Chương 019: Cho Ứng Hoằng mặt mũi.
Ở trong Tô phủ lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Hòa được thấy đầy đủ nhân số.
Từng ả từng ả gọn gàng xinh đẹp, có thể thấy được Ứng Hoằng cung cấp cho các ả một cuộc sống rất tốt, chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Các ả vừa xuất hiện, cả phòng khách nháy mắt trở nên lộng lẫy hẳn ra.
Đám đàn bà kia vây Cổ Kính ở giữa, một ả trong đó không khách khí nói, "Hẳn Cổ Nhị gia cũng biết là Tô gia giờ thuộc quyền quản lý của Ứng thiếu gia đi? Có chuyện gì đều trực tiếp tìm Ứng thiếu gia để nói hết. Bây giờ Ứng thiếu gia không ở trong Phong Thành, Cổ Nhị gia đến Tô gia chúng tôi đòi nợ, đây có phải là chẳng nể mặt nể mũi hay không?"
Người nói chính là Dì hai luôn vênh vênh váo váo kia, trong số đám vợ bé của Tô lão gia, ả là lợi hại nhất.
"Ứng lão gia tử là Hội trưởng Thương Hội của Phong Thành này, muốn có chỗ đặt chân ở đây, 'người làm ăn' nào mà chẳng biết chừa mặt mũi Ứng thiếu gia."
Ả Dì hai còn cố ý nhấn mạnh ba chữ người làm ăn.
Ả nói không sai, hiện tại toàn bộ Tô gia đều là của Ứng Hoằng. Coi như Cổ Kính có đánh chó thì cũng phải nhìn mặt chủ nhà, nhưng mà câu nói này lọt vào tai Tô Cẩm Hòa nom có vẻ khó nghe. Bất quá hắn không có cách nào phản bác, chỉ đành cúi đầu xuống.
"Đúng vậy đúng vậy, đừng thừa dịp Ứng thiếu gia không ở, liền tìm đến Tô gia gây chuyện. Bộ ngài không sợ đắc tội Ứng thiếu gia, về sau sẽ không thể yên ổn làm ăn ở Phong Thành này nữa à". Người xen vào là ả Dì tư, lần đầu Tô Cẩm Hòa gặp mặt. Nghe nói ả Dì tư là người nóng tính, nhanh mồm nhanh miệng chứ không có mưu kế gì. Hôm nay gặp mặt, quả thực lời đồn chả sai.
Ngược lại ả Dì ba kia, ăn mặc lại khéo léo nhất đám. Ả vẫn luôn im lặng không nói, mặt hờ hững chẳng chút biểu tình, xem ra ả Dì ba này không phải là dạng tầm thường. Ả cũng chính là người mà hắn đã đụng mặt trước cửa Tô phủ hôm tiễn Ứng Hoằng đi.
Đám vợ bé chẳng thèm e ngại Cổ Kính, mà ngược lại lúc nhắc tới Ứng Hoằng, mặt ai nấy cũng đều câng câng cả lên.
Mặc cho các ả nói bảy dọa tám, trước sau Cổ Kính vẫn không tiếp lời, cũng tại lúc này, Thẩm Hoán Văn đến.
Đó cũng là lý do vì sao đám vợ bé có tự tin như vậy, vừa nghe nói Cổ Nhị gia tới đòi nợ, các ả tức khắc sai người đi Ứng gia gọi viện binh.
Thẩm Hoán Văn vội vã chạy vào, trước tiên là chào hỏi Tô Cẩm Hòa một cái, sau đó mới chuyển hướng sang Cổ Kính, giọng điệu vững vàng, rõ ràng là đến đè chuyện này xuống, "Xin hỏi Cổ Nhị gia là đang làm gì?"
Cổ Kính nhìn thấy gã, mới miễn cưỡng mở miệng, "Đòi nợ."
Thẩm Hoán Văn liếc sơ qua giấy nợ, nói "Tô gia thiếu Cổ Nhị gia bao nhiêu tiền, thiếu gia của chúng tôi sẽ trả."
"Phải không?" Cổ Kính mở biên lai mượn đồ ra, để Thẩm Hoán Văn thấy rõ con số phía trên "Trả đi."
Con số kia làm biểu tình của Thẩm Hoán Văn nháy mắt biến đổi, "Thiếu gia nhà tôi không ở, qua vài hôm nữa sẽ về tới. Cổ Nhị gia yên tâm, tiền Tô gia nợ, thiếu gia nhà tôi sẽ trả đủ, xin Cổ Nhị gia gắng đợi thêm ít ngày."
"Tôi hỏi cậu, hiện tại, tiền này trả hay không trả?" Cổ Kính không thèm phí lời, trực tiếp hỏi.
