Beta: Đào.
Chương 27 - Trung:
Lục Nhiên chạy ra ngoài hắt hơi liên tục mấy cái, rồi đi WC một lúc. Đến khi trở lại, chỉ thấy ông chủ đang đứng dựa vào tay vịn cầu thang, xem xem cổ tay.
“Ông chủ, sao nhanh vậy? Lina đâu?” Lục Nhiên đi tới, tò mò liếc nhìn cổ tay của đối phương, cười cười.
Ông chủ diễn kịch mọi lúc mọi nơi luôn, ngay cả chiếc đồng hồ mà cậu chọn cũng không quên đeo lên.
“Cô ta bận việc, đi trước rồi.”
“Thế sao?” Lục Nhiên có chút buồn bực, đối với loại phụ nữ như Lina mà nói, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì mà khiến cô ta bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với ông chủ của Thiên Ức vậy nhỉ?
Trình Lôi đứng bên cạnh đó không khỏi thở dài liên tục, một người phụ nữ đẹp đến cỡ nào đi chăng nữa, mà đụng phải cái đám đàn ông chỉ biết yêu đàn ông như thế này, quả thực chỉ thêm lãng phí.
————————
Về tới nhà trời đã khuya, Lục Nhiên nhận được cuộc điện thoại từ mẹ. Đối phương tràn đầy phấn khởi mà nói với cậu, đúng lúc bà có một người bạn ở thành phố D, con gái của người nọ rất xinh đẹp, hơn nữa lại có công ăn việc làm ổn định, là nhân viên công chức, muốn Lục Nhiên gặp mặt cô gái kia một lần.
Lục Nhiên bất đắc dĩ nói: “Sao tự dưng mẹ có bạn ở thành phố D chứ? Đây là lần thứ mấy rồi?”
Lúc trước, cậu tới nơi này, cũng chẳng ngờ thế lực của mẹ sẽ bao trùm đến tận đây. Nhưng cũng không lấy làm lạ, vì giáo viên có khi chơi rất thân với một vài vị phụ huynh mà.
“Con là có ý gì? Mấy lần kia có lần nào thành công đâu? Hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đầu mà còn chưa có người yêu, con có thấy mất mặt không hả?”
“Cũng chính mẹ ngàn dặn vạn dặn kêu con đừng quen bạn gái mà.”
“Đó là hồi nào? Chẳng phải lúc con còn đang đi học à? Đi học thì tất nhiên phải lấy bài vở làm đầu rồi. Bây giờ con đã tốt nghiệp, có công việc ổn định, cũng nên lập gia đình đi chứ! Con phải biết khi nào làm chuyện nào, hiểu không? Hiện tại là thời điểm tốt để hẹn hò yêu đương, sau đó kết hôn, chừng hai năm nữa thì sinh con đẻ cái, làm cha đến nơi.”
Y như giáo viên đang dạy dỗ học sinh, Lục Nhiên chẳng muốn nhiều lời cùng bà.
Nói nhiều lại càng chọc đối phương giận thêm, cuối cùng cậu vẫn phải thỏa hiệp. Thôi đành xài chiêu cũ, ngoài mặt đáp ứng, nhưng bên trong lại lén lút giở trò.
Cậu quả thực có chút hâm mộ ông chủ. Kỳ thật nghĩ lại, y come out rất dứt khoát, hơn nữa còn dùng phương pháp hết sức uyển chuyển, khiến cha mẹ y từng chút từng chút nhìn ra sơ hở. Có bước đệm, cuối cùng lỗi lại hoàn toàn nằm ở hai vị phụ huynh. Y không nói, chỉ tại bọn họ bóc trần nó ra mà thôi.
Thế nhưng, cậu phải làm gì bây giờ?
Lẽ nào cứ giữ trong lòng hoài?
Chẳng biết ông chủ lợi dụng cậu để comeout, vậy cậu có thể mượn y giúp comeout với cha mẹ mình hay không…
Ý nghĩ này đột nhiên nảy lên, Lục Nhiên cố gắng thế nào cũng không đè nén nó xuống được.
Thậm chí, cậu càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến ấy quá tuyệt vời.
