"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Dây Dưa Không Rõ - Chương 37.




Chương 037: Hàng hóa biến mất.



"Thiếu gia, đám hàng của Cổ Nhị gia kia, chúng ta không lấy được." Ứng Hoằng đang viết chữ, vừa nghe xong bút khẽ khựng, không có hạ xuống.



Thẩm Hoán Văn vội vàng nói, "Trên đường đi, người của chúng ta gặp chuyện, lúc đến được bến tàu Tương Lâm, hàng đã bị lấy mất."



Bọn họ chỉ trễ có một canh giờ, tới nơi hàng trên tàu còn chưa có tháo xuống hết. Vậy mà khi hắn dựa theo dấu hiệu của Cổ Kính đưa, tìm đến người giao hàng kia, người nọ ngược lại còn nhìn hắn đầy đề phòng. Phí biết bao công sức, cuối cùng bọn họ mới biết, đám hàng, đã bị người ta lấy mất.



Ứng Hoằng đặt bút xuống, "Đi, chúng ta đi gặp Cổ Nhị gia."



...



Ứng Hoằng khí thế hung hăng xông vào tới, gã sai vặt thấy tình hình không ổn, theo bản năng đưa tay sờ phía dưới quầy, nhưng còn chưa kịp đụng đến đồ vật, đã bị Thẩm Hoán Văn chĩa súng vào đầu.



Gã sai vặt giơ hai tay lên, hết dám động đậy, Ứng Hoằng đen mặt đi lên lầu.



Bên trong gian phòng âm u mờ mờ kia, biểu tình trên mặt Cổ Kính không được rõ cho lắm, y dựa vào giường la hán, ngắm nghía lọ thuốc hít của mình.



Ứng Hoằng trực tiếp nói, "Cổ Nhị gia, đây là ý gì?"



Cổ Kính không có nhìn gã, động tác trên tay cũng không có dừng lại, "Ứng thiếu gia tới tìm tôi, là để hỏi đám hàng kia?"



"Đây chính là thành ý của Cổ Nhị gia?" Ai cũng rõ ràng, chẳng cần thiết phải vòng vèo, Ứng Hoằng lạnh giọng hỏi. Hôm nay, Cổ Kính không cho gã một câu trả lời thuyết phục, huyện Phong Thành sẽ không còn Cổ ký.



Trước giờ, chưa có ai dám trêu trọc gã như thế.



Cổ Kính không sợ Ứng Hoằng, càng không sợ thế lực nhà gã. Cho dù y thực sự làm ra cái gì, chưa chắc Ứng Hoằng có thể động đến y.



Nhưng bây giờ, y không có tâm trạng phân cao thấp với gã.



"Đám hàng kia, không ở chỗ tôi." Cổ Kính chẳng thừa nước đục thả câu, y nói, "Cổ Kính tôi là một người làm ăn rất có thành ý, chuyện đã đáp ứng Ứng thiếu gia tôi sẽ không thay đổi. Hàng, căn bản không phải tôi lấy."



Nhìn dáng dấp kia của Cổ Kính, chẳng giống như đang giả bộ hồ đồ.



"Tôi cũng vừa nghe tin, lại có thêm một đám người tới lấy hàng, xem ra đã có chuyện nhầm lẫn."



Người của Ứng Hoằng chứng thực thân phận bản thân xong, gã phụ trách giao hàng kia lập tức bối rối. Trước cũng có một đám người tới, trình tự lấy hàng không xảy ra chút sai sót nào. Bọn họ không phải người của Cổ Kính, cũng không phải người của Ứng Hoằng. Vậy sẽ là ai...



Cớ gì hiểu rõ mọi chuyện như vậy.



Cổ Kính không cần thiết phải lừa gã. Bởi hiện giờ, Cổ Kính đã không còn dáng dấp lười biếng thường ngày, có thể thấy được tâm tình của y đang rất tệ.



"Ý của Cổ Nhị gia là..."



"Hai chúng ta đều bị người khác chơi xỏ."



Ứng Hoằng đầy mặt khó coi nhìn Cổ Kính, đây là công khai khiêu khích gã và Cổ Kính, một chuyện chưa từng xảy ra.



Đừng nói là có ý đồ động chạm đến hàng hóa của bọn họ, cho dù có người biết rõ bọn họ làm ăn như thế nào, cũng không dám chen ngang thêm một chân.



Nhưng là...



Cổ Kính trầm ngâm chốc lát, rồi đặt lọ thuốc hít xuống bàn, "Đi thôi, tôi dẫn anh đi xem cái này."



Mang theo tẩu thuốc của mình, Cổ Kính dẫn trước đi xuống lầu, nhìn thấy gã sai vặt bị Thẩm Hoán Văn đè lên, y cũng chỉ tùy ý liếc một cái.



Cổ Kính không ngồi ô tô, Ứng Hoằng đành đi bộ cùng y.



Bọn họ không cần đi quá xa, chỉ khoảng hai con đường, Cổ Kính liền dừng chân tại một giao lộ.



Y châm thuốc.



Ứng Hoằng đảo mắt nhìn xung quanh, ở rìa đường mà họ vừa đi qua, có một cửa hàng mới mở. Cửa hàng kia vừa đốt xong dây pháo, giấy đỏ rơi đầy đất.



Hai bên còn khoa trương mà đặt hai cái lẵn hoa thật to, trên đó có dòng chữ Đại cát đại lợi được viết bằng mực nhũ vàng.



"Vị trí này thế nào?" Cổ Kính hỏi.



Thành Bắc là một trong những nơi buôn bán phồn hoa nhất Phong Thành.



Tuy Cổ ký không lớn, nhưng lại chiếm vị trí tốt nhất Thành Bắc.



Con phố bên này rất ngắn, chỉ mấy gian cửa hàng là thành một con đường.



Đi thêm ba con phố nữa, một vị trí tốt khác đã bị Ứng gia chiếm đi.



Hai gian cửa hàng nằm cùng một phương hướng, bây giờ, cửa hàng mới mở kia lại chen vào giữa.



Ứng Hoằng tính sơ qua khoảng cách, "Chuyện này..."



"Đúng, ngay chính giữa." Nếu như nói Cổ ký và Bách hóa Ứng gia là nằm ở hai đầu, vậy, cửa hàng này nằm ngay chóc chính giữa.



Không kém chút nào.



"Cậu để tôi xem cái này là có ý gì?" Cửa hàng này đã sớm có, theo Ứng Hoằng nhớ nó vốn là một tiệm tạp hóa, buôn bán cũng không khấm khá. Dù sao đằng trước có Bách hóa Ứng gia, đằng sau có Nhị hàng Cổ ký. Cửa hàng này đã sớm sập tiệm, bây giờ, chỉ là đổi chủ thôi mà.



"Biết chủ tiệm là ai không?"



Ứng Hoằng lắc đầu, ban nãy đi ngang qua, ngay cả cửa hàng gã còn không để ý, sao lại quan tâm chủ tiệm là ai chứ.



Cổ Kính rít một hơi thuốc lá, nói, "Tô Cẩm Hòa."



Ứng Hoằng lườm y một cái.



Cổ Kính nhìn sang, "Biết hắn bán cái gì không?"



Lần này không cần Ứng Hoằng đáp, y ngậm tẩu thuốc, đi về phía cửa hàng kia.

---
1 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 37."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info