"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 50.


Chương 50: Hai bên tình nguyện.




Trên bàn ăn, Thôi Khánh Kiệt vừa vào tolet, Trần Thi Như liền dộng đũa xuống bàn, “Cậu gắp cho tôi cái thứ gì vậy!!! Cay như thế này ý cậu muốn tôi nổi mụn đầy mặt sao!!! Còn nữa, cái kia mặn chết lại gắp cả đũa to!!! Cậu muốn tôi bị cao huyết áp!!!”



Lục Nhiên cũng bỏ đũa xuống, không nhịn được bật cười: “Tôi thấy cô ăn ‘rất vui vẻ!!!’ mà.” Lục Nhiên cố ý học cái kiểu giọng đầy nhấn mạnh của Trần Thi Như, “Cho nên ăn nhiều thêm chút nữa đi.”



Trần Thi Như bị nụ cười của Lục Nhiên làm rung rinh một chút, thầm mắng: “Nhìn cậu cũng hiền lành, không nghĩ lại xấu xa như vậy.” Sau đó cầm chén lùa hết những món cô không thích ăn vào hết trong thùng rác, rồi lựa lựa những món cô thích ăn gắp bỏ vô lại: “Mặt mẹ cậu đen xì rồi kìa, chắc cậu sẽ bị "sạt" te tua. Để tôi xem một lát cậu xử lý ra làm sao."



Lục Nhiên hớp một ngụm trà tỏ vẻ hờ hững.



Thực ra, Hoắc Nghị Thần vạch cho cậu một kế hoạch comeout cực kỳ đơn giản, nhưng đối với bố mẹ đều là giáo viên như nhà cậu thì chẳng khác gì đo ni đóng giày.



Yêu cầu của giáo viên đối với con cái rất là nghiêm khắc, tuy nhiên, họ cũng sống rất là có trách nhiệm.



Hoắc Nghị Thần nhắm vào điểm ấy, nên mới để Trần Thi Như giả làm bạn gái cậu.



Trần Thi Như có kiêu ngão riêng của mình, cô ta sẽ chẳng bao giờ nảy sinh ý nghĩ bậy bạ với đàn ông đã có người yêu, đó cũng là nguyên nhân chính mà Hoắc Nghị Thần lựa chọn Trần Thi Như.



Trong khoảng thời gian Thôi Khánh Kiệt tới thành phố D, hai người bọn họ phải cố hết sức diễn một tuồng yêu đương mùi mẫn trước mặt Thôi Khánh Kiệt, khiến Thôi Khánh Kiệt nhận ra cậu con trai của mình nuông chiều bạn gái hơn mức bình thường 



Nhưng Thôi Khánh Kiệt hiểu rõ con trai bà, cậu không phải là dạng người nhiệt tình như vậy. Cho nên, nhất định bà sẽ muốn biết lí do vì sao, khiến con trai bà có thể cưng chiều cô bạn gái này đến thế.



Lúc Thôi Khánh Kiệt trở lại, sắc mặt đã tốt hơn một chút.



Lục Nhiên biết chắc bà đã phát hiện mối quan hệ giữa cậu và Trần Thi Như có cái gì đó không đúng, bởi vậy mới tỉnh táo ra, chờ cơ hội để tra hỏi cậu.



Buổi chiều, Lục Nhiên đối xử với Trần Thi Như càng nồng nhiệt hơn nữa, gần như cưng chiều đến mức muốn gì được nấy.



Nhưng Thôi Khánh Kiệt chợt nhận ra một điều, cho dù thế nào thì con trai bà vẫn không hề chạm vào người Trần Thi Như. Thái độ của cả hai thân mật vô cùng, thế nhưng thân thể lại lạnh nhạt cực kỳ.



Bà còn thấy, có một lần Trần Thi Như muốn kéo tay con trai bà, vậy mà nó lại tránh né. Sau đó nó phải vừa dỗ dành vừa trêu chọc, mới dỗ được cô nàng đang trề môi kia vui vẻ lên.



Dù đã sống trên cõi đời hơn năm mươi năm rồi, nhưng thật bà chẳng biết nên giải thích như thế nào nữa.



