Edit: Bori.
Beta: Đào.
Chương 45: Đột nhiên tiến bộ.
“Hoắc ca, anh đang nói đùa gì thế?” Nếu như có thể dùng icon để minh họa, nhất định bây giờ Lục Nhiên đã đen thui cả mặt luôn rồi.
Dùng cái kia? Giúp y?
Hoắc tổng rụt rè đã chạy biến đâu mất rồi?
Mặc dù trước kia cậu cũng từng nhận được món quà như vầy, nhưng lúc Cung Trí Siêu tặng cậu, cậu chớ hề bảo đối phương giúp mình sử dụng nó!!!
Chẳng phải là do độc thân nên mới cần đến nó ư!
Nếu còn cần giúp, vậy chẳng khác nào cởi quần đánh rắm?!
Hoắc Nghị Thần không để ý đến cái người đứng trước cửa đang đầy mặt vặn vẹo, chẳng chút ngại ngùng lấy món đồ trong hộp ra, nói: “Có lẽ cậu đã hiểu lầm rồi.”
Vừa nghe được câu này, Lục Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu biết mà, Hoắc Nghị Thần chẳng thể nào tự nhiên sống buông thả như vậy.
Đối phương tiếp tục: “Uhm, ý tôi không phải là muốn cậu giúp chuyện này. Tôi muốn nói là.... lần trước dùng món đồ kia của cậu.... Thật ra tôi cũng không thích lắm.”
Câu này có hai vế, nhưng sự chú ý của Lục Nhiên chỉ đặt ở vế thứ hai: “Ơ? Không phải anh nói....”
Nếu cậu nhớ không lầm thì, đối phương nói rành rành là, cảm giác cũng không tệ lắm kia mà?
“Bởi vì, khi tôi quan sát món đồ này”, Hoắc Nghị Thần cầm vật nọ lên, có vẻ xem xét một cách tỉ mỉ, thịt màu hồng nhạt, nhưng thật ra nhìn cũng không giống thật lắm: “Đây là bộ phận của phụ nữ..... Mà tôi, chỉ thích đàn ông.”
Dứt lời, y ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nhiên, ánh mắt dường như nói: Cậu hiểu được mà.
Lục Nhiên 囧, hận không thể chui vào góc tường luôn đi cho rồi.
Nếu như người nằm trên giường không phải là Hoắc Nghị Thần, cậu nhất định móc hai con mắt của đối phương ra luôn cho rồi. Nhưng mà thực tế, cậu lại bị nhìn đến mặt đỏ tim đập, chẳng biết phải làm sao.
“Thế nên, cậu tặng tôi món quà này, tôi cũng chẳng vừa ý cho lắm. Nhưng nếu cậu chịu kèm thêm một vài phục vụ, tôi sẽ có được một ngày sinh nhật tuổi 30 vô cùng trọn vẹn và khắc sâu.”
“Ông chủ….”
“Sao cậu không như vừa nãy, gọi tôi là Hoắc ca?” Hoắc Nghị Thần nghiêng đầu, ngước nhìn về phía cậu.
Mặc dù đối phương ngồi thấp hơn cậu, nhưng Lục Nhiên vẫn có ảo giác như mình đang bị khí thế hung hăng kia dòm từ trên xuống.
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rất lâu cũng không nói lời nào.
Qua mười mấy giây, Lục Nhiên liếc mắt, dường như đã thôi giãy dụa, lên tiếng hỏi: “Hoắc ca, anh không tiếp tục giả làm chính nhân quân tử nữa sao?”
Hô hấp Hoắc Nghị Thần nặng một chút, dường như không nhịn được mà bật cười, hỏi vặn lại câu trên: “Thế còn cậu, không tiếp tục giả ngây ngốc nữa sao?”
Đây chính là muốn làm rõ mọi chuyện.
Lục Nhiên cũng không như trước kia, sợ hãi mà chạy khỏi phòng ngủ. Cậu xoay người dựa vào vách tường, khoanh hai tay lại, vẻ mặt từ từ trở về bình thản ung dung.
