"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Phật Môn Ác Thê - Chương 187.1.




Chương 187.1: Chết sớm siêu sinh sớm.



Lúc Âm Tế Thiên tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn, chỉ còn ánh nến trên bàn lập lòe chiếu sáng toàn bộ căn phòng.



Hắn đứng dậy mang giày vào, vòng qua bình phong, đi thẳng ra cửa!



Bắc Đẩu đả tọa bên ngoài, nghe thấy tiếng động lập tức mở mắt thì trông thấy Âm Tế Thiên đang mở cửa, liền vội vàng lên tiếng hỏi: “Thiếu phu nhân, ngài muốn đi đâu?”



Âm Tế Thiên lầm bầm một tiếng: “Ta muốn đi tiểu!”



Bắc Đẩu sửng sốt: “Trong phòng có bô mà!”



“Cái bô?” Âm Tế Thiên ngơ ngác nhìn Bắc Đẩu: “Ta muốn đi tiểu, không phải muốn uống nước!”



Khóe mắt Bắc Đẩu giật giật, cuối cùng cũng hiểu ra, thiếu niên có vẻ như thanh tỉnh trước mắt này vẫn còn chưa tỉnh rượu!



“Ý ta là ... Thiếu phu nhân…” Gã không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, miết mặt mình, chỉ vào cái bô dưới giường: “Tiểu… tiểu trong cái bô này!”



Âm Tế Thiên nhìn cái bô dưới giường, bất mãn nói: “Quá nhỏ! Ta sẽ làm ướt quần mất!”



Gân xanh trên trán Bắc Đẩu nổi đầy lên: “Ta dẫn ngài đi nhà xí!”



Lúc này Âm Tế Thiên mới chịu gật đầu hài lòng!



Bắc Đẩu mang Âm Tế Thiên đi đến nhà xí ở phía sau viện của khách điếm, dọc đường hoàn toàn chẳng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, khiến gã không khỏi thở phào nhẹ nhõm.



Bất quá, sau khi đến nhà xí, Âm Tế Thiên lại nằn nặc bắt gã đứng đợi ở ngoài phòng khách dưới lầu, nếu không hắn sẽ không tiểu được!



Bắc Đẩu đành phải nghe theo chứ chẳng biết làm gì hơn!



Âm Tế Thiên đợi gã đi khuất liền cởi quần thả nước, đến khi tiểu tiện xong quay trở ra, hắn mơ mơ hồ hồ nhìn hai bên trái phải của cửa viện, lẩm bẩm nói: “Đi bên nào nhỉ?”



Âm Tế Thiên quan sát một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi sang phía bên trái.



Phía bên trái là một chuồng ngựa, cùng với một cánh cổng lớn.



Âm Tế Thiên liền đi thẳng về phía cổng lớn, đẩy cánh cửa gỗ, bước ra ngoài.



Hắn mờ mịt nhìn ngõ nhỏ tối đen vắng vẻ, thì thầm nói: “Phòng của mình ở đâu ha?”



Đúng lúc này, có một bóng đen từ trong khách điếm bay vút ra, sau đó lẩn vào trong ngõ nhỏ!



Âm Tế Thiên sửng sốt, hắn cảm thấy bóng đen kia có chút quen thuộc, cho nên không tự chủ được mà đi theo phía sau.



Bóng đen kia chạy cực kỳ nhanh, chỉ nháy mắt đã ở ngoài phạm vi trăm trượng!



Nhưng Âm Tế Thiên vẫn lẽo đẽo phía sau, hoàn toàn không bị tụt lại. Lúc bóng đen dừng hắn cũng dừng, lúc bóng đen đi hắn cũng đi. Cuối cùng bóng đen chui vào trong một ngôi nhà, hắn mới ngừng bước.



Hắn nhìn chằm chằm khung cửa sổ của ngôi nhà, mãi đến khi nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, hắn mới xông vào!



Âm Tế Thiên vừa vào tới liền trông thấy một người mặc áo đen đang đặt tay lên bụng một gã nam tử, mà gã nam tử kia thì nằm trên mặt đất, khuôn mặt đầy thống khổ và giãy dụa!



