Chương 185: Hậu quả (1)
Hai người liếc nhau, rồi cũng tò mò chạy theo nhìn.
Tại một bãi đất trống trước cửa một tửu lâu có dựng lên vài tấm ván gỗ thành cái bục đơn giản, phía trên bày hơn hai mươi cái bàn, còn có trăm vò rượu ngon. Chưởng quầy của tửu lâu đứng trước đài, cười nói với đám người náo nhiệt xung quanh: “Hôm nay là ngày tốt mà tửu lâu bọn ta khai trương. Vì thế để ăn mừng, bọn ta đã đặc biệt chuẩn bị trăm vò rượu ngon. Nếu như ai có thể uống được mười vò mà không say không ngã, bọn ta sẽ cho người đó thêm mười vò nữa để mang về uống. Còn ngược lại, nếu chưa được mười vò mà đã say thì phải trả một số bạc tương ứng!”
Nghe qua có vẻ người uống có lợi, nhưng thực tế lại là tửu lâu kiếm được lời! Mọi người nghe đến đó, nhất thời xôn xao một mảnh. Chưởng quầy tiếp tục nói: “Có ai muốn thử sức không?”
Những người có tửu lượng tốt chẳng thèm nghĩ ngợi liền bước lên đài. Chỉ chốc lát sau, trên đài đã đứng hơn mười đại hán!
“Ta cũng muốn lên thử!” Âm Tế Thiên hưng phấn nói với Bắc Minh. Bắc Minh nhăn mày lại: “Ngươi sao?”
“Đúng! Ta uống là ngàn chén không say, vì thế ngươi cứ yên tâm đi!” Âm Tế Thiên vỗ ngực cam đoan. Kỳ thực, đã lâu lắm rồi hắn chưa uống rượu, bây giờ được uống miễn phí thì ngu gì bỏ qua! Bắc Minh há há miệng định nói, nhưng cuối cùng chỉ đành nhìn Âm Tế Thiên xông lên đài. Y vốn muốn hỏi, hắn ở trong Vạn Phật tự được phép uống rượu sao? Nhưng nghĩ kĩ lại, đến cả thịt cũng ăn luôn rồi, rượu có tính là cái gì! Huống chi, bọn họ đến đây để thư giãn nghỉ ngơi mà, lại thêm Tịch Thