"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 10.


CHƯƠNG 10: Tra tìm điểm đáng ngờ.


Lục Nhiên cảm thấy mặt mình chắc đỏ như mông khỉ rồi, phần vì xấu hổ, phần vì tức giận.

Cậu hất tay đối phương ra, hầm hừ tức giận nói: "Chẳng phải đã bảo ở công ty sẽ không công khai à, cho nên không cần thiết phải diễn kịch, ĐƯỢC KHÔNG?!" Nói xong, cũng chẳng quản đối phương có bị mình đẩy đau hay không, bước hai bước lớn đi ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng, Lục Nhiên tức khắc tỉnh táo lại.

Lão bản nhà cậu là người cực kỳ thù dai, chắc chắn đối phương là đang đáp lễ vụ tối hôm qua cậu trêu đùa y đây mà.

Cậu nhớ mình chỉ hôn gió có một cái, vậy mà y cũng nhất định trả thù cho bằng được

Nhưng chuyện là do cậu mà ra, không thể nào tìm ông chủ hỏi tội, đành câm nín nuốt nghẹn thôi.

Quả nhiên, ông chủ là không thể đắc tội. Y trả thù vừa nhanh vừa hung hãn, về sau cậu sẽ không dám nữa. 

Lúc này, ở nhà Hoắc tổng.

"Anh mau mau giúp em tìm xem." Tần Dĩnh nhìn trên nhìn dưới như đang kiếm cái gì đó.

Hoắc Tuấn không đồng ý, cự tuyệt: "Đây là việc riêng của con, em coi chừng nó giận em đấy."

“Việc riêng?” Tần Dĩnh hừ một tiếng, “Anh nghĩ nó không biết chúng ta trở về là để làm gì sao? Con trai anh rất ranh ma, chắc chắn nó đang tìm cách làm sao đỡ được chiêu của em.”

Tần Dĩnh cong lưng, lật tới lật lui cả buổi trời trong phòng, nhưng vẫn không tìm được đồ vật gì có liên quan đến người phụ nữ kia. Hay là những thứ thực sự có giá trị đều nằm trong tủ? Tuy nhiên khóa mất rồi, sao mà bà mở ra tìm được. Nói gì thì nói bà vẫn phải chừa cho con trai một chút riêng tư chứ.

Manh mối không nhiều lắm, chỉ có một số đồ dùng hằng ngày, nằm trong phòng tắm. 

Có thể nhìn ra được. Trước khi bọn họ vào cửa, hẳn là hai người chúng nó ở cùng với nhau.

Và vật đặc biệt nhất, là một bộ áo ngủ.

Tần Dĩnh nhớ lại bộ áo ngủ kia, cảm thấy có chút quái quái.

“Đối tượng của con trai mình chắc rất cao. Bất quá, bộ áo ngủ này... sao không có chỗ nào quyến rũ hết vậy?”

“Hừ, với ánh mắt của con trai em, chắc chắn người nó chọn sẽ đẹp hơn tiên trên trời, em còn bất mãn cái gì mà nhất quyết tìm cho ra dấu vết?”

“Anh thì biết cái gì!” Tần Dĩnh trừng Hoắc Tuấn một cái, “Nếu quả thật tốt như vậy, sao chung sống nửa năm trời mà không nói cho chúng ta hay? Giấu giấu diếm diếm, nhất định là có vấn đề! Nếu không phải người phụ này có vấn đề gì đó không muốn cho người ta biết, thì cũng là chuyện gia đình cô ta. Bằng không anh nói xem xem, sao trước giờ nó không yêu đương với ai cả?!”

Đối với kết quả suy đoán của bà xã, Hoắc Tuấn không khỏi bội phục. À, phải nói là rất có lý.

Nếu tốt lành, thì giấu diếm để làm gì?

“Em nói xem, có khi nào nó chỉ lừa gạt chúng ta thôi, chứ căn bản không có người như vậy?’’ Hoắc Tuấn hỏi.

Tần Dĩnh suy nghĩ một chút, phủ nhận suy đoán kia, nói: “Không thể. Anh xem, đồ dùng trong căn nhà này cho thấy có hai người đang ở, mà còn sử dụng đã lâu.”

Tần Dĩnh chỉ vào bình cà phê trong phòng bếp, “Khi con trai chúng ta ở nhà, chắc chắn nó sẽ không thanh nhàn mà uống cà phê. Anh xem chỗ này này, có một chút ứ đọng, bàn chải cọ cũng không ra được, nhất định là có người hay dùng tới. Hừm, con trai thật chẳng biết lựa, quen người gì chẳng lanh lẹ, để đồ đạc dơ bẩn thế kia…..” Tần Dĩnh phàn nàn.

Nhưng bà không biết, bình cà phê đó là Lục Nhiên đem từ nhà đến, dùng suốt một thời gian dài, dĩ nhiên không thể cọ sáng bóng như mới được.