“Tôi hỏi anh trước, thế nên đúng lý ra anh phải trả lời tôi trước.” Dựa theo thói quen của y, mỗi lần cậu hỏi như vậy, ông chủ toàn dùng bẻ ngược lại vấn đề để ngăn chặn cậu. Đừng nói lần này, y vẫn giữ đúng nguyên tắc kia nha.
Lục Nhiên không tiếp tục bị mình lừa gạt, Hoắc Nghị Thần cũng chẳng kinh ngạc cho lắm, ném dụng cụ trong tay ra giữa giường, rồi đứng lên.
Vạt áo ngủ buông xuống, che lắp đi cặp chân dài săn chắc của đối phương, tuy nhiên nửa người trên bị hở một chút, lộ ra vòm ngực khỏe khoắn.
Không để cho khí thế vừa mới dâng lên đã bị cảnh khêu gợi trước mắt đánh sụp, Lục Nhiên cố gắng không nhìn chút da thịt kia của đối phương. Đành tập trung vào mắt Hoắc Nghị Thần, tỏ vẻ không chịu nhượng bộ.
Hoắc Nghị Thần di chuyển chầm chậm, trầm thấp nói: “Ngày hôm nay, tôi hôn cậu ở nhà bếp.” Nói xong, y dừng một chút, thấy Lục Nhiên lộ ra vẻ mặt ‘Nói tiếp’, liền tiếp tục, “Cậu không hỏi tôi tại sao.”
“Vậy thì tại sao?” Ai quy định bị cưỡng hôn nhất định phải hỏi tại sao hả?
“Nếu như là trước đây, nhất định cậu sẽ hỏi tại sao. Thế nhưng hôm nay cậu không có, cho nên tôi đoán, cậu đã biết được đáp án rồi.”
FML.
Sắc mặt phiền muộn lóe lên rồi biến mất, Lục Nhiên nghĩ thầm con hồ ly này quả thật quá gian xảo rồi, cậu chỉ sơ xuất có chút xíu, liền bị phát hiện ngay.
Hôm nay ở công ty, cậu chợt suy nghĩ cẩn thận, tại sao hiện giờ cậu và Hoắc Nghị Thần lại ở trong trạng thái này.
Có lẽ đối phương đang dùng biện pháp ‘Nước ấm nấu ếch’, muốn chậm rãi luộc chín cậu luôn, cho nên mới không nói gì nhiều, cũng chẳng làm ra động tác gì lớn. Chỉ dùng một chút hành động đặc biệt để khiến cậu rung động.
Tuy rằng quái lạ khi mà Hoắc Nghị Thần lại dùng phương thức này theo đuổi người khác, nhưng nó đối với cậu cũng không quan trọng cho lắm. Hơn nữa cậu rất hưởng thụ cuộc sống ấm áp thoải mái khi có người để cậu quan tâm và có người quan tâm lại cậu như vầy. Cho nên vốn định kéo dài cuộc sống thế này mãi.
Chẳng ngờ có một ngày, không thể tiếp tục giả vờ được nữa!
“Sau đó thì sao?” Lục Nhiên ngoan cố, kiên trì hỏi đến cùng.
Lần này, cậu quyết tâm sẽ chẳng hó hé gì hết, tiếp tục giả ngu ngốc, để xem lão hồ ly kia có tự khai hay không.
“Tôi muốn theo đuổi cậu, dựa vào hiểu biết của cậu về tôi, chẳng lẽ có thành kiến gì à?”
“Thành kiến?” Lục Nhiên buồn bực, “Thành kiến đâu ra?”
Tất nhiên Hoắc Nghị Thần sẽ không nói, trong thời gian y quan sát Lục Nhiên, đã từng thấy có mấy lần Lục Nhiên thẳng thừng từ chối người ta theo đuổi mình. Theo y nghĩ, rõ ràng Lục Nhiên không thích bị người không quen không biết theo đuổi. Thế nhưng, hai người không tiếp xúc với nhau, thì làm so có thể quen biết được?
