Chương 033: Thúc đẩy buôn bán.
"Sao Ứng thiếu gia lại nói như thế?", Cổ Kính châm lửa, bình thuốc lào lần trước đã bị Tô Cẩm Hòa đập nát tan, y đành mua một cái mới càng thêm lộng lẫy. Bất quá, y ngậm trên miệng chứ không hút, ba cái thuốc này, y chỉ xem như là lạc thú. Cổ Kính chậm rãi nhả khói, chậm rãi nói, "Thiếu nợ trả tiền, đạo lý hiển nhiên."
Ứng Hoằng ôm lấy Tô Cẩm Hòa, ngồi xuống một đầu khác của giường la hán.
Tư thế này của gã, vừa vặn chặn lại biểu tình khó coi trên mặt Tô Cẩm Hòa.
Chỉ mấy giây trước, hắn như sắp rơi vào tử vong, thiếu chút nữa đã gọi ra tiếng ...
Còn kém chút xíu.
Hắn cứ tưởng ngày hôm nay chết chắc rồi.
Sợ hãi không thôi, hiện tại lưng hắn toàn là mồ hôi, úp mặt vào lồng ngực Ứng Hoằng, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.
Và sau khi hết khiếp sợ, lại bắt đầu mờ mịt luống cuống.
Hắn không thể tin được...
"Hẳn Cổ Nhị gia nên biết, Tô gia thiếu tiền, đều là tôi trả. Núi vàng núi bạc Ứng Hoằng tôi còn có mà. Giờ Cổ Nhị gia thừa dịp tôi không ở Phong Thành, ngủ người của tôi, chuyện này, Cổ Nhị gia tính làm sao ?" Không cho gã lời giải đáp, Ứng Hoằng sẽ không giảng hòa.
"Mới sáng sớm, Ứng thiếu gia chạy tới là vì việc này?"
"Không phải sáng sớm, mà tôi đặc biệt trở về vì Cổ Nhị gia." Ứng Hoằng nói, "Việc làm ăn mới chỉ một nửa đã buông xuống, vừa hay tin là lập tức trở về."
Bất đắc dĩ đường xá xa xôi, cho nên vẫn chậm trễ.
Mắt Tô Cẩm Hòa lần thứ hai trợn to.
Lần này, là vì hắn cho nên Ứng Hoằng đặc biệt trở về?
Một thân gió bụi kia, cũng không phải làm bộ mà ra ...
Hắn lặng lẽ ngẩng đầu, sắc mặt Ứng Hoằng rất kém, chắc hẳn là nghỉ ngơi không đủ...
Chợt nhớ đến dò hỏi của Ứng Hoằng lúc đứng trước cửa Tô phủ, còn có thái độ mà gã đối với hắn suốt cả đoạn đường...
Không có giận chó đánh mèo, trái lại càng thân thiết.
Điều này so với tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác nhau, hắn cứ cho rằng Ứng Hoằng sẽ giận tím mặt, sẽ cho hắn một bài học nhớ đời, thậm chí trước mặt Cổ Kính ...
Hiện tại, tất cả mọi chuyện đều là thật ...
Đây thật sự là Ứng Hoằng?
Bất chợt, Tô Cẩm Hòa thấy có chút cảm động.
Từ lúc tới thế giới này, hắn sắm vai một nhân vật luôn bị bắt nạt, bị vũ nhục, bất cứ ai cũng có thể tùy tiện cưỡi trên đầu.
Và đây là lần đầu tiên, có người coi hắn là con người, cố ý đòi lại công bằng cho hắn.
"Ứng thiếu gia nói quá lời, nợ tiền là Tô lão gia, cha thiếu con trả, tôi tìm Tô Đại thiếu gia cũng là hợp lý", Giọng điệu Cổ Kính bình bình thản thản, cứ như nhìn không thấy áp lực từ phía Ứng Hoằng, "Ứng thiếu gia cũng đừng nói tôi không nể mặt ngài, vỗ biên lai mượn tiền lên bàn, Cổ Kính tôi chỉ theo quy củ mà làm việc. Ba ngày, mặc kệ tiền là ai cầm tới, tôi chỉ nhìn tiền mà nói chuyện. Người của Ứng thiếu gia làm việc không nên thân, cũng đừng trách tội đến trên đầu tôi chứ. Lại nói, là Tô đại thiếu gia tự mình chạy tới đây, hắn nguyện ý dùng thân thể để trả nợ thay cha, Ứng thiếu gia còn giận hờn gì nữa."
Tay đặt trên đùi siết lại thành quyền, ai ngờ lúc này Ứng Hoằng lại kéo tay hắn ra, cầm lấy mà thưởng thức.
Gã nhẹ xoa xoa ngón tay Tô Cẩm Hòa, để cảm giác căng thẳng kia từ từ biến mất.
Tô Cẩm Hòa ngước mắt lên lần nữa, Ứng Hoằng vẫn nhìn về phía trước, tuy thế nóng nảy cùng buồn nôn trong lòng hắn, đã theo hành động của gã mà bay biến mất.
"Quả đúng là người ở chỗ này, nhưng chưa chắc bản thân đã nguyện ý."