Chính cậu vẫn luôn muốn có bạn trai, để cha mẹ biết rõ tính hướng của bản thân. Cậu còn định nhờ một người bạn nào đó giả làm người yêu nữa…
Mà lúc này, vừa vặn có sẵn…
Song, trong lòng cậu lại một mực bác bỏ: Đừng đừng, dẹp ngay suy nghĩ ấy đi! Nghìn lần vạn lần đừng nảy sinh ý đồ gì với ông chủ, coi chừng tai họa vô lường. Ông chủ khôn khéo kia sao lại dễ dàng cho cậu lợi dụng chứ. Mà cho dù y có đáp ứng, cậu cũng chẳng có tiền để trả thù lao cho y.
Cưỡng ép đem ‘ý kiến hay’ mới nhen nhóm trong đầu ấy đè bẹp trở lại, Lục Nhiên nhận được email mà mẹ cậu vừa gửi tới.
Trên màn hình là ảnh của một cô gái, chụp từ trên xuống, thoạt nhìn rất trắng, không biết là do ánh sáng hay cameras 360 độ nữa. Mà sau khi nhìn xong, Lục Nhiên chẳng hề thấy có tí giá trị tham khảo nào cả.
Mặc dù cậu không hứng thú với phụ nữ, nhưng vẫn có chút gu thẩm mỹ. Bản thân cậu chú trọng ở khí chất và tính cách hơn. Qua tiếp xúc trước giờ, chỉ có Trợ lý Trình là hoàn hảo nhất, xem ra ánh mắt của ông chủ cũng rất khá.
Theo yêu cầu, Lục Nhiên đành phải lưu cách liên lạc của cô gái kia lại. Trò chuyện qua email vài câu, chẳng nói gì nhiều, quay đầu liền quên luôn cô ta luôn. Bởi, điện thoại đột nhiên có cuộc gọi đến.
Gọi tới là giọng nam, âm thanh có chút non nớt, có lẽ là một đứa bé trai.
Ngay khi nghe đối phương hỏi cậu có phải là ‘Biên tập Lục’ hay không, cậu liền đoán ra được thân phận của người nọ.
Kỳ lạ là cậu cảm thấy có chút quen quen, nhưng lại không nhớ nổi rằng mình đã từng nghe ở đâu rồi.
Chắc giông giống với giọng của một ai đó thôi.
Đối phương hẹn gặp cậu vào chiều ngày thứ hai, chỉ là địa điểm khiến Lục Nhiên có chút chú ý, “Chắc là trùng hợp?”. Lục Nhiên lẩm bẩm một mình.
———————
Có vẻ như mối quan hệ giữa cậu và ông chủ đã được lan truyền khắp cả công ty. Cậu vừa vào tới đại sảnh, liền nghe thấy tiếng người ta rì rầm bàn tán. Thế nhưng khi cậu quay sang, bọn họ lại vờ như chẳng có chuyện gì, chỉ đơn giản là ngồi ngắm cảnh mà thôi.
Người của những tầng khác không quen biết Lục Nhiên, bởi vậy chẳng dành cho cậu chút thiện ý nào. Luôn ác ý suy nghĩ xem Lục Nhiên đã dùng cách gì để mồi chài được ông chủ.
Dĩ nhiên, Lục Nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Cho nên sáng ngày thứ hai, thời điểm Lục Nhiên vừa tới trước cửa thang máy, cửa đột nhiên đóng lại cái rầm, không đợi cậu đi chung. Lục Nhiên cũng chẳng thèm để ý làm gì, kiên nhẫn chờ đợt kế tiếp.
Phía sau vang lên tiếng cười có chút hả hê, Lục Nhiên suy nghĩ một chút, làm mặt quỷ với cánh cửa thang máy bóng loang loáng như gương soi, kế đó đầy ác ý mà quay đầu lại, muốn nhìn xem kẻ nào đã cười cậu, định ném cho đối phương một ánh mắt ‘Tôi nhớ kỹ mấy người, chờ nhận lấy xui xẻo đi”. Chỉ có điều, đằng sau chẳng có ai, mà trước mắt tối sầm, liền đụng phải bờ vai của một người.