Cho nên dưới cái nhìn của y, y mà còn không ra tay, nói không chừng Lục Nhiên sẽ sống độc thân cả đời mất.
Vì vậy, y quyết định tới cứu vớt Lục Nhiên.
“Nếu không có thành kiến, thế thì dễ dàng rồi.” Hoắc Nghị Thần vẫn không trả lời vấn đề của Lục Nhiên, trực tiếp nói ra hàm ý trong lời nói của đối phương.
Lục Nhiên há há miệng, rồi liền ngậm lại, suýt tí nữa đã buột miệng thốt lên ‘Ai nói không có thành kiến’, chắc chắn Hoắc Nghị Thần sẽ ngay lập tức hỏi tới ‘Vậy rốt cuộc có thành kiến gì’. Mà nếu cứ tiếp tục cái vòng lẩn quẩn này mãi, có thể cậu và Hoắc Nghị Thần sẽ dây dưa chẳng có kết thúc. Cho nên cậu quyết định, im lặng không nói.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Mà theo Lục Nhiên, là trừng mắt với nhau.
Mấy giây sau, Hoắc Nghị Thần di chuyển tới phía trước, đi về hướng Lục Nhiên.
Tuy rằng chưa nói rõ ràng hoàn toàn, nhưng quan hệ của hai người đã bị vạch trần tới mức này, sau khi kề sát tới khoảng cách nhất định sẽ phát sinh chuyện gì, còn cần phải suy nghĩ hay sao?
Lục Nhiên lập tức lùi ah lùi về phía cửa phòng, “Nếu anh theo đuổi tôi một cách cẩn thận như vầy, hẳn là cũng có điều cần kiêng dè đúng không?” Nghĩa bóng là nói cho Hoắc Nghị Thần biết, trước tiên chớ có mà làm bậy.
Đối phương vừa nghe xong, quả nhiên bước chân hơi chút khựng lại, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi một giây đồng hồ thôi, sau đó vẫn tiếp tục đi về phía cậu.
Phòng ngủ nhỏ tí tẹo, theo Lục Nhiên tính toán thì đi từ cửa tới giường sẽ mất ba bước, ấy vậy mà người kia chỉ dùng có hai bước chân dài là tới nơi ngay.
Trước mắt tối sầm lại, bấy giờ, mặt hai người gần như dán sát vào nhau.
Hơi thở nóng rực mang theo hương rượu đỏ thơm ngát phả vào mặt cậu, giọng nói của người trước mặt càng trở nên trầm thấp hơn: “Cậu nghĩ, nếu mà tôi theo đuổi cậu, thì tỉ lệ thành công sẽ là bao nhiêu?”
Khoé miệng Lục Nhiên giật giật, ăn ngay nói thật: “Rất cao.”
“Thời gian? Có lâu lắm không?”
“Tùy vào thành ý của anh được bao nhiêu nữa.”
“Nếu mà có rất nhiều thành ý, thì thời gian nhanh nhất là mất bao lâu?”
Càng nói chuyện khoảng cách lại càng gần hơn, đến cuối cùng, đôi môi cơ hồ đã chạm vào nhau luôn.
Trên môi xuất hiện chút cảm giác ngứa ngáy, Lục Nhiên chẳng thể lấy ngón tay mà gãi, chỉ mong mau mau kết thúc cuộc trò chuyện này.
Lục Nhiên dứt khoát nói thẳng: “Nếu anh tự tin khiến cha mẹ tôi chấp nhận anh, vậy chuyện tôi đồng ý chỉ là chút cỏn con. Bởi vì chắc anh cũng nhìn ra được, quả thật tôi có ấn tượng rất tốt về anh. Thế nhưng nói cho rõ, thà mất lòng trước được lòng sau. Nếu sau này chúng ta chia tay, mà lý do là bởi anh ngoại tình, vậy tôi sẽ đem đống ảnh chụp khoả thân của anh, gửi đến mấy tạp chí, còn tung luôn lên trên Internet, cho bồ nhí của anh có thêm vài kiểu thưởng thức khác nhau.”