Âm Tế Thiên đi đến gần, ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi đang làm gì đó?”



Người áo đen khựng lại, vụt ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm!



Âm Tế Thiên thấy chiếc mặt nạ bạc trên mặt Người áo đen, liền duỗi hai tay ra chạm vào nó, nghi hoặc nói : “Ngươi tựa hồ nhìn rất quen! Hình như… giống người đó, tuy nhiên y hẳn không nên xuất hiện ở Phàm giới mới phải chứ!”



Người áo đen cũng đưa tay lên sờ mặt nạ, như nghĩ tới gì đó, không khỏi thở dài một hơi!



“Cứu… cứu ta!” Gã nam nhân té trên mặt đất thống khổ vươn tay về phía Âm Tế Thiên!



Nghe vậy, mắt Người áo đen bỗng nhiên căng thẳng, tuy nhiên y lại không có bất kỳ động tác gì, tựa hồ chờ đợi xem Âm Tế Thiên có ý định cứu người này ra khỏi tay y hay không!



Âm Tế Thiên chầm chậm quay đầu sang nhìn gã nam nhân đang đau đớn tột cùng kia, hoang mang chớp chớp mắt hỏi: “Phật nói, chết sớm siêu sinh sớm, một khi đã như vậy, vì sao ta phải cứu ngươi?”



Người áo đen: “…”



Khuôn mặt vặn vẹo của gã nam nhân kia càng thêm méo mó, Kinh Phật có dạy những lời này sao?



Âm Tế Thiên quay sang nhìn Người áo đen, nói: “Ta vào nhà xí đi tiểu xong liền bị lạc đường, may là có ngươi cũng từ trong khách điếm đi ra. Vì vậy, ta đi theo phía sau ngươi để mong ngươi có thể dẫn ta về phòng giùm!”



Người áo đen: “…”



Âm Tế Thiên không đợi y trả lời, tiếp tục nói: “Nếu ngươi không đưa ta về, sẽ báo quan ngay lập tức, nói ngươi ở trong này giết người!”



Người áo đen: “…”



Âm Tế Thiên chẳng thấy y trả lời, không khỏi tức giận: “Giết… ưm…”



Người áo đen vội vàng bụm miệng hắn lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đưa ngươi trở về!”



Âm Tế Thiên gỡ tay y ra, đắc ý nói: “Sớm đáp ứng có phải hơn không!”



Hắn trực tiếp nhảy lên lưng của Người áo đen: “Ta không còn sức lực! Ngươi cõng ta về đi!”



Người áo đen nhận mệnh mà cõng hắn nhảy ra cửa sổ, thở dài nói: “Ngươi thật sự sinh ra chỉ để tra tấn ta!”



“Không phải!” Âm Tế Thiên hùng hồn nói: “Ta sinh ra là để tra tấn Bắc Minh!”



“…”



Âm Tế Thiên hứng luồng gió lạnh thổi tới, vỗ vỗ lưng Người áo đen: “Vị huynh đệ này, ngươi thật tốt! Bất quá, tiếng nói của ngươi nghe rất quen! Giống ... Ai đó!”



Người áo đen xì một tiếng: “Uống rượu vào, chẳng còn nhớ ra ai nữa!”



“Ai nói! Ta…”



Người áo đen không đợi hắn nói xong, trực tiếp thả hắn xuống, sau đó đẩy hắn vào cửa viện trước mặt: “Đến rồi!”



Âm Tế Thiên còn muốn nói gì đó, thì chợt nghe tiếng Bắc Đẩu truyền tới: "Thiếu phu nhân!”



Bắc Đẩu lo lắng nói: “Thiếu phu nhân ngài làm gì… làm gì lâu vậy?”



Thiếu chút nữa gã đã xông vào nhà xí tìm người rồi!



“Ta đi nặng!”



“…”



Bắc Đẩu day day cái trán phát đau: “Vậy bây giờ có thể về phòng ngủ được chưa?”



Âm Tế Thiên ngoan ngoãn gật đầu: “Ta mệt rồi!”