Mãi cho tới khi mua đủ hết mấy thứ cần thiết, trời cũng ngã về chiều. Lần này, theo đề nghị của Thôi Khánh Kiệt, bọn họ đưa Trần Thi Như về trước.



Trần Thi Như xuống xe ở một thẩm mỹ viện, bởi cô nói mình có hẹn với người bạn thân cùng làm đẹp.



Cuối cùng chỉ còn hai mẹ con, Lục Nhiên vờ như không có chuyện gì xảy ra, câu được câu chăng nói chuyện với Thôi Khánh Kiệt.



Lúc đổi đề tài, Thôi Khánh Kiệt liền đi thẳng vào vấn đề: “Nhiên Nhiên, rốt cục con và Trần Thi Như xảy ra chuyện gì vậy?”



Mặc dù cậu biết mẹ mình vẫn chưa nhận ra được mối quan hệ thật sự giữa cậu và Trần Thi Như, thế nhưng giọng nói đầy vẻ nghiêm khắc kia vẫn khiến tim Lục Nhiên đập thịch một cái. 



Lại may, vẻ chột dạ và lo lắng không yên này, càng phù hợp với ngữ cảnh bấy giờ.



Lục Nhiên không lên tiếng, Thôi Khánh Kiệt lại chắc chắn hơn, rằng con mình và cô gái kia nhất định có vấn đề. Hơn nữa, không chỉ đơn giản là vấn đề tình cảm.



“Tìm một chỗ, chúng ta ngồi nói chuyện.” Thôi Khánh Kiệt chỉ đại một chỗ muốn Lục Nhiên ghé vào. 



Cậu tỏ ra không mấy tự nguyện, bất quá vẫn nhanh nhẹn tìm được một quán giải khát.



Ban ngày khách cũng chẳng quá nhiều, cho nên nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào một gian đơn phía trong cùng.



Hai người tùy tiện gọi nước uống.



Lục Nhiên có chút bất an, cứ vuốt vuốt mép ly nước mãi, mắt cũng chẳng dám nhìn Thôi Khánh Kiệt.



Tất nhiên, những biểu hiện này, cậu đã sớm chuẩn bị từ trước.



Chỉ là cậu thật không ngờ bà lại phát hiện ra vấn đề giữa cậu và Trần Thi Như nhanh như vậy, đã thế còn muốn ngửa bài luôn.



Xem ra hôm nay cậu thể hiện hơi quá trớn, chọc trúng bà rồi.



“Nói đi mẹ đang nghe đây.” Thôi Khánh Kiệt bày ra dáng vẻ giáo viên đang tra hỏi học sinh.



Nói thực, cậu rất sợ vẻ mặt này của mẹ mình. Lúc còn bé, cứ thấy tình hình như vầy là cậu chết khiếp. Bây giờ tuy lớn hơn, nhưng cậu vẫn như xưa, trong lòng có hơi chút sợ hãi.



“Mẹ à, có gì đâu, sao tự nhiên mẹ lại hỏi thế.” Lục Nhiên gượng cười “Con rất thích Thi Như….” Nói tới đây, trong đầu Lục Nhiên liền hiện lên bóng dáng cao lớn nào đó, cho nên chẳng cần cố ý diễn kịch, ánh mắt cũng tỏ hé ra tia chột dạ.



"Con đừng có nói dối! Nếu con thích con bé ấy thật, vậy sao cả ngày hôm nay con lại không chạm vào nó. Ý mẹ là nắm tay đấy!"



Lục Nhiên giật mình, cái chi tiết 'chẳng ai ngờ tới' đó, vậy mà lại bị mẹ phát hiện. Cậu ấp úng mãi không trả lời nhưng cũng đủ để giải thích tình hình hiện tại.



Thôi Khánh Kiệt biết bà đã đoán đúng, quả nhiên giữa hai đứa nhóc này có vấn đề.



Không muốn ép tới đường cùng, Thôi Khánh Kiệt dịu giọng, hỏi lại rốt cục là có chuyện gì.



Lục Nhiên suy nghĩ một hồi, tỏ vẻ quyết tâm nói: “Mẹ, quả thật con có chuyện giấu mẹ… Thế nhưng, hiện tại con không muốn nói."