Tiếng cười trầm thấp truyền vào màng nhĩ, đối phương cười đến run run cả người, làm cho đôi môi bọn họ không ngừng va chạm vào nhau.
Tóc Lục Nhiên sắp dựng đứng lên hết rồi, cậu rất muốn hỏi chuyện này có gì đáng cười, cậu đang rất nghiêm túc mà.
“Cậu có ảnh khoả thân của tôi?” Đối phương cười xong, hỏi lại như thể vấn đề này căn bản chẳng có gì quan trọng cả.
Lục Nhiên liếc y bằng một ánh mắt trắng dã, “Chút nữa chắc sẽ có…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị đối phương trực tiếp nuốt vào trong miệng, bị đè dựa vào tường một lúc lâu, nhưng một chút khó chịu vì động tác này gây ra cũng bị xóa mất.
Lực mút mạnh mẽ điên cuồng như muốn cướp đoạt toàn bộ không khí, trước mắt Lục Nhiên loáng nhoáng sắp biến thành màu đen. Bất quá từ tận đáy lòng chợt dâng lên một tia vui vẻ, khiến cho cậu không ý thức mà đem tay mình đặt lên trên vai đối phương, từ từ vòng qua cổ y.
Lục Nhiên nói ‘Chút nữa chắc sẽ có...’. Mà theo như hiểu biết của Hoắc Nghị Thần, chính là ám chỉ một chút nữa hai người sẽ phát sinh vài ba chuyện xấu hổ nào đó.
Bởi thế y kích động muốn Lục Nhiên một cái ngay.
Ban đầu cho là nụ hôn sẽ như giông bão, nhanh tới nhanh đi, nhưng do động tác cổ vũ của Lục Nhiên, khiến y muốn dừng cũng không dừng được. Vươn tay hung hăng ôm ngang hông Lục Nhiên, ôm cả ngươi cậu tới mép giường, rồi quăng lên trên ấy.
Lục Nhiên bị quăng, hơi chút choáng váng, chờ đến khi tầm mắt trở về rõ ràng, liền trông thấy một gương mặt anh tuấn đang đè xuống tới.
Nhất thời, Lục Nhiên có chút hoảng hốt, ngó thấy hai mắt đối phương đỏ ngầu, tựa như một con sói đói đã lâu ngày chưa được ăn uống, rõ ràng đang xem cậu là miếng mồi ngon lành. Này này, phát triển quá nhanh rồi nha!
Cậu còn chưa có chuẩn bị xong xuôi gì hết, nhất định phải làm chút gì đó để khống chế tốc độ phát triển mới được!
Lục Nhiên thuận tay quờ quạng, vừa vặn đụng trúng món đồ bị Hoắc Nghị Thần ném lên trên giường trước đó, lập tức cầm lấy nó ngăn ở giữa hai người.
“Dừng lại! Yêu cầu ngày sinh nhật của anh, tôi dùng cái này, giúp anh!”
Người đàn ông phía trên khẽ híp mắt lại, dường như đang phân vân xem nuốt chửng Lục Nhiên đã hoàn toàn buông lỏng kia, hay là nên tiếp tục chầm chậm nấu chín rồi ăn sau.
Lục Nhiên nuốt một ngụm nước miếng, nói tiếp: “Đừng… có nói không giữ lời chứ.” Rõ ràng mới hô chỉ yêu cầu giúp sử dụng dụng cụ thôi mà!
Cậu nói xong, lập tức quay sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mãnh liệt của đối phương.
Căn bản là một việc rất dễ giải quyết, nếu như cậu không nhiều lời với Hoắc Nghị Thần, có lẽ chỉ cần từ chối thêm vài lần nữa, thì đêm nay sẽ trôi qua rất nhẹ nhàng.
