói yêu thú không còn là khế ước thú của bọn họ nữa.   

   
Một trưởng lão còn yêu thú trong túi thú nghi hoặc hỏi: "Sao có thể phát sinh chuyện như vậy? Nếu người khế ước không chủ động cởi bỏ khế ước, thì không có khả năng khế ước thú tự động giải trừ khế ước với người khế ước!"   

   
"Có thể các ngươi đã đoán sai?! Từ xưa đến nay, chưa bao giờ phát sinh chuyện thế này! Tóm lại, ta chưa từng nghe qua!"   

   
"A!" Đột nhiên, lại có một vị trưởng lão sợ hãi kêu to: "Tại sao có thể như vậy?"   

   
Các trưởng lão đều nhìn về phía ông ta, chỉ thấy vị trưởng lão kia lắc lắc túi thú, hoảng sợ nói: "Ta thế nhưng mất đi liên hệ tinh thần với khế ước thú trong túi!"   

   
Các trưởng lão còn yêu thú trong túi thú cả kinh, cuống quýt dùng tinh thần dò xét, ngay sau đó, sắc mặt mọi người đồng loạt trắng không còn chút máu.   

   
Bắc Vũ Hoành thở dài, ngồi trở lại vị trí của mình.   

   
Bắc Vũ Phong siết chặt túi thú trong tay, sợ hãi hỏi: "Đại ca, sao yêu thú lại chặt đứt liên hệ tinh thần với ta?"   

   
Bắc Vũ Hoành thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Ta làm sao biết?"   

   
Bắc Vũ Phong nhìn túi thú bên hông Bắc Vũ Hoành không hề có động tĩnh: "Đại ca, tại sao túi thú của ngươi không có bất kỳ phản ứng gì?"   

   
Hắn vừa nói xong, lập tức mọi người đồng loạt nhìn về phía này.   

   
Sắc mặt Bắc Tiềm ngưng trọng nhìn Bắc Vũ Hoành, lạnh lùng nói: "Hoành trưởng lão, ngươi giải thích một chút, vì sao chỉ có túi thú của ngươi không có bất cứ phản ứng gì?"   

   
Bắc Vũ Hoành nhìn Bắc Tiềm, cười khan nói: "Vì sao chỉ có túi thú của ta không có bất cứ phản ứng gì? Cái đó nên hỏi xem các ngươi đã làm gì khiến đám khế ước thú từ trong túi thú chạy ra, đã thế còn cùng các ngươi chặt đứt liên hệ tinh thần mới phải?"   

   
Bắc Tiềm đột nhiên nghĩ đến lời Âm Tế Thiên nói trước khi đi, sắc mặt đại biến: "Quá hoang đường!"   

  
Các trưởng lão khác tựa hồ cũng nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cũng hết sức khó coi!   

   
Bắc Vũ Phong cuống quýt hỏi: "Đại ca, ngươi biết Tịch Thiên hắn có..." bản lĩnh làm khế ước thú cùng người khế ước chặt đứt liên hệ tinh thần.  

   
Bắc Vũ Hoành liếc hắn: "Ta biết cái gì? Biết Tịch Thiên có bản lĩnh làm khế ước thú từ trong túi thú của các ngươi trốn ra? Biết hắn có bản lĩnh làm khế ước thú cùng người khế ước chặt đứt liên hệ tinh thần?"   

   
Ông hừ lạnh: "Xin lỗi! Ta không biết! Ta chỉ biết, hiện tại các ngươi rất muốn lấy lòng Ngục Tuyền lão tổ, vậy thì mau lẹ phủi sạch quan hệ với Tịch Thiên, sau đó tìm Luyện đan sư cấp mười trị liệu cho Ngục Tuyền lão tổ, chờ thương thế của ông ta lành, nhờ ông ta tìm khế ước thú về cho các ngươi, ta tin chắc ông ta nhất định có bản lĩnh để các ngươi không cần ở trước mặt mấy vạn người mà quỳ xuống cầu xin yêu thú nhưng vẫn có thể khế ước được!"   