“Vậy khi nào con mới định nói?"



“Trước lúc mẹ rời khỏi thành phố D, cuối tuần sau con sẽ nói cho mẹ biết, được không ạ?”



Thôi Khánh Kiệt gật đầu nhưng trong lòng nặng trĩu.



Khiến con trai phải nghĩ ngợi mất cả tuần trời mới nói ra được, nó là cái gì chứ?



Trước đó, bà cũng đoán có thể hai đứa mắc sai lầm, con bé kia vì Lục Nhiên mà sẩy thai, cho nên con trai mới cưng chiều con bé kia đến thế. Tuy nhiên lại không phù hợp cho việc con trai không chịu đụng chạm da thịt.



Bà không nghĩ ra, cho nên đành chờ đợi. Chờ đợi con trai nói hết mọi chuyện với bà.



Trên đường về ký túc xá, bầu không khí trong xe rất nặng nề, cả hai người đều không lên tiếng.



Lúc xuống xe, Thôi Khánh Kiệt lại dặn dò cậu nhất định không được làm chuyện có lỗi với con gái nhà người ta. Cậu gật đầu nhưng tâm trạng có vẻ ủ rũ lại khổ sở.



Thế mà bà vừa quay người đi, Lục Nhiên liền thay đổi hoàn toàn. Cậu thở phào nhẹ nhõm, coi như chỉ còn cách thành công một bước nhỏ nữa thôi.



Vừa mới tới nhà, Cung Trí Siêu liền gọi tới, hỏi cậu gần đây có bận gì không.



“Ah, không có. Tao chỉ đang nghĩ cách comeout thôi."



Cung Trí Siêu nghe vậy chỉ ‘Ờ’ một tiếng, qua hai giây mới phản ứng lại, hô to, “Cái gì? Mày mới nói cái gì hả?”



“Tao nói, tao muốn come out.”



“WTF, Lục Nhiên, tao không ngờ mày gan thế đấy. Tao còn nghĩ có khi cả đời mày cũng không comeout." 



Lục Nhiên hừ một cái “Chưa có người yêu thì comeout làm chi?"



“Thế cái tên bây giờ, suy nghĩ kỹ rồi?"



Lục Nhiên chợt nhớ tới ‘cái tên bây giờ’ liền vô thức nở nụ cười, “Vẫn tốt. Nếu không có gì thay đổi, thì vẫn sẽ là y.”



Nghe xong, Cung Trí Siêu thở dài, từ giọng nói thôi cũng biết hiện giờ Lục Nhiên đang cười đầy vẻ đắc chí: "Không ngờ chuyện riêng của tao còn chưa giải quyết xong mà mày đã nhanh chân đến trước rồi."



"Này! Sao lại gọi là 'nhanh chân đến trước' được." Lục Nhiên giải thích "Tao là một một mũi tên trúng ngay đích nghe chưa? Mà, mày gặp chuyện riêng gì không giải quyết được? Chẳng phải lúc trước mày mới tìm được một em nữ thần à, còn mua quà phô trương tình cảm? Giờ lại làm sao?"



“Haizzz, nữ thần của tao, không ngờ ẻm chỉ xếp tao vào hàng dự bị.”



Lục Nhiên vừa nghe, lập tức khuyên, “Tiểu Siêu à, nếu mày biết thế rồi thì đừng có theo đuổi nữa. Đá luôn đi cho rảnh." 



“Đá,” giọng Cung Trí Siêu hạ thấp, “Nhưng mà ẻm nói còn thích tao, kêu tao chờ ẻm.”



“Chờ cái con khỉ. Trí Siêu, với tư cách là bạn tốt của mày, tao kêu mày đá con ả đó liền đi!"



Nhưng mà Cung Trí Siêu vẫn không quyết tâm được. Dù sao gã cũng thích cô nàng thật lòng mà. Dù lý trí nói cho gã biết gã nên làm gì, nhưng con tim lại không cho phép thế.



Lục Nhiên vừa khuyên vừa giải thích chi li cho gã thấy, yêu cô ả kia không đáng chút nào. Rồi còn không ngừng khuyến khích gã đá cái thứ nữ thần dỏm kia đi, đó là một quyết định cực kỳ sáng suốt.



