"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Dây Dưa Không Rõ - Chương 9.


Chương 9: Chân tướng sự tình.




Tô Cẩm Hòa sợ đến nỗi chẳng có hơi sức mà chạy, trong hoàn cảnh yên tĩnh cực kỳ này, tiếng hàm răng đánh bò cạp càng lúc càng rõ ràng.




Bỗng dưng, có người chộp lên vai hắn.




Đồng tử Tô Cẩm Hòa co rút lại, thiếu chút nữa là ngất xỉu đi mất. Thân thể cứng ngắc của hắn đã hoàn toàn không còn phản ứng, cho dù người ấy có cầm dao đâm hắn, hắn cũng chỉ biết trơ mắt mà nhìn.




Tay kia dùng chút sức, Tô Cẩm Hòa bị lôi về phía sau...




Xong.




Cái mạng hắn coi như chấm dứt tại đây.




Khi bị lôi về phía sau một bước dài, khóe mắt hắn bất chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc...




"Ứng Hoằng!" Hắn có chút khí thế hô to một tiếng, chẳng thèm quan tâm đến hình tượng hay đối phương là ai, hắn lẻn ra sau lưng Ứng Hoằng, chôn đầu vào vai người ta, còn tựa như bạch tuộc bám víu lấy gã, "Ứng Hoằng, chỗ này không bình thường, anh hãy bảo vệ tôi! Anh mau mau mau mau bảo vệ tôi!"




Ứng Hoằng mặt không thay đổi đứng yên ở đó, tên phía sau nói chuyện đã không còn mạch lạc, ngoại trừ kêu gã bảo vệ hắn ra thì chẳng biết làm gì khác.




Gã bị ôm tới suýt tắt thở, Ứng Hoằng thử gỡ tay hắn ra, thế nhưng bọn nó cứ như dán keo vào người gã, sống chết cũng không tách ra được.




Tiếng kêu của Tô Cẩm Hòa làm rung rung cả ngôi miếu, Ứng Hoằng nhíu nhíu mày, thô lỗ xách hắn ra phía trước ôm vào ngực, dùng tốc độ nháy mắt chặn cái miệng kia lại.




Âm thanh biến mất, chỉ còn đôi mắt trợn sắp lồi ra ngoài của Tô Cẩm Hòa và hai nhân vật đối diện kia.




Ứng Hoằng hướng một trong số đó gật đầu, rồi lôi Tô Cẩm Hòa lui về phía sau. Tô Cẩm Hòa lạnh cả người, hắn tựa hồ cảm giác được người đàn ông đó hơi khẽ đáp lại Ứng Hoằng ...




Hắn sợ hãi nhắm tịt cả hai mắt. Lúc này, hắn nghe như có người ghé vào lỗ tai mình nói tiếng 'Cảm tạ'.




Thanh âm ấy có chút kỳ ảo, tuyệt đối không phải do Ứng Hoằng phát ra. Hắn lại mở mắt, phát hiện con ngươi vẩn đục của người con gái kia chuyển hướng nhìn về phía hắn, trên khuôn mặt cứng ngắc nhiều thêm một nụ cười quỷ dị...




Thời điểm Ứng Hoằng xoay người lôi hắn đi, hắn trở tay ôm siết lấy gã, lần này mặc kệ Ứng Hoằng tìm đủ mọi cách gỡ, hắn chết sống cũng không chịu chui ra khỏi ngực gã.




...




Người hầu và ngựa đều ở cửa sau của ngôi miếu.




Hóa ra không phải bọn họ biến mất, mà là hắn đi tiểu quá mức chăm chú, cho nên không chú ý tới bọn họ.




Lần này Tô Cẩm Hòa kinh hãi quá độ, ôm Ứng Hoằng mãi không chịu buông tay. Nhìn thấy người hầu và ngựa, Tô Cẩm Hòa bám vào vạt áo gã, miệng run run hỏi, "Sao, sao anh bỏ tôi lại ..."




Nhìn bộ dạng vừa oan ức vừa đáng thương kia, Ứng Hoằng vốn định không để ý tới hắn nhưng vẫn phải liếc mắt nhìn một cái, "Không ngờ gan của Tô đại thiếu gia lại lớn như vậy."




Gã là Ứng Hoằng, gã không dư hơi mà ngồi nghe tiếng nước tiểu của Tô Cẩm Hòa. Hơn nữa gã cũng có chuyện quan trọng phải làm, cho nên định đi một lát rồi quay lại. Người bình thường mà gặp tình huống như vậy chắc chắn sẽ đứng tại chỗ chờ, nhưng đáng tiếc Tô đại thiếu gia không phải người bình thường.




Chỗ nào cũng dám tiến vào.




"Vậy anh cũng phải nói một tiếng cho tôi biết chứ..." Tô Cẩm Hòa nhắm hai mắt lại, tựa hồ sắp khóc òa lên, yếu đuối đến không chịu nổi.




Ứng Hoằng nhìn người trong ngực một chút, mềm lòng không lôi hắn đi ra, mà ôm lấy hắn leo lên lưng ngựa "Đi Tố Liêu."




Bầu trời dần sáng, đã đến lúc mở cửa thành, Ứng Hoằng đột nhiên thay đổi chủ ý, không lập tức trở về nhà, mà đi Tố Liêu gần tòa miếu này nhất.




Tô Cẩm Hòa ngồi chếch một bên chứ không ngồi hẳn trên lưng ngựa, bởi tư thế của hắn vẫn luôn là ôm chặt lấy Ứng Hoằng. Theo độ sáng của sắc trời, hắn dần dần bớt sợ hãi đi, tiếng hàm răng đánh cò cạp cũng nhỏ lại. Mấy lần Ứng Hoằng rũ mắt, nhìn thấy đều là một khuôn mặt bình tĩnh, không khóc không làm khó, ngoan ngoãn dựa vào gã.




