"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 11.



Edit: Kuri.

Biên tập: Đào.


CHƯƠNG 11: Thời thơ ấu bi thảm.

Điện thoại vừa được kết nối, Lục Nhiên liền nói: “Hoắc tổng, đi đâu vậy?

Người mà cậu muốn làm phiền, chính là quý ngài ‘Kim chủ’.

Giọng nói của đối phương trầm thấp mà thập phần từ tính, “Có một bữa tiệc….” Y dừng một chút, dường như đang do dự, sau đó hỏi: “Cậu muốn đi không?”

“Thật đáng tiếc, tôi đã ăn cơm rồi.”

“Trong khách sạn có phòng, cậu có thể vào đó ngủ một giấc.”

Lục Nhiên quả thật bị những lời này thuyết phục.

Công ty có đãi ngộ rất cao, nhưng chỉ tiếc là không có chỗ nghỉ trưa. Buồn ngủ dữ dội quá thì đành nằm úp sấp ra bàn, báo hại mỗi lần tỉnh giấc đều khó chịu muốn chết, buộc cậu phải từ bỏ đi thói quen ngủ trưa từ rất nhiều năm nay. Bởi thế, mỗi khi đến hai giờ chiều, đầu cậu sẽ nhức bưng bưng.

“Xuống đây đi.” Không nghe thấy Lục Nhiên cự tuyệt, đoán chừng đối phương đang do dự, “Cho cậu nghỉ một buổi trưa.” Hoắc Nghị Thần nói, trong ngữ điệu còn mang theo hàm ý dụ dỗ khó có thể phát giác.

“Được rồi, chờ tôi năm phút.”

Sau khi Lục Nhiên lên xe, câu nói đầu tiên là: “Làm một người yêu giả, anh quả thực rất đủ tư cách.”

Hoắc Nghị Thần đối với câu khen ngợi này có vẻ rất hưởng thụ, khẽ cười nói: “Cậu cũng vậy thôi.”

“Chuyện hồi sáng ngại quá, vừa tỉnh ngủ nên chưa nhập vai.” Ý cậu là chuyện đã đẩy ông chủ kia.

“Không sao” Hoắc Nghị Thần cười lớn hơn trước, “Là tôi nhập vai quá sâu.”

Lục Nhiên từ chối cho ý kiến. Ông chủ nhà cậu tuyệt đối là một con cáo già, rõ ràng là đang trả thù chuyện đêm hôm trước, bây giờ cư nhiên nói chỉ là diễn, có ma mới tin.

Đến chỗ tổ chức buổi tiệc, Lục Nhiên hơi hơi ngoài ý muốn.

Trước mắt là công trình kiến trúc có thể xem như là nổi tiếng của thành phố D, nghe nói nơi này chuyên tiếp đãi cán bộ lãnh đạo cao cấp.

Không ngờ đến tùy tiện một buổi ăn trưa, vậy mà lại tới đây?

Nếu sớm biết thế, cậu đã chẳng dại dột đi theo làm gì.

“Có muốn ăn thêm chút gì đó không?” Hoắc Nghị Thần hỏi.

Lục Nhiên cũng không ngốc mà cho rằng đối phương là đang thật lòng hỏi mình, nếu cậu dám nói ‘Tôi muốn’ không chừng ông chủ sẽ lập tức đuổi việc cậu.

Lục Nhiên lắc đầu, “Tôi phải đi nghỉ ngơi một hồi đây, đợi buổi chiều tôi cùng với anh trở lại công ty, vậy có tính là bỏ bê công việc không?”

“Nếu bị trừ tiền tôi sẽ trợ cấp.”

Ngụ ý là không chịu thiên vị trong công việc.

Thôi quên đi, dù sao làm việc nào cũng đều vì tiền, nếu có người chịu đắp vào chỗ tiền bị khấu trừ, ngu gì cậu không chịu.

Cậu biết, Hoắc Nghị Thần không muốn đứng ra can thiệp, bởi vì một lần hai lần thì không sao, nhưng nếu nhiều hơn, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ông chủ.

Nghĩ thông điều đó, Lục Nhiên theo chân phục vụ, đến căn phòng mà ông chủ đã nói.

Cho dù chỉ là chỗ nghỉ ngơi tạm thời, nhưng bày trí rất sang trọng, còn xa hoa hơn cả nhà của cậu. Tất nhiên, nhà cậu cách hai chữ ‘xa hoa’ rất xa.