Ứng Hoằng không mặn không nhạt quăng một câu, làm Tô Cẩm Hòa và Cổ Kính đồng thời trợn to hai mắt. Cổ Kính không còn dáng dấp lười biếng, thiếu chút nữa bật người ngồi dậy. Chốc lát sau, thân thể cứng ngắc kia nằm trở lại giường, chỉ là đôi mắt không có nhắm, cũng không còn nhàn nhã như trước, "Lời này của Ứng thiếu gia, là có ý gì?"
Ứng Hoằng cười khẽ, "Không có gì, chỉ là nuôi một ả đàn bà không hiểu quy củ."
Gã nói xong, căn phòng bất giác yên ắng thật lâu.
Chỉ còn tiếng sùng sục của bình thuốc lào.
Ứng Hoằng tiếp tục thưởng thức bàn tay của Tô Cẩm Hòa, Cổ Kính hút thuốc hết hơi này tới hơi khác, Tô Cẩm Hòa lại nhìn chằm chằm Ứng Hoằng đến quên chớp mắt...
Gã cư nhiên biết hết.
Rất lâu sau đó, Cổ Kính buông ống hút thuốc xuống, "Chuyện này, coi như tôi sai, Ứng thiếu gia muốn làm sao, cứ nói thẳng."
Ứng Hoằng đáp, "Cái này còn phải xem thành ý của Cổ Nhị gia như thế nào. Cổ Nhị gia cảm thấy nó nhỏ, hay là nó lớn? Lại nói, Cổ Nhị gia dòm ngó người của tôi, cũng không phải ngày một ngày hai."
Ứng Hoằng dứt lời, liền đưa mắt liếc miếng băng gạc trên đầu Cổ Kính.
Cổ Kính sờ sờ đầu, nghiêng người ngồi dậy, y kéo lại chiếc áo đã trượt xuống tới vai, nói, "Tôi hiểu rồi."
Ứng Hoằng thao túng tay Tô Cẩm Hòa, khóe miệng khẽ nhếch.
"Người là tôi dòm ngó, nhưng đó cũng không có liên quan gì tới Ứng thiếu gia ngài. Ứng thiếu gia làm chuyện gì tôi không quản, và ngược lại, tôi nghĩ chuyện của tôi Ứng thiếu gia cũng không nên xen vào. Chuyện hôm trước là tôi không cân nhắc chu đáo, xem như là tôi thiếu nợ Ứng thiếu gia một lần. Ngày mai có đợt hàng đồ cổ, tôi sẽ bảo bọn họ trực tiếp đưa đến trong phủ của Ứng thiếu gia, xem như tính toán xong. Ứng thiếu gia cảm thấy thế nào?"
Tô Cẩm Hòa quả thực không tin vào tai của mình, y lại có thể dễ dàng như ăn cháo nói ra những lời như vậy sao. Bất quá, Ứng Hoằng đáp lời, mới càng khiến hắn thêm khiếp sợ ...
"Đồ cổ, giờ không đáng giá."
"Không hổ là Ứng thiếu gia, " Cổ Kính bật cười vài tiếng, "Qua ít ngày, có chút hàng Tây Dương, trực tiếp vận chuyển từ đường biển về. Cái này, Ứng thiếu gia có hứng thú không?"
"Vậy phải xem là thứ gì..."
"Xà phòng, son môi."
Cổ Kính nói xong, mắt Ứng Hoằng rõ ràng sáng lên, xà phòng cũng thường, mấy cửa hàng lớn đều có bán, nhưng mà son môi...
Hiện nay mặt đường còn chưa có, không chỉ là Phong Thành, đến ngay cả trong Kinh cũng chẳng thấy. Chỉ mấy người Tây Dương mới có, mỗi một thỏi đều là giá cao đến rụng rời.
Cổ Kính cư nhiên có thể lấy được những thứ kia.
Lần này, Ứng Hoằng không có hé răng.
Cổ Kính ngã ra sau, một lần nữa nhắm mắt lại, "Năm ngày sau, bến tàu Tương Lâm, năm giờ chiều, thuyền hàng Tây Dương, nói hàng của Cổ Nhị gia, là sẽ có người đưa đồ vật cho ngài."
Ứng Hoằng vừa nghe, liền biết Cổ Kính có được những thứ đồ này cũng không phải dễ dàng.
Khởi điểm, gã định moi ra nguồn cung hàng của Cổ Kính, nhưng sự tình đã như thế, đành phải bỏ qua thôi, không phải con đường nào cũng dễ đi.
"Cổ Nhị gia thật sảng khoái, vậy, tôi cũng không quấy rầy."
Ứng Hoằng thẳng thắn, bàn xong liền kéo Tô Cẩm Hòa đi ra. Cổ Kính vẫn không mở mắt, mãi đến tận lúc Ứng Hoằng mở cửa, y mới ung dung thong thả nói...
"Tôi chỉ là trả mặt mũi cho Ứng thiếu gia. Còn cậu ta, tôi chưa từng thừa nhận là người của Ứng thiếu gia ngài."
---
2 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 33."
tâm trạng như lên dê xuống chó -_-
Tên họ ứng kia ta biết ngay mà, hư hư