Bạn thân của cậu bị coi như hàng dự bị, Lục Nhiên cảm thấy cực kỳ không vui. Rồi cậu lại nghĩ, nếu Hoắc Nghị Thần dám coi cậu là hàng dự bị, cậu nhất định thiến y.



Thời điểm Hoắc Nghị Thần về tới nhà, là ngay lúc Lục Nhiên đang phát hỏa, vừa thoáng nhìn ánh mắt kia y đã ngớ người luôn.



Sao thế nhỉ? Cứ như y làm sai cái gì ấy?



Lục Nhiên nhồi sọ Cung Trí Siêu xong, rồi lại giáo dục tư tưởng thêm một lần nữa, mới chịu cúp máy.



Bởi vì lúc nãy vô duyên vô cớ mà giận chó đánh mèo lên Hoắc Nghị Thần, Lục Nhiên lập tức giải thích.



Đám đàn ông với nhau, mấy chuyện này không tính là riêng tư cho lắm. Hơn nữa Cung Trí Siêu cũng chẳng cảm thấy ngại ngùng gì nếu người khác biết được tình cảnh thảm thương của gã bây giờ.



Vì vậy, Lục Nhiên kể chuyện tình yêu tình báo của bạn tốt cho Hoắc Nghị Thần nghe, xong lại phê bình gay gắt cô nàng kia. Cuối cùng mới thấy dễ chịu hơn một chút. 



Hoắc Nghị Thần lắng nghe, tỏ thái độ thông cảm với hoàn cảnh của Cung Trí Siêu. Còn lắc đầu nói, quả thực trên thế gian này phụ nữ chính là sinh vật rất rất rất hay thay đổi và rất rất rất không đáng tin. .



Chẳng thể nào hiểu được họ nghĩ gì, trừ khi bổ não họ ra.



Lục Nhiên đồng ý đến không thể đồng ý hơn.



Trong một tuần chờ đợi ấy, Lục Nhiên vừa mong đợi mà cũng vừa thấp thỏm.



Mong đợi, có thể nói ra hết thảy để trong lòng được thanh thản, nhẹ nhõm.



Còn về chuyện thấp thỏm thì… Có quá nhiều chuyện khiến cậu phải thấp thỏm.



Đồng thời, tình hình trong nhà Hoắc Nghị Thần lại có sự thay đổi mới.



Do thị trường chứng khoán biến động mà tình hình làm ăn của công ty có phần không ổn định. Sau khi Hoắc Nghị Thần biết chuyện, liền ngồi thật lâu trên ghế salon.



Lục Nhiên làm xong hết việc bên tòa soạn rồi mà Hoắc Nghị Thần vẫn còn ở đó. Cậu đi tới gần, ngồi bên chân y.



“Nếu lo lắng sao không về nhà xem sao, tôi sợ chú làm việc vất vả lại ảnh hưởng tới sức khỏe.”



Người kia nghe cậu nói xong, quay đầu nhìn, cơ thể cũng xích lại càng gần, chọn một tư thế thoải mái, “Ông ấy trải qua sóng to gió lớn còn nhiều hơn cả anh, đối với mấy chuyện nhỏ nhặt ấy, ông chẳng để vào mắt đâu. Không phải là anh đang lo về chuyện này.”



“Vậy sao anh cứ im lìm thế?"



“Anh còn định mua gara cho em. Giờ thì bay sạch rồi." Hoắc Nghị Thần chỉ chỉ vào tin tức của thị trường chứng khoán, nói.



Lục Nhiên ngớ người, lúc này mới phản ứng kịp, đối phương đang nói đến chuyện cổ phiếu.



Hóa ra là vì cái này sao….



“Vậy anh muốn kiếm bao nhiêu gara hả? Không phải đã có một cái…"



“Ít nhất là phải hai cái.” Hoắc Nghị Thần hứng thú nói: “Dù sao xe của anh cũng phải có chỗ đậu.”



“Anh đang sống dựa vào tôi đấy.”



Lục Nhiên nói xong, nghĩ nghĩ cậu vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với Hoắc Nghị Thần về vấn đề tiền bạc này.



