Edit: MA.
Biên tập: Đào.
Chương 206: Nội loạn ở Bắc gia.
Tức khắc, Bắc Sinh Bắc Duy té xuống ngất đi. Khế ước thú của bọn họ lẫn Khế ước thú của Hiên Viên Duật nhũn cả hai chân ra, chúng nó cực độ sợ hãi uy áp từ tu sĩ cao giai, cả người không khỏi run lẩy bẩy!
Hiên Viên Duật cố kềm nén thân thể đang có xu hướng quỳ xuống đất của mình!
Y nhanh chóng tung pháp bảo phồng hộ ra, nhờ vậy mới đỡ được uy áp từ trưởng lão phe chi thứ!
Hiên Viên Duật vừa thở nhẹ một hơi, đã bắt gặp trưởng lão phe chi thứ khiếp sợ mà nhìn sang bên này!
Y thấy bọn họ đột nhiên thất thần, một bên tính toán xem làm thế nào để mang Âm Tế Thiên trốn đi, một bên liếc mắt sang nhìn Âm Tế Thiên.
Nào ngờ, thiếu niên bị người ta hủy đi linh căn, trở thành một phàm nhân, vậy mà lại có thể đứng vững như bàn thạch, lạnh lùng nhìn hai vị trưởng lão phe chi thứ!
“Ngươi…”
Hiên Viên Duật cực độ kinh ngạc, y cứ tưởng rằng ngay khi trưởng lão phe chi thứ phóng uy áp ra, Âm Tế Thiên đã té xuống đất ngất đi. Nhưng y thật không ngờ, hắn cư nhiên có thể trấn trụ uy áp từ tu sĩ Độ Kiếp Kỳ!
Chẳng lẽ việc Tịch Thiên bị hủy linh căn là giả?
Không đúng, cho dù là giả đi chăng nữa, thì một tu sĩ đang ở tầng cao nhất của Trúc Cơ Kỳ, cũng không thể nào chịu nổi uy áp cao giai hơn mình!
Âm Tế Thiên nhàn nhạt quay sang Hiên Viên Duật, hỏi: “Thanh kiếm này của ngươi có thể chống đỡ được uy áp từ tu sĩ Độ Kiếp kỳ à?”
Lúc trưởng lão phe chi thứ phóng uy áp ra, hắn cư nhiên chẳng cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí so với bình thường cũng không khác là mấy!
Theo lý thuyết, hắn không có khả năng chống cự được uy áp của tu sĩ Độ Kiếp Kỳ mới phải. Dù sao mấy tháng trước, lúc giao thủ với tu sĩ Luyện Hư Kì, uy áp của bọn họ vẫn khiến hắn cảm thấy tức ngực khó thở. Không có khả năng chỉ sau một thời gian, mọi chuyện lại thay đổi!
Như vậy, giải thích duy nhất chỉ có thể là thanh kiếm trên tay hắn đây.
“Đúng là vậy!” Hiên Viên Duật nghi hoặc: “Nhưng không thể nào ngăn cản uy áp của tu sĩ Độ Kiếp Kỳ!”
Lúc y luyện chế nó, cảm thấy thanh kiếm này tuy giúp Tịch Thiên đánh trên cơ tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng bản thân Tịch Thiên lại không chịu được uy áp từ bọn họ, cho nên y còn đặc biệt gắn thêm một trận pháp phòng hộ vào!
Vừa có thể chống đỡ uy áp của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vừa có thể ngăn cản lực công kích từ tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Âm Tế Thiên hơi hơi nhếch môi, lại một lần nữa khen: “Kiếm tốt!”
Nhờ nó mà nhận thức của hắn dành cho Hiên Viên Duật có đôi chút thay đổi, coi như là thêm vài phần kính trọng đi!
Âm Tế Thiên đột nhiên giơ tay lên, huy kiếm về phía trước!
Tốc độ huy kiếm của hắn rất nhanh, chỉ mơ hồ nhìn thấy một vài đạo kiếm quang.
Hiên Viên Duật tưởng hắn đang thử kiếm, lung tung quơ vài đường trên không trung, tựa như đang vẽ vời chơi đùa, không có bất kì quy luật gì!
Thế nhưng, khi Âm Tế Thiên hạ nét bút cuối cùng cho bức tranh, lúc chém về phía hai vị trưởng lão, lại bất ngờ xuất hiện một cỗ phong nhận, chỉ cần nó đi tới đâu, da thịt của những đệ tử đứng gần đó đều bị cắt ra vô số vết thương!
Một trong hai vị trưởng lão phe chi thứ hốt hoảng lấy lại tinh thần. Tuy rằng không thấy được, nhưng vẫn có thể nhận ra, có một thứ gì đó rất nguy hiểm đang lao về phía này!