“Thêm cái mô hình ban nãy nữa.” Tần Dĩnh lại chỉ ra điểm đáng ngờ không thể chối bỏ cho Hoắc Tuấn thấy, “Con trai anh có khả năng ráp mô hình? Ngay cả căn nhà của nó mà nó còn chẳng quan tâm, chỉ khi nghe tin chúng ta sắp tới, nó mới vội vàng dọn dẹp phủi bụi được một phòng. Cả chiếc xe anh tặng nó nữa, bên trong có một mùi thơm…..” Nói đến mùi thơm kia, Tần Dĩnh có chút nghi hoặc.

Một người yêu thích nước hoa như bà mà cũng không đoán ra mùi thơm đó thuộc nhãn hiệu gì, nhàn nhạt, ngửi khi thức dậy rất thoải mái.

Tần Dĩnh nghĩ thẩm mỹ về nước hoa của người phụ nữ kia cũng không tệ.

“Đó không phải mùi nước hoa của con trai chúng ta?” Hoắc Tuấn hỏi.

“Con trai anh dùng nước hoa bao giờ? Nhất định là của người khác, thật không biết đã ở trong xe làm cái gì nữa.”

Hai vị phụ huynh bất chợt sáng tỏ, nét mặt già nua đều đỏ cả lên.

---

Lục Nhiên cầm một bình nhỏ tinh xảo cất vào trong ngăn kéo dưới cùng

Đó là lọ nước hoa Cung Trí Siêu mang từ nước ngoài về tặng cho cậu.

Cậu chưa từng dùng mấy thứ này bao giờ, chỉ là hai ngày trước đột nhiên nghĩ ra một cách hay, liền phái nó ra trận.

Ông chủ đã chi trả một số tiền kha khá, bởi vậy cậu cũng phải làm ăn ra ngô ra khoai để đáp lễ lại y.

Chỉ là không biết động tác nhỏ kia, có bị cha mẹ ông chủ phát hiện ra không. Nếu mẹ của ông chủ không nhạy bén như y đã nói, rất có thể sẽ làm cậu phí công sức.

Tiếp xúc bà từ tối hôm qua đến nay, cậu thật đoán không ra Tần Dĩnh là dạng phụ nữ gì.

Có chút đĩnh đạc, luôn nắm bắt được những điểm then chốt……

Bất quá, cho dù có thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể xem thường người mà ông chủ đã nói là xảo quyệt khó lường. Bởi, bà đã từng đẩy ngã biết bao nhiêu người, có xinh đẹp có thùy mị, để vững vàng bắt được Hoắc Tuấn - kẻ được rất nhiều phái nữ si mê.

---

“Tiểu Lục, bảng báo cáo quý này cậu làm xong chưa?” Đồng nghiệp Trương Lập Cương hỏi cậu.

“Xong rồi, đem phần của anh gửi qua đi, tôi xem rồi nộp chung một lượt luôn".

Trương Lập Cương vừa nghe, hắc hắc cười, "Vậy thì tốt quá, cậu giúp tôi kiểm tra rồi định dạng giùm luôn nha."

Lục Nhiên trừng hắn một cái, sau đó đưa tay ra dấu OK.

Những công việc này đối với cậu rất là nhẹ nhàng, cậu không ngại giúp đỡ người khác.

Chờ Trương Lập Cương đi khỏi, Ngô Mẫn xáp lại gần, nói: “Anh cứ giúp hắn, sớm muộn gì cũng giúp ra một oan gia.”

Lục Nhiên quay đầu lại, bất đắc dĩ vươn tay, “Cầm sang đây luôn đi.”

Ngô Mẫn tức khắc mỉm cười duyên dáng,” Cảm tạ Nhiên ca, chỉ có Nhiên ca là tốt nhất.”

“Buồn nôn. Các người ai cũng đều là oan gia của tôi.”

Lục Nhiên làm việc rất nhanh, cẩn thận tỉ mỉ lại lưu loát, cho nên mỗi khi làm bảng báo cáo quý thường luôn nộp trước. Do đó những đồng nghiệp hay bị mắc lỗi hay nhờ vả Lục Nhiên xem giúp, hy vọng có thể qua được ải. Đối với Lục Nhiên thì chỉ là công nhấc tay, cho nên cũng không từ chối.

Nhưng không phải ai cậu cũng giúp, nếu đối phương có năng lực mà lại làm biếng sang tìm cậu hỗ trợ, Lục Nhiên nhìn cũng chẳng thèm nhìn.

Cho nên trong công ty, có vài người cùng Lục Nhiên quan hệ cực kỳ tốt, cũng có vài người rất là chướng mắt cậu.