Bởi vì lúc đầu, cậu bị thu hút bởi số tiền kết xù mà đối phương đưa ra, mới có đủ thứ chuyện về sau. Hiện giờ, chắc trong lòng y, cậu vẫn là một ‘xâu tiền’.*



(Tiễn xuyết tử: Ý chỉ người coi trọng đồng tiền).



Cậu phải giải thích mới được.



“Hoắc ca, tôi không biết vị trí của tôi trong lòng anh thế nào, có lẽ anh vẫn nghĩ tôi chỉ là một kẻ thích tiền."



Hoắc Nghị Thần ngó thấy Lục Nhiên nói chuyện nghiêm túc, cũng không tỏ vẻ đùa giỡn nữa mà yên lặng lắng nghe.



"Tôi thừa nhận, ban đầu vì tiền tôi mới đồng ý diễn kịch với anh. Nhưng thực ra tôi cũng không phải là người quá quan trọng tiền tài…" Nói tới đây Lục Nhiên lườm một cái "Thôi được rồi! Nói như vậy không có sức thuyết phục chút nào. Tóm lại, ý của tôi là, trước kia tôi bị tiền tài làm mờ mắt, thế nhưng hiện giờ tôi chấp nhận quen anh, không phải vì tiền của anh. Còn trước đây, tôi vẫn nghĩ chúng ta không thể nào diễn giả thành thật được. Bởi với sự khôn khéo của anh, nhất định sẽ không thèm quan tâm tới một kẻ thích vật chất như tôi. Thế nhưng qua quá trình tiếp xúc với nhau, tôi thấy anh cũng không có hiểu nhầm tính cách của tôi. Tôi thích tiền nhưng tôi không vì anh có tiền nên mới thích anh. Cho nên…"



Chỉ có mỗi một ý thôi, nhưng nói đi nói lại Lục Nhiên vẫn chưa nói được một cách rõ ràng.



Tuy có rất nhiều lời muốn nói nhưng Lục Nhiên chẳng thể biểu đạt được rõ ràng, chứng tỏ cậu đang không có tâm tình trâu truốt câu cú của bản thân. Mà cũng nhờ như vậy, càng khiến người ta thấy được thành ý của cậu.



“Cho nên ý em là em thích anh?” Không để Lục Nhiên nói xong, y tóm được từ quan trọng nhất, cắt lời cậu.



“Hửm?” Lục Nhiên còn đang xoắn xuýt muốn tự giải thích cho mình thì bị câu nói bất thình lình của Hoắc Nghị Thần kéo ra ngoài, sau đó ngớ người. 



Nhớ lại mấy câu mới vừa nói, Lục Nhiên giật cả mình, ban nãy hoảng quá nói hớ. Lại còn 'không phải bởi vì anh có tiền nên mới thích anh' nữa chứ!



“Được, anh hiểu mà!” Hoắc Nghị Thần duỗi tay ôm lấy Lục Nhiên, kéo cậu vào trong ngực, “Không cần giải thích nhiều như vậy. Hay em cho rằng, anh sẽ có suy nghĩ chỉ cần dùng tiền là mua được em?"



“Tôi nghĩ mới nãy tôi nói chưa tốt lắm, có chút… diễn đạt vẫn chưa đủ súc tích.” Lục Nhiên hơi hơi nghi ngờ, “Cho nên, có cần….tôi nói lại một câu tốt hơn không?”



“Không cần, vừa rồi em diễn đạt rất tốt, rất súc tích. Huống hồ từ đầu tới cuối anh không hề nghi ngờ nhân phẩm của em. Chuyện mà anh để ý nhất bây giờ là, theo ý của em thì em đồng ý lời theo đuổi của anh. Phải không?"


----
*Cầu com cầu com :'(
8 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 50."

������������������������

Yêu đào <3 <3 <3

Com đây. Com đây. Chủ nhà cố lên! Cầu chap mới nhaaa.

Húy húy, ch sau comeout đúng hơm ////v////

Tuôi từ PMAT qua đây, ủng hộ bạn mau chóng lấp hố ^O^

À mà bn ơi, sao ko làm tiếp DDKR vậy

Ừm hôm nay em hiện thân cmt chủ yếu để hỏi là... Nhà mình con sống ko ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info