Hắn ta vội vàng chợt né sang một bên, ngay tức khắc, một chuỗi tiếng cách cách cách cách vang lên!
Hắn ta vừa quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp Nhật trưởng lão đi cùng mình đang dùng màn bảo hộ chống đỡ cỗ nguy hiểm kia!
Hai luồng linh lực va chạm vào nhau, bởi vậy mới phát ra tiếng cách cách cách cách. Rất nhanh, hắn ta nhìn thấy màn bảo hộ của Nhật trưởng lão xuất hiện rất nhiều vết rách!
Tại thời điểm hắn ta cho rằng Nhật trưởng lão chống cự không được nữa, lực lượng của cỗ nguy hiểm kia lại dần đần suy yếu, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng.
Bất quá, cỗ nguy hiểm kia còn chưa chính thức chấm dứt, tuy rằng bị Nhật trưởng lão loại bỏ mất, nhưng đây chẳng qua chỉ là một nửa trong số đó, một nửa còn lại vốn là đánh vào người hắn ta, hiện giờ đang tựa như ngựa hoang thoát cương, tiếp tục bay thẳng, chụp vào ba tên đệ tử đứng phía sau.
Chỉ thấy cỗ lực lượng không biết tên kia xuyên qua ba tên đệ tử, ‘Bùm’ một tiếng, vỗ vào tường viện, lập tức tường viện nát thành một đống bột phấn!
Trưởng lão phe chi thứ kinh ngạc nhìn tường viện nát thành một đống bột phấn, rồi lại quay sang ba tên đệ tử không hề bị tổn tương, khóe miệng châm biếm mà cười một cái!
Hóa ra chỉ là chiêu thức hù dọa người!
Tuy nhiên, khóe miệng của hắn vừa hơi cong, trên thân thể ba tên đệ tử ấy bỗng toát lên những miệng vết thương tinh tế tựa lưới đánh cá, rồi theo đó mà chậm rãi tràn ra tơ máu !
Một màn kế tiếp, thật khiến người ta nổi da gà da vịt!
Ba tên đệ tử cứ tựa như dùng phép biến hình, vết rách trên người từ từ tràn xuống phía dưới, da thịt từng chút từng chút mở rộng ra bên ngoài!
Cuối cùng, ba tên đệ tử không chống đỡ được nữa, bịch một tiếng, nháy mắt biến thành ba đống thịt vụn!
Hai vị trưởng lão phe chi thứ trừng muốn rớt cả hai mắt!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chẳng phải Tịch Thiên đã bị hủy linh căn rồi sao?
Cớ gì không sợ uy áp của bọn họ, mà còn có khả năng đánh trả?
Âm Tế Thiên nhìn hai vị trưởng lão phe chi thứ chẳng chút thương tích, trong lòng không vui vẻ lắm!
Hiên Viên Duật có chút líu lưỡi: “Đó là chiêu thức gì?”
Rốt cuộc Tịch Thiên đã học công pháp gì, mà chiêu thức lại tàn nhẫn đến thế!
Âm Tế Thiên thản nhiên nói: “Tự nghĩ ra!”
Trong khoảng thời gian luyện kiếm cùng Bắc Minh, hắn cảm thấy mình chỉ đánh ra một đạo phong nhận thì có vẻ hơi đơn điệu, cũng dễ khiến người khác né được!
Chi bằng lợi dụng tốc độ của mình, tạo ra một chiêu phong võng (gió + lưới), bất quá lực lượng vẫn còn hơi yếu, làm hắn không thể phát huy phong võng đến mức cao nhất!
Đột nhiên Hiên Viên Duật phát hiện, y một chút cũng không biết người trước mắt!
Xem ra, y phải tìm hiểu kỹ hơn về đối phương!
Lúc này, Khế ước thú của Bắc Sinh Bắc Duy cùng với Khế ước thú của Hiên Viên Duật vừa được giải thoát, lập tức nhào về phía hai vị trưởng lão phe chi thứ.
Hiên Viên Duật thừa lúc hai vị trưởng lão phe chi thứ đánh nhau với Khế ước thú, nhanh chóng nắm lấy tay Âm Tế Thiên, nói: “Chúng ta đi!”
Âm Tế Thiên gật gật đầu!
Với năng lực hiện tại của hắn, căn bản không phải là đối thủ của tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, trước vẫn nên rời đi thì tốt hơn!
Đương nhiên, hắn có thể chúc phúc cho Khế ước thú của Hiên Viên Duật, để chúng nó trở thành Yêu thú cấp chín, từ đó dễ dàng xử lý hai tên tu sĩ Độ Kiếp Kỳ kia!
Nhưng như thế, càng làm hắn bại lộ năng lực nhiều hơn, đây đối với hắn rất bất lợi!