Mẹ ơi ai đây!
Thịt trên bả vai cứng cứ như đá, đụng đến đau mũi.
Lục Nhiên đang muốn xoa xoa mũi của mình, chợt có một bàn tay khác nhẹ nhàng vuốt ve nó giùm cậu. Và, bên tai truyền đến một giọng nói đầy cưng chiều: “Sao lại bất cẩn như vậy?”. Cuối cùng, cố sức hạ thấp giọng, nhỏ đến nỗi chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được, “Cậu làm mặt quỷ, thật xấu quá đi…”
Đầu tiên, Lục Nhiên nổi hết cả da gà da vịt lên, kế đó nhướng nhướng mắt, nhìn ‘bức tường’ phía sau mình kia, rồi tặng cho đối phương ánh mắt trắng dã.
‘Bức tường’ cũng chẳng nhìn cậu, mà dùng một bàn tay khác choàng hờ bên hông cậu, quay nửa người ra sau, quét mắt khắp đại sảnh.
Lục Nhiên cũng ngó theo, cậu không biết ông chủ đang nhìn cái gì, có chút tò mò.
Trong đại sảnh, có khoảng mười mấy người tụm năm tụm ba. Kỳ lạ là không ai dám bước về phía này, chỉ đứng nguyên tại chỗ, thật cứ y như gặp quỷ vậy á.
Bấy giờ Lục Nhiên còn chưa trông thấy biểu tình của ông chủ, tưởng đâu bọn họ ngại cậu và ông chủ đứng ở đây, nên mới không dám tới gần.
Sau đó, cậu nghe người bên cạnh nói với cậu một câu, âm thanh không lớn, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được: “Công ty của tôi, cũng là của cậu. Nếu cậu chướng mắt ai, chỉ cần nói một tiếng với Tiểu Trình, đuổi thẳng người đó, chẳng cần thông qua tôi.”
Hả?
Lục Nhiên buồn bực, sao cậu chướng mắt người ta chứ?
Đột nhiên thấy sắc mặt của mọi người trắng bệch, rồi nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy khỏi đại sảnh, Lục Nhiên mới chợt hiểu rõ.
Ông chủ Hoắc đang ra mặt cho mình sao?
Lục Nhiên bỗng dưng có chút lo lắng, kèm theo có chút vui sướng.
Không ngờ mình lại có ngày được vênh mặt như vầy, trước giờ dù nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ tới.
Còn không chờ Lục Nhiên ngây ngất xong, cánh tay bên hông chợt tăng thêm sức, Lục Nhiên đã bị mang vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, ông chủ chẳng thèm quan tâm xem những người còn lại có muốn đi cùng không, trực tiếp nhấn nút lên tầng 17. Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của ông chủ, chẳng ai dám nhúc nhích dù chỉ một chút xíu.
Ngay khi cửa thang máy vừa đóng, toàn bộ đại sảnh như có sự sống trở lại, liên tục vang lên tiếng hút không khí.
“Có phải Hoắc tổng đang tức giận không?”
“Ngài ấy sẽ không đuổi hết chúng ta chứ?”
“Lúc nãy là ai cười vậy hả?”
“Các người có thấy không, lúc ngài ấy quay đầu lại, sắc mặt quả thực dọa chết người luôn á. Từ hồi nào tới giờ, tôi chưa từng trông thấy ngài ấy tức giận.”
“Quả thực đầy u ám. Chẳng phải nói tính tình của Hoắc tổng rất tốt hay sao?”
“Nếu muốn tiếp tục làm việc ở đây, nên giữ miệng mồm cho kỹ vào.”
Đột nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nữ lạnh tanh.
Đám người đang nhiều chuyện đều đồng loạt quay lại, phát hiện là Trình Lôi, căng thẳng chào ‘Trợ lý Trình’ mấy tiếng, cũng chẳng dám nói gì nhiều, ba chân bốn cẳng chạy nhanh tới thang máy, mau mau trở về vị trí công tác của mình.
———————
*Chia sao mà phần Trung 2k chữ, phần Hạ 5k chữ :)))
2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 27 (Trung)."
cố lên chủ nhà :)))
LIKE!!!