Ai bảo ban nãy miệng của cậu lại thiếu đánh như vậy, càng muốn nói hết những gì trong lòng ra. Kết quả bầu không khí mờ ám giữa hai người vụt biến mất tăm, đối phương cũng chẳng tiếp tục giả vờ giả vịt nữa.
Nếu Hoắc Nghị Thần thật không kiêng dè gì… Trong lòng Lục Nhiên lặng lẽ tính toán, xem mình có thể cự tuyệt đến cùng nổi không.
May mà rốt cuộc Hoắc Nghị Thần vẫn tôn trọng ý kiến của cậu, nhướng mi, xoay người nằm xuống, ngửa ra trên giường, nói: “Vậy vất vả cho cậu rồi.” Sau đó, bày ra tư thế... đang đợi cậu tới hầu hạ.
Lục Nhiên: “…” Cho nên, tới cuối cùng, cậu cũng chưa tranh thủ được gì, nói chung là cậu bị lỗ vốn sao…..
Còn có, ánh mắt trước khi đối phương xoay người, ngó thế nào cũng cảm thấy rằng âm mưu của y đã đạt được rồi á.
Lục Nhiên cảm thấy món đồ với thịt hồng nhạt trong tay quả thật chướng mắt, nhìn sơ qua, thầm nghĩ nếu sử dụng nó mờ ám lại càng nặng hơn, chi bằng….
Vì thế, cậu ghét bỏ ném thẳng món đồ kia xuống đất, tay không ra trận.
Đều là đàn ông cả, tất nhiên cậu rất rõ ràng cấu tạo thân thể, tay nên làm thế nào để đối phương cảm thấy sung sướng, Lục Nhiên khá am hiểu.
Vừa mới tiếp xúc, người đàn ông kia dường như có vẻ kích động và đầy thỏa mãn, hơi thở càng lúc càng dồn dập, cực kỳ mê người.
“Cái tôi thích nhất ở cậu chính là điều này.” Cổ họng của đối phương chuyển động lên xuống, nghiêng mắt nhìn về phía Lục Nhiên.
Lúc này, Lục Nhiên chẳng dám ngó sang y, nghiêng mặt qua một bên, hỏi: “Điều gì?”
“Thẳng thắn, không giả tạo.”
“…”
Chơi trò che che giấu giấu với Hoắc Nghị Thần á hả, nhất định sẽ bị ăn sạch đến ngay cả một chút mảnh vụn cũng không còn!
Thân thể người đàn ông kia tràn đầy lực hấp dẫn, nếu không phải lo lắng sâu sắc cho cúc hoa của cậu, nhất định Lục Nhiên sẽ không cực khổ khống chế ham muốn bản thân như vậy đâu. Mà lúc này, cậu chỉ có thể cố gắng suy nghĩ tới mấy cái chuyện khiến cậu mất hứng, hòng để mình đừng bị vây trong tình trạng này nữa.
Thời gian trôi qua rất lâu….
Dù sao cuối cũng đã vượt qua được kiếp nạn này.
Lục Nhiên đối với những đặc điểm trên cơ thể ông chủ, hiểu càng sâu sắc hơn.
Ví dụ….
Mấy chỉ số như to, dài, độ cứng, thời gian kéo dài, vv và vv…..
Quả đúng là những chỉ số khiến người ta phải rít gào…
Lúc này, người vừa mới được thỏa mãn kia chợt tiến tới gần cậu.
Cơ thể Lục Nhiên lập tức nhích ra xa, cảnh giác nhìn nhìn Hoắc Nghị Thần phía đối diện, “Gì đó?”
“Tôi tặng quà đáp lễ cho cậu nhé?”
6 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 45."
so hot cảnh cuối :)))
á á á, quà đáp lễ, mún xem quà đáp lễ >ㅁ<
gay cấn quá, tui hóng chương sau muốn chết luôn XD
Chủ nhà ơi đến bao giờ bạn làm tiếp truyện này vậy???? hu hu
Chủ nhà còn nhớ tới độc giả đáng thương đang lọt hố k ? QAQ
Drop rồi. Đúng ngay chỗ kích thích hic hic