Hiện giờ ai ai cũng đều biết hắn không phải một người bình thường mặc cho người ta bày bố, nếu đột nhiên nhảy ra quá nhiều con bài chưa lật, rất dễ khiến kẻ khác nắm rõ được năng lực của hắn, rồi nhân lúc hắn chưa kịp cường đại mà giáng một kích chí mạng!
Âm Tế Thiên vừa mới ngồi lên pháp khí của Hiên Viên Duật, chợt nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt từ xa xa truyền đến: “Tịch Thiên!”
Hắn vừa quay đầu nhìn lại, liền thấy Bắc Minh suy yếu tựa vào người Bắc Đẩu, đang sử dụng pháp khí bay nhanh về phía này.
Đằng sau, có hai tên tu sĩ Nguyên Anh của Lăng gia đuổi theo sát nút, một trong hai tên đó còn tung thủy cầu về phía Bắc Đẩu, hung hăng đập vào lưng gã.
(Bóng nước đó, nhưng dịch ra thì có vẻ nhẹ nhàng quá).
Bắc Đẩu ọc một tiếng, miệng phun ra một đống máu tươi, cuối cùng không trụ được nữa, cùng Bắc Minh lảo đảo rơi xuống đất.
Hai tên tu sĩ Nguyên Anh thừa thắng xông lên, vung kiếm đâm về phía Bắc Minh đang vô cùng suy yếu.
Âm Tế Thiên tức khắc đỏ hốc mắt!
Hiên Viên Duật khẽ nhíu mày, vừa định đánh uy áp về phía một tên tu sĩ Nguyên Anh trong đó, thì bỗng nhiên, thiếu niên nguyên bản đang đứng bên cạnh y, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hai tên tu sĩ Nguyên Anh.
Hai tên tu sĩ Nguyên Anh còn chưa kịp phản ứng, liền như một trái banh, bị đá văng ra ngoài!
Hiên Viên Duật trừng trừng nhìn bên cạnh chẳng còn bóng người, đáy mắt không khỏi toát lên vẻ kinh ngạc!
Âm Tế Thiên lo lắng ngồi xổm người xuống, ôm lấy Bắc Minh đang té trên mặt đất: “Bắc Minh, ngươi không sao chứ?”
Bắc Minh chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy Âm Tế Thiên, tựa như nhìn thấy báu vật, con ngươi lập lòe, miệng tràn ra tiếng cười trầm thấp đắc ý: “Cuối cùng cũng bắt được ngươi!”
Bắt?
Âm Tế Thiên tức khắc căng thẳng cả người!
Là hắn nghe lầm sao?
Âm Tế Thiên cứ cảm thấy Bắc Minh có cái gì đó không thích hợp!
Không chỉ ánh mắt, mà ngay cả nụ cười cùng khí chất đều làm hắn cảm thấy vô cùng quái dị!
Âm Tế Thiên đang muốn buông tay ra, liền nghe thấy tiếng hô đầy lo lắng của Hiên Viên Duật truyền tới: “Tịch Thiên, cẩn thận!”
Ngay sau đó, trước mắt tối sầm, cả người bất tỉnh nhân sự!
-------
Quảng Trường Tế Tự hỗn loạn một mảnh, đệ tử của hai đại gia tộc đánh đến khó phân thắng bại. Bắc Tiềm cũng mang đệ tử Bắc gia gia nhập vào đó. Bất quá, bọn họ không trực tiếp chống lại phe trực hệ, chỉ đánh giết một ít tiểu đệ tử và quản sự của Bắc gia!
Nếu như không có Bạch Tư chống đỡ toàn bộ cục diện, Bắc gia mất đi hơn phân nửa tu sĩ cao giai, sao có thể chống cự lại Lăng gia. Hiện giờ, hai nhà xem như là đánh ngang tay!
Đúng lúc này, một cỗ uy áp cường đại từ bên ngoài quảng trường ép tới, nhóm trưởng lão Bắc gia mềm nhũn cả hai chân, cố gắng chống đỡ toàn bộ cơ thể.
Trưởng lão Bắc gia rối rít ngẩng đầu nhìn về phía cửa quảng trường, chỉ thấy Lăng Uy Dương mang theo rất nhiều đệ tử Lăng gia tràn vào!
Lăng Uy Dương nhảy lên một cái, trực tiếp xuống tay với Bạch Tư đang đối phó với nhóm trưởng lão Lăng gia!
Nhờ sự gia nhập của Lăng Uy Dương, rất nhanh, Bắc gia bị ép bại lui!
Mắt thấy phe trực hệ Bắc gia đã vô sức phản kháng, lại một cỗ khí tức cường đại khác bao phủ toàn bộ quảng trường!
~>Đoán đi, đoán đi *uốn éo*
2 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 206."
LIKE!!!
gửi comment ủng hộ nàng nè^^