Thẩm Hoán Văn nói, "Cái này tôi không làm chủ được."
"Vậy tìm người có thể làm chủ đến."
"Thiếu gia nhà tôi..."
"Rầm —— "
Thẩm Hoán Văn nói còn chưa dứt câu, một tiếng nổ vang khiến mọi người trong phòng hết cả hồn, chân Tô Cẩm Hòa cũng theo đó run lên một cái.
Cổ Kính ném mạnh cái cốc về phía chân Thẩm Hoán Văn, làm nó vỡ tung tóe.
Cổ Kính sửa sang quần áo rồi đứng lên, không còn vẻ tùy ý ban nãy, y lạnh lùng nói, "Đây là chuyện của tôi với Tô gia, tôi tìm là tìm Tô Đại thiếu gia. Ứng Hoằng muốn cái chậu c*t này, thì trả hết nợ đi, đem tiền mặt ra đây. Bằng không, thiếu cmn nói mấy lời vô dụng này với tôi. Cổ Kính tôi, mặt mũi ai cũng không cho. Tôi ngược lại muốn xem xem, người nào có đủ khả năng làm tôi không thể tiếp tục sống yên ổn ở Phong Thành này nữa, còn có..."
Nói xong, Cổ Kính nhìn về phía ả Dì ba, ả Dì ba bị ánh mắt của y làm cho run cả lên, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
"Các người không cần ồn ào ầm ĩ, Tô gia không trả nổi tiền thì cứ theo quy củ mà làm. Đám người các cô, tôi muốn bán ai là bán, ông trời có xuống đây cũng không cản được tôi!"
Ỷ có Ứng Hoằng là chỗ dựa, mấy ả vợ bé vênh váo câng cáo, không ngờ tới Cổ Kính lại chẳng thèm xem vào mắt, đến ngay cả Ứng Hoằng cũng không là cái gì. Y vừa nói xong, đám vợ bé mặt mày trắng bệch, hoảng sợ nhìn Cổ Kính và Thẩm Hoán Văn.
"Nghe hiểu không?" Cổ Kính hỏi lại Thẩm Hoán Văn.
Thẩm Hoán Văn trầm mặt, "Đã hiểu."
Cổ Kính không tiếp tục nhìn hắn ta, Thẩm Hoán Văn còn chưa xứng nói chuyện với Cổ Kính đây.
"Để khỏi bảo tôi không có tình người, tôi cho các người thư thả thêm ba ngày. Ba ngày sau, chúng ta phải thanh toán xong xuôi."
Cổ Kính trấn áp toàn cục, lúc này không ai còn dám mở miệng, cả cái phòng khách lớn như vậy mà nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Tô Cẩm Hòa cũng bị uy nghiêm của y làm ngơ ngác.
Lúc y ném cốc về phía Thẩm Hoán Văn, bạo ngược khỏi nói. Y hoàn toàn không để Ứng Hoằng vào mắt, nói thật Tô Cẩm Hòa rất nể tên đàn ông này, đánh mặt khiến người ta thấy hả dạ ghê gớm.
Nếu mục tiêu của y không phải là hắn thì tốt hơn, Tô Cẩm Hòa lại lần nữa cúi đầu.
Ngay tại lúc này, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm.
Khoảng cách kia, vừa đủ để thấy phần bụng của Cổ Kính.
Hắn bắt đầu lo lắng.
Hai tay Cổ Kính chống vào tay vịn trên ghế hắn, cười như không cười nói, "Tôi rất vừa ý Tô Đại thiếu gia."
Tô Cẩm Hòa chậm rãi giương mắt, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.
"Có câu 'Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng', nếu Tô đại thiếu gia chịu ngủ với tôi một đêm, số nợ này, có thể xóa bỏ."
Đối với mọi người thì vẻ mặt nghiêm túc, khi chuyển sang Tô Cẩm Hòa, lại đột nhiên nở nụ cười.
Ánh mắt ngả ngớn kia nhìn Tô Cẩm Hòa vài giây, sau đó vươn tay đẩy một cái, nhanh nhẹn đứng dậy. Y không ngẩng đầu, mà là nghiêng mặt nói, "Hoặc là tiền, hoặc là Tô đại thiếu gia tắm rửa sạch sẽ, ba ngày sau, đưa đến trên giường nhỏ trong cửa hàng của tôi."
Cổ Kính nói xong, lạnh lùng liếc Thẩm Hoán Văn một cái, cất giấy nợ vào, xoải bước rời khỏi.
---
*Chương 21 có H :3
1 Bình Luận "Dây Dưa Không Rõ - Chương 19."
LIKE!!!