“Nhiên ca, năng lực nghiệp vụ của anh tốt vầy, có phải sớm sẽ được thăng chức không?” Ngô Mẫn đứng ở một bên, nhìn Lục Nhiên sửa những chỗ sai giúp cô, vừa ghi nhớ vừa thầm than mắt đối phương quá sắc bén, chỉ liếc một cái đã phát hiện ra những lỗi nhỏ mà thông thường người ta sẽ không chú ý tới.

“Năng lực nghiệp vụ tốt thì chỉ thích hợp làm công nhân thôi, còn lãnh đạo phải là những người có thủ đoạn kia kìa.” Cậu có số làm công, hơn nữa cậu cũng không muốn làm lãnh đạo, lòng cầu tiến của cậu không cao, rất vừa lòng với mọi thứ hiện giờ.

Đương nhiên, nếu có cơ hội tìm đến, cậu cũng không có bỏ qua .

Mặc dù lời Lục Nhiên nói có lý, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất không cam lòng. Ngô Mẫn chỉ nhìn chằm chằm máy tính mà không nói tiếng nào.

Lục Nhiên dò bảng báo cáo của Ngô Mẫn thêm một lần nữa rồi trả lại cho cô, “Lỗi không dấu cách lần trước không có bị nữa, rất tốt. Bất quá có mấy cái chỗ dùng nhầm tiếng Anh, lần sau chú ý thêm.”

“Em biết, cám ơn Nhiên ca.”

“Lúc làm việc ít tán gẫu lại đi, cẩn thận kẻo bị mắng.”

“Em không có có!” Ngô Mẫn lập tức phủ nhận.

“Vậy sao em lại quen tay dùng nhầm tiếng Anh?” Lục Nhiên lấy ánh mắt 'cái gì tôi cũng biết' nhìn Ngô Mẫn, “Tán gẫu bằng ngoại ngữ, lợi hại quá cô gái nhỏ ạ, lần sau nhớ chú ý đó.”

Nếu Lục Nhiên đoán không lầm, Ngô Mẫn vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, còn là một người nước ngoài, cho nên có đôi khi quen tay, không cẩn thận gõ vào trong văn kiện luôn.

Bằng chứng rành rành, Ngô Mẫn không cách nào nói dối, đành cúi đầu quay trở về vị trí của mình.

Nghĩ thầm trong bụng, người đàn ông này cũng quá mức mạnh mẽ, người như vậy sao mà quen bạn gái đây nhỉ? Người xưa có câu, sống không thể quá thanh tỉnh, bằng không sẽ chẳng hạnh phúc. Thật lo lắng cho vị anh trai tốt này quá đi.

---

Giờ nghỉ trưa, Lục Nhiên gọi điện về nhà.

“Nhiên Nhiên à, mấy hôm rồi không điện cho mẹ, bận chuyện gì sao?” Lập tức, ở đầu dây bên kia truyền tới tiếng của mẹ cậu.

Lục Nhiên tựa vào một chiếc cửa sổ bên lối đi, vừa nhìn xuống quang cảnh bên dưới, vừa nói: “Gần đây đang có dự án lớn, hơi chút bận bịu.”

“Thật sao?” Giọng nói của mẹ cậu lộ ra niềm hưng phấn, “Nhiên Nhiên à, nhất định phải biểu hiện cho tốt vào. Lãnh đạo giao công việc trọng yếu cho con, chứng tỏ họ khẳng định năng lực của con, và muốn rèn giũa con thêm, điều này cũng nói lên rằng con sắp thăng chức rồi.”

Lục Nhiên cười cười, cậu vốn chẳng hứng thú với chuyện thăng chức, tuy nhiên lời nói so với vẻ mặt lạnh nhạt lại khác biệt: “Vâng, con biết, con sẽ cố gắng.”

“Nhiên Nhiên của mẹ á, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng đều ưu tú nhất, chắc chắn sau này sẽ có thể lên làm lãnh đạo.”

“Dạ dạ, tiểu nhân sẽ làm lãnh đạo ạ.”

Thấy con trai nhà mình có lòng tin như thế, mẹ Lục cũng vui mừng trong bụng, dặn đi dặn lại bảo cậu cố gắng làm việc, cẩn thận đối đãi, sống hòa thuận với đồng nghiệp, tranh thủ sự yêu thích của lãnh đạo.

Di động vẫn còn bên tai, nhưng suy nghĩ của Lục Nhiên không biết đã bay đến đâu, thẳng đến khi có một bóng đen đi ngang qua cửa sổ.

Theo phía sau người kia là một người phụ nữ mặc vest sẫm màu, dáng người thon gầy, tóc búi cao .

Chính là ông chủ của cậu và Trợ lý Trình.

Lục Nhiên nghĩ nghĩ, khóe miệng cong lên nụ cười đầy ý xấu, nói với mẹ cậu gặp lại sau, rồi bấm gọi vào số máy của "ai kia".


*Bộ này edit khó kinh, tốn 2 3 ngày mới làm xong 1 chương >_>
1 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 10."

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info