Hắn quay trở về phòng, nằm lên giường, sau đó như nghĩ tới điều gì, mở to đôi mắt, mơ hồ nói: “Ta quên cảm tạ y rồi!”



“Cái gì?” Bắc Đẩu nghe thấy tiềng thì thào, bèn hỏi.



Âm Tế Thiên nghĩ Người áo đen kia hình như cũng ở trong khách điếm này, liền dùng thấu thị quét một vòng xung quanh, bắt gặp y đang lẻn vào phòng bên cạnh, sau đó hắn bị trận pháp bên trong chặn mất tầm mắt.



“Hóa ra y ở phòng bên cạnh! Ngày mai phải đi cảm ơn y mới được!”



Bắc Đẩu đến gần hỏi: “Thiếu phu nhân, ngài đang nói gì vậy?



Âm Tế Thiên mơ hồ đáp: “Ta thấy Người áo đen đi vào phòng bên cạnh!”



Sau đó, mặc kệ vẻ mặt ngốc lăng của Bắc Đẩu, ngã ra ngủ như chết!



Lần thứ hai Âm Tế Thiên tỉnh lại, mặt trời đã lên cao quá đầu!



Hắn ngồi sang mép giường, xoa xoa cái trán phát đau, uể oải gọi một tiếng: “Bắc Minh!”



Âm Tế Thiên không nghe thấy tiếng trả lời, đáy mắt không khỏi hiện lên tia nghi hoặc, sau đó trong đầu chợt lóe qua hình ảnh hắn dáo dác tìm kiếm Bắc Minh!



Hắn giật mình kinh hãi, kia rốt cuộc là mơ hay thật !



Lập tức, Âm Tế Thiên biến mất khỏi phòng, một giây sau hắn đã xuất hiện trong phòng Bắc Đẩu, nhưng ... vẫn không có ai cả!



Đáy lòng hắn ùa lên lo lắng, vội vàng lao ra ngoài, chợt ... nghe có tiếng hô: “Thiếu phu nhân, chúng ta ở chỗ này!”



Âm Tế Thiên vừa nghe liền quay đầu nhìn lại, trông thấy Bắc Minh, Bắc Đẩu và Tuyết Sư đang ngồi dưới lầu phơi nắng.



Hắn khẽ thở phào một hơi, chầm chậm đi xuống!



Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên chỉ mặc có một lớp áo trong đã chạy ra khỏi phòng, mày không khỏi cau lại, đang định lên tiếng bảo hắn trở về mặc thêm quần áo, thì chợt phát hiện, hắn thậm chí giày còn không có mang!



Bắc Minh vội vàng đứng dậy, lấy từ trong Nhẫn không gian ra một cái đấu lạp, choàng lên cho hắn, rồi kéo hắn ngồi vào lòng mình: “Sao không mặc quần áo đàng hoàng rồi hãy ra khỏi phòng!”



Âm Tế Thiên ôm cổ Bắc Minh nói: “Ta tỉnh lại mà không thấy ngươi, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì!”



Thật sự, càng ngày hắn càng để ý đến Bắc Minh nhiều hơn, chỉ nhất thời không thấy bóng dáng, trong lòng đã lo lắng sốt cả lên!



Bắc Minh hơi ngơ ngác, hóa ra do hắn không thấy mình nên mới gấp gáp đến quên cả mang giầy.



Ngay lập tức, hai tay siết chặt thêm, dùng sức hôn lên đôi môi Âm Tế Thiên một cái, nhỏ giọng khàn khàn nói: “Ngu ngốc!”



Bắc Đẩu khó có được mà trêu ghẹo: “Nhất định là Thiếu phu nhân mơ thấy Thiếu gia bị ai đó bắt đi!”



Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn Bắc Đẩu: “Sao ngươi biết?”



Ngoại trừ mơ thấy mình sốt ruột tìm kiếm Bắc Minh khắp nơi, hắn tựa hồ còn mơ thấy một Người áo đen đang hút linh hồn, cuối cùng Người áo đen lại chạy trở vào phòng Bắc Đẩu.