   
Sắc mặt các trưởng lão thay đổi liên tục, gần như thành một thùng thuốc nhuộm!   

   
Bắc Vũ Hoành tức giận phất tay áo rời đi, chừa lại các trưởng lão hai mặt nhìn nhau!   

   
Bắc Tiềm cắn răng nói: "Ta không tin tên nam sủng phế vật bị hủy linh căn lại có bản lĩnh lớn như vậy!"   

   
Các trưởng lão khác giật giật khóe miệng, thủy chung không nói nên lời!

   __________

   
Âm Tế Thiên rời khỏi đại sảnh trở về Minh Thăng viện, Bắc Sinh và Bắc Duy chỉ biết im re mà đi theo phía sau hắn!

   
Mãi đến khi Âm Tế Thiên vào trong phòng, đóng cửa lại, bọn họ mới có thể thở ra một hơi!   

   
Bắc Sinh vỗ ngực nói rằng: "Từ lúc đi theo bảo vệ Thiếu phu nhân đến nay, đây là lần đầu tiên ta thấy sắc mặt Thiếu phu nhân khó coi đến vậy!"   

   
Bắc Duy cũng cau mày: "Chắc là các trưởng lão đem hết tội lỗi đổ lên người Thiếu phu nhân rồi!"   

  
Bắc Sinh khẽ thở dài: "Thiếu phu nhân thật đáng thương!'   

   
Trong phòng, khuôn mặt tinh xảo của Âm Tế Thiên đầy vẻ tức giận!   

  
Con mẹ nó!   

   
Bắc Tiềm chiết tiệt dám xem hắn như nam sủng!

   
Đáy mắt Âm Tế Thiên một mảnh lạnh lẽo!   

   
Rồi có một ngày, hắn sẽ khiến bọn họ hối hận khi xem hắn là nam sủng!
   
  
Âm Tế Thiên bình tĩnh lại, vội vàng lấy Phản Quang Kính từ trong không gian ra.   

   
Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bề mặt Phản Quang Kính, hắn còn nhớ lúc ở trong tượng đá Hiên Viên Duật đã từng đề cập, chỉ cần truyền linh lực vào, Phản Quang Kính sẽ hiện lên chuyện mà người sử dụng muốn nhìn thấy nhất.   

   
Âm Tế Thiên nhăn mày.   

   
Hiên Viên Duật đã ở tầng cao nhất của Hóa Thần kỳ nhưng chỉ nhìn thấy được vài ba sự tình, vậy liệu hắn có đủ linh lực để nhìn rõ người hủy linh căn Tịch Thiên là ai hay không?  

   
Đúng!  

   
Không phải hắn có thể khống chế pháp bảo, thần khí để nó nghe theo ý mình hay sao? Như vậy, chỉ cần hắn khống chế Phản Quang Kính thì chuyện gì hắn cũng có thể nhìn rồi.  

   
Mắt Âm Tế Thiên lóe lên tia vui vẻ, nhanh chóng sử dụng tinh thần lực tiến vào Phản Quang Kính.   

   
Chỉ chốc lát, chiếc Phản Quang Kính mà ban đầu chỉ chiếu ra khuôn mặt Âm Tế Thiên, nay đột nhiên rực sáng, rồi bỗng hiện lên hình ảnh.

   
Âm Tê Thiên vừa mừng vừa nghi, sau đó chuyển sang nhăn nhăn mày, bởi vì kính không hiện lên cảnh tượng nào cả, hoàn toàn là một màu đen.   

   
Rốt cuộc đây là cái gì?  

   
Âm Tế Thiên vô cùng sốt ruột, mặt kính vẫn luôn là một màu đen.   

   
Ngay lúc hắn chuẩn bị từ bỏ, hình ảnh trong kính ruốt cuộc cũng có động tĩnh!   

   
Tuy rằng vẫn là một màu đen như trước, nhưng hắn có cảm giác, hình ảnh này tựa hồ đang chậm rãi di chuyển.   

   
Sau đó, hắn chợt trông thấy chiếc mặt nạ bạc quen thuộc.   