Buổi trưa đã qua hơn phân nữa, Lục Nhiên chẳng kinh ngạc và thưởng thức quá lâu, tìm được giường liền nhào tới, ngủ.

Bị một giấc ngủ trưa cám dỗ cũng là có nguyên nhân, bởi vì đêm hôm qua cậu không được ngon giấc.

Nằm ở trên giường, bất giác nhớ lại cảnh cậu và ông chủ ngủ chung kia.

Tuy rằng hai người chẳng có làm cái gì, thậm chí còn coi đối phương như không tồn tại. Nhưng dù sao cậu cũng thích đàn ông, mà bên người bỗng dưng xuất hiện một người vừa ưu tú vừa có vóc dáng tốt, bảo cậu làm sao ngủ đây.

Đặc biệt y không có gây ác cảm cho cậu, trái lại còn rất có thiện cảm.

Cũng may cậu cực kỳ tỉnh táo với hiện thực, chứ nếu đổi thành người khác, đụng phải một ông chủ hoàn mĩ như thế, cậu dám cá không tới nửa năm chắc chắn hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Về phần bản thân cậu, cậu vẫn sẽ giữ mình trong sạch, chờ đợi một ngày nào đó trong tương lai, ông trời rũ lòng thương ban cho cậu một người yêu tốt.

Lúc mơ ngủ, bất chợt cậu cảm thấy thân thể nghiêng sang một bên.

Lục Nhiên mơ mơ màng màng tỉnh giấc, trông thấy người xa lạ mà cậu phải cưỡng chế quen thuộc kia, nheo nheo mắt hỏi y: “Mấy giờ rồi?”

“Một giờ rưỡi.”

“Anh muốn nghỉ ngơi?” Cậu thấy đối phương đã nằm xuống.

“Ừ.”

“Cho nên chiều nay tôi phải bỏ bê công việc?”

“Dù sao cũng muộn, đằng nào chẳng bị trừ tiền.”

“Điều đó nói lên quy định do anh soạn ra không hợp lý”. Lục Nhiên lầm bầm một tiếng, trở mình đưa lưng về phía đối phương, lại ngủ tiếp.

Có lẽ buổi trưa có trò chuyện qua điện thoại với mẹ, cho nên Lục Nhiên mơ thấy bà.

Bởi vì cha mẹ đều là giáo viên, thành ra từ nhỏ mẹ cậu đã rất nghiêm khắc với cậu, do đó tuổi thơ của cậu so với những người khác thiếu đi quá nhiều niềm vui.

Làm giáo viên, ba mẹ đều có sở trường theo dõi học sinh. Cuối cùng, cái sở trường đặc biệt kinh khủng kia hoàn toàn được vận dụng trên người Lục Nhiên.

Mọi hành vi của cậu, đều bị mổ xẻ tàn khốc.

Lục Nhiên mơ thấy một ngày nghỉ nào đó, cậu đang ở nhà chơi trò chơi điện tử vui vẻ, bất chợt trông thấy mẹ đang về từ xa xa, cậu lập tức rút đĩa CD ra, tắt máy vi tính, khôi phục đúng như lúc bọn họ rời nhà.

Kết quả, là bị đánh.

Chứng cứ rành rành không thể cãi lại.

“Có phải con vừa chơi trò chơi hay không?”

Lục Nhiên lắc đầu.

Cậu đã dùng tốc độ cực nhanh làm lạnh đi nhiệt độ lúc vận hành của máy vi tính, còn hoàn mỹ xếp về trên bàn đúng từng li từng tí, độ lớn nhỏ của âm thanh cũng chưa hề rớ vào, không có khả năng còn chỗ sơ hở cho mẹ phát hiện.

Kết quả mẹ giơ con chuột đến trước mặt cậu, từng câu từng chữ lúc đó Lục Nhiên nghe thấy, quả thực giống như tiếng ma quỷ đến từ địa ngục, “Trong khe hở giữa con chuột mẹ có kẹp một mảnh giấy nhỏ, hiện tại lại không thấy.”

Lục Nhiên lập tức cúi đầu, không nói.

Đều là người một nhà, hà tất phải như gián điệp mà theo dõi nhau….

Thực sự là ‘đạo cao một thước ma cao một trượng’ 

Ai bảo cậu chùi đít không kỹ, đáng đời bị ăn đòn.