“Hơn nữa, Thiếu phu nhân còn mơ thấy Thiếu gia bị Quang Thần Tướng của Đế Thiên giam giữ!”



Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Quang Thần Tướng của Đế Thiên là cái gì vậy?”



Ba người Bắc Đẩu: “…”



Âm Tế Thiên gãi gãi đầu: “Ta nhớ ... Hình như ta đang thi uống rượu? Vậy sao ta trở về đây được?”



Bắc Minh nhướng mày: “Ngươi không nhớ gì à?”



Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có chút ấn tượng nào! Bất quá, cuối cùng ai thắng mười vò rượu!”



“Một tên họ ‘Bổn’ (Ngốc).”



Âm Tế Thiên có chút mê hoặc: “Trong bách tính có cái họ này sao?”



Bắc Đẩu không nhịn được mà cười ra tiếng, đã bao lâu gã chưa nghe qua chủ tử nói đùa rồi nhỉ!



Bất quá, vẻ mặt cùng bộ dáng của chủ tử đứng đắn như vậy, thật sự rất khó có thể khiến người khác hoài nghi lời nói của y!



Âm Tế Thiên trừng gã một cái: “Ngươi cười cái gì?”



“Ta… ta chỉ là…” Tươi cười của Bắc Đẩu liền cứng ngắc: “Thiếu phu nhân, tóc của ngươi ... sao… tại sao lại có màu lam đậm thế!”



Lúc trước gã không có để ý tới, bây giờ nhìn kĩ lại, quả thật là màu lam đậm!



Tuyết Sư liếc nhìn Âm Tế Thiên một cái, sau đó lặng lẽ cầm chén trà trên bàn lên, uống trà thôi!



Sắc mặt Bắc Minh khẽ biến: “Chúng ta về phòng!”



Âm Tế Thiên tùy ý cho Bắc Minh lôi kéo: “Hôm qua ta uống bao nhiêu rượu mới ngã ra bàn?”



Bắc Minh đẩy hắn ngồi xuống ghế, cầm lược lên nói: “Một chén!”



Âm Tế Thiên sửng sốt: “Ah! Tửu lượng của ta kém như vậy sao?”



Nhớ năm đó hắn chính là ngàn chén không say, bây giờ lại thành một chén đã gục!



“Ngươi đang nghĩ gì?” Bắc Minh chỉ cần nhớ tới việc hắn cầu hoan mới một nửa đã gục thì không khỏi nghiến răng nghiến lợi!



Âm Tế Thiên nhìn qua gương đồng, thấy vẻ mặt quái dị của Bắc Minh, thật cẩn thận hỏi: “Sau khi ta uống rượu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”



Động tác chải đầu của Bắc Minh chợt khựng lại: “Ngươi thật sự không nhớ chút gì sao?”



Âm Tế Thiên thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đã đem mấy cái hình thức tra khảo người khác dùng lên trên người Bắc Minh à?



“Có phải ta đã làm chuyện gì không thể tha thứ hay không?”



Băc Minh liếc hắn một cái, không lên tiếng!



Âm Tế Thiên vội vàng lái sang chuyện khác: “Ta đây ngủ bao lâu rồi?”



“Hai ngày!”



Âm Tế Thiên lại sửng sốt: “Lâu như vậy, thế thì sắp phải trở về Tu Chân Giới rồi!”



Bắc Minh thấy hắn đầy mặt mất mát, lòng nhất thời mềm nhũn: “Chúng ta ở lại hai ngày nữa rồi hãy trở về!”



Hai mắt Âm Tế Thiên liền sáng lên: “Thật sao!”



“Ừm! Đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi gặp một người bạn!”



Âm Tế Thiên hiếu kì hỏi: “Ngươi cũng có bạn dưới Nhân gian à?”



Bắc Minh khẽ ngừng động tác trên tay: “Trước tiên ta phải nói rõ điều này! Sau khi đến nhà hắn, ngươi không được ra hậu viện của hắn chơi!”
2 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 187.1."

Ờ a Minh k nói thì k sao. Nói ra rồi thì kiu gì Thiên ca cũng phải ra xem sao thôi.

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info