"Đó là Minh Hôn." Ứng Hoằng đột nhiên mở miệng.




Lông mi Tô Cẩm Hòa rung rinh, hắn không lên tiếng nhưng Ứng Hoằng biết hắn nghe được.




"Cô gái kia là con gái của một phú hộ ở Tố Liêu, trong nhà không có con trai, cho nên tìm một tên nghèo khó về ở rể. Thế nhưng trước ngày kết hôn, cô gái kia xảy ra chuyện. Lúc bước qua ngạch cửa bị vướn chân, tuy đó cũng không tính chuyện quan trọng gì, bất quá bên trong vừa vặn đang cắt vải, bởi thế cô ta trực tiếp té vào mũi kéo, cổ bị đâm thủng một lỗ to, cứ vậy mà chết."




Ngựa đi đều đều vững vàng, từng bước từng bước không có bao nhiêu xóc nảy, Ứng Hoằng nắm dây cương, tựa như lầm bầm lầu bầu tiếp tục nói...




"Người không còn sống nhưng hôn lễ phải cử hành. Bởi thế, tên nghèo khó kia bị người nhà ép buộc phải đón dâu."




Đàn gái tiền nhiều chức lớn, một tên nghèo khó như hắn sao có thể chống cự lại.




Tô Cẩm Hòa thận trọng ngẩng đầu, nhìn về phía Ứng Hoằng, "Bọn họ giết hắn?"




Từ góc độ này nhìn xuống, mặt Tô Cẩm Hòa rất nhỏ, lại phối hợp với biểu tình khúm núm, khiến Ứng Hoằng không nhịn được liếc mắt thêm vài lần, "Không có, chỉ bắt hắn cưới cái xác chết thôi. Kỳ thực đối với hắn đây cũng không phải chuyện xấu gì. Qua đêm nay, hắn chính thức là con rể, toàn bộ gia sản của nhà phú hộ kia đều thuộc về hắn."




"Cho nên... Hắn chưa chết?"




"Đương nhiên."




Lúc này Tô Cẩm Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, bất quá nỗi sợ cũng không biến mất, theo bản năng lại cà cà trên người Ứng Hoằng vài cái, như là đang tìm kiếm chút an tâm.




"Nhà tên kia rất nghèo, dựa theo quy củ hắn phải tặng cô gái một món tín vật để bày tỏ tình chung. Cho nên bọn họ vét hết gia sản đặt làm một cái ngọc bội long phụng, nhưng vừa giao tiền xong thì cô gái xảy ra chuyện."




Bán hết gia sản, khó khăn lắm nhà trai mới gom góp đủ tiền làm ngọc bội. Do thời gian gấp rút, muốn trước ngày hôn lễ lấy được ngọc bội về, không ngờ tới ...




"Không có tín vật hôn lễ sẽ không cử hành được, nhất định phải giao ngọc bội tới trước khi bọn họ thành thân. Nguyên liệu nhà trai đặt rất khó tìm, nhưng thi thể cô gái đã chết thì không đợi lâu được. Bởi thế, vừa nhận được tin chúng ta liền gấp rút hoàn thành nó."




Ngọc bội đặt làm ở Ứng gia, về tình về lý Ứng gia phải hoàn thành cho bằng được đơn hàng này. Nhiều lần trắc trở, nó vừa khắc xong, Ứng Hoằng lập tức đưa tới.




May mà đến kịp.




"Hôm nay là thất tuần cô gái kia, hay còn gọi là Đêm hồi hồn, cho nên chọn ngay tối nay Kết hôn."




Khó trách...




Con người chính là như thế, khi chân tướng dần dần được hé mở, sợ hãi cũng theo đó giảm bớt. Giờ nghĩ lại cũng không thấy đáng sợ như vậy, chỉ do khung cảnh nơi ấy thúc đẩy yếu tố tâm lý thôi mà.




"Sao anh không nói sớm... Còn tên đàn ông kia, nếu không chết thì cũng báo một tiếng, làm tôi sợ muốn chết."




"Cậu còn dám oán giận."




"A?"




"Kêu như thế không sợ xác chết vùng dậy à."




"A? !"




"Người ta đang Kết hôn, đột nhiên có kẻ chạy ùa vào, gặp ai mà không tức giận?" Tên đàn ông kia cũng không cố ý hù người, mà là biết quy củ cho nên không dám mở miệng. Kỳ thực hắn ta còn sợ sệt hơn cả Tô Cẩm Hòa, luôn dùng ánh mắt ám chỉ Tô Cẩm Hòa mau đi ra ngoài, tuy nhiên Tô Cẩm Hòa sợ đến choáng váng, ngay cả chạy cũng quên mất.




Minh Hôn không thể gặp người, nếu không mắc mớ gì bọn họ phải chọn lựa ngôi miếu hẻo lánh này. Chính là tạo khung cảnh yên tĩnh cho đôi trẻ, bởi thế Ứng Hoằng mới cẩn thận mà đi cửa sau vào, định đem ngọc bội để xuống rồi rời đi, nhưng là...




"Tô đại thiếu gia thực tài cao gan lớn, nếu đã dám tiến vào thì còn sợ cái gì? Chỉ một thi thể, đối với cậu cũng chẳng có là chi..."




Ứng Hoằng nhàn nhạt nói.




"Tô đại thiếu gia, nhìn cậu như vậy, tôi chỉ muốn XXX cậu ngay."




Tô Cẩm Hòa cả kinh, không biết từ lúc nào, hắn và Ứng Hoằng đã nằm trên giường.




Hắn nghe quá chăm chú, cho nên...

1 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 9."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info