Ngày nào đó, đĩa CD trò chơi mà cậu cất giấu bị bẻ nát, mẹ còn vì thế mà xước bị thương ở tay, sau khi cha đi làm về thấy lại lôi cậu ra tính sổ, cả hai hợp sức đánh cậu tơi bời.

Cậu cảm giác thấy thân thể lung lay một chút, ban đầu tưởng bị đánh nên đứng không vững, sau lại mới ý thức được có người đẩy cậu, cuối cùng cậu phát hiện mọi thứ trước mắt chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

“Mơ thấy cái gì mà ưm ưm ah ah vậy?” Nam nhân đánh thức cậu chất vấn.

“Mơ khi còn bé, ba mẹ tôi cùng tôi chơi đùa xem ai thông minh nhất.”

Hoắc Nghị Thần sửng sốt một chút, “Là trò chơi gì vậy?”

“Anh đại khái sẽ không biết.” Lục Nhiên dụi dụi con mắt, ngồi dậy, phát hiện chẳng biết từ thời điểm nào cậu đã lăn sang phía bên kia của ông chủ, rõ ràng lúc ngủ đã xoay người kéo xa khoảng cách mà.

“Cậu nói cho tôi thì tôi sẽ biết.” Ông chủ vẫn cố chấp nhất.

“Không biết cũng chẳng ảnh hưởng tới hiệp ước giữa chúng ta.” Lục Nhiên còn chưa tỉnh ngủ, lại thêm không muốn nói về chuyện lúc nhỏ, cho nên bỏ qua mất biểu cảm của ông chủ khi bị cậu từ chối lần hai, quả thật khó coi cực kỳ.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt Hoắc Nghị Thần đã khôi phục lại bình thường, cũng rời giường bắt đầu mặc quần áo.

“Lần sau lúc nào cần tôi?” Sửa sang quần áo cho mình xong, Lục Nhiên hỏi.

Sau đó cậu bị chính câu nói của mình làm bật cười, cảnh tượng hiện tại cứ giống như cậu và ông chủ vừa hành sự trên giường xong ấy, còn hỏi thăm xem khi nào gặp lại.

“Ba ngày nữa đi, ban đầu không thể thường xuyên, nếu không sẽ mất đi nét tự nhiên.”

Không biết Lục Nhiên nghĩ tới cái gì, vui vẻ cười toe toét.

Lục Nhiên nhớ lại vấn đề mà đối phương mới gặn hỏi, nghĩ thầm trong bụng, nói không chừng lúc còn nhỏ ông chủ cũng từng tự cho mình là thông minh, lén làm vài chuyện, sau đó vô tình bị cha mẹ phát hiện nên bị phê bình. Xem xem tính cách cẩn thận chu đáo của ông chủ, có khi là từ tuổi thơ xây đắp ra cũng nên.

“Cậu cười cái gì?” Hoắc Nghị Thần phát hiện Lục Nhiên đứng đó cười khúc khích, hiếu kỳ hỏi.

“Không có gì, nghĩ tới chuyện buồn cười thôi.”

Hoắc Nghi Thần nhướng mày, “Vẫn không ảnh hưởng tới chuyện hiệp ước?”

“Ha ha, phải.”

Trên đường trở về, Lục Nhiên nhận thấy bầu không khí có chút quái quái.

Ông chủ vẫn ôn hòa lễ độ, nhưng mơ hồ có vẻ xa cách hơn so với lúc trước.

“Nhà cậu ở đâu, tôi sẽ trực tiếp đưa cậu về.” Phát hiện khóe mắt của tiểu viên chức cứ thỉnh thoảng liếc về phía mình, Hoắc Nghị Thần nói.

Lục Nhiên báo cáo địa chỉ.

Sau khi đến nơi, Lục Nhiên xuống xe, xoay người lại chuẩn bị tiễn ông chủ rời đi.

Kết quả phát hiện xe có vẻ khởi động chậm hơn so với bình thường.

Vì vậy, Lục Nhiên rất biết quan sát sắc mặt người khác mà hỏi: “Muốn….. đi vào ngồi một chút không?”
4 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 11."

anh giận vì e nó ko chịu khai báo kìa =)))) anh à, anh phải để quan hệ thăng 1 cấp mới có quyền hạn hỏi chuyện ngta chớ =))) ko thì vô lại hơn nữa vào, e nó thần kinh thô mà =.,=

Do ẻm quá tỉnh thôi =)) Thành ra ông nói gà bà nói vịt

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info