  
Âm Tế Thiên nhìn chiếc mặt nạ kia, đáy mắt ùa lên nỗi sợ hãi, suýt chút nữa là vứt luôn cả kính xuống đất.   

   
Thôn Phách!   

   
Cư nhiên là Thôn Phách!   

   
Âm Tế Thiên thật không ngờ rằng người hủy linh căn của Tịch Thiên cư nhiên là Thôn Phách!   

   
Dù sao Thôn Phách cũng đã từng tặng cho hắn một con yêu thú cấp tám, lại thêm pháp bảo Khống thú linh, rồi giúp hắn đối phó với đám sát thủ Lăng gia phái tới, nghĩ thế nào cũng không ngờ được là y!   

   
Chẳng lẽ Thôn Phách giúp đỡ hắn hoàn toàn xuất phát từ lòng áy náy.   

   
Âm Tế Thiên lập tức lắc đầu!   

   
Không có khả năng!
   
   
Hắn không tin người quỷ tu phái sẽ nảy sinh lòng áy náy với người mà mình hãm hại!   

   
Tuy nhiên vì sao Thôn Phách lại hủy linh căn của Tịch Thiên?   

   
Chẳng lẽ do y muốn trở thành thiên tài duy nhất của Tu Chân giới?  

   
Hay là Phản Quang Kính hiển thị chưa hết sự tình?   

   
Nếu thật như vậy, tại sao nó không hiện lên thêm người nào nữa, cớ gì từ đầu tới đuôi chỉ có mỗi Thôn Phách?   

   
Âm Tế Thiên vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc mà đem kính phản quang cất vào trong không gian.   

   
Sau đó đáy mắt chỉ còn một mảnh ngoan lệ.   

   
Lẽ ra hôm qua hắn không nên làm theo trực giác của bản thân, cứ giết chết Thôn Phách luôn cho rồi!  

   
Bây giờ chờ gặp được Thôn Phách lại chẳng biết đến khi nào!  

   
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, rồi có người ôn hòa gọi: "Tịch Thiên, là ta, ngươi có thể mở cửa được không? Ta có chuyện muốn nói với ngươi?"   

   
Âm Tê Thiên nghe thấy giọng Bắc Vũ Hoành, đôi mắt khẽ động, không cần nghĩ hắn cũng biết Bắc Vũ Hoành đến đây là vì đám trưởng lão Bắc gia kia.   

   
Bắc Vũ Hoành không nghe thấy tiếng đáp lại, thử gọi một hồi nữa, nhưng người trong phòng vẫn không có ý định trả lời.   

   
Cạnh đó, Bắc Duy và Bắc Sinh cũng nghi hoặc liếc nhìn nhau.   

   
Bắc Vũ Hoành nhăn mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Tịch Thiên không muốn gặp mình?   

   
Ông xoay người định rời khỏi, nhưng nghĩ đến vụ việc vừa phát sinh, trong lòng thực không yên.   

   
Bắc Vũ Hoành trở lại, tiếp tục gõ cửa: "Tịch Thiên, ngươi ở bên trong thì nói một tiếng, nếu như ngươi không muốn gặp ta, ngươi cứ nó ra, ta sẽ lập tức rời đi!"   

   
Trong phòng vẫn một mảnh im ắng!  

   
Sắc mặt Bắc Vũ Hoành cùng đám Bắc Sinh Bắc Duy trắng bệch, cho rằng Âm Tế Thiên luẩn quẩn trong lòng nên tông cửa xông vào, nhưng nào ngờ trong phòng chẳng một bóng người!

   _____

   
Lúc này, tại sân của Thôn trưởng Đậu Hoa thôn.   

   
Thôn trưởng cởi áo bào ra, dùng đầu ngón tay quệt thuốc mỡ rồi cẩn thận mà thoa lên miệng vết thương.  

   
Đúng lúc này, một thân ảnh đột ngột xuất hiện cách phòng thôn trưởng hai thước.  

   
Thôn trưởng hốt hoảng nhìn, sau đó cả kinh.

   
Vừa nhận ra người đến là ai thì thiếu chút nữa gã đã miết mạnh vào vết thương của mình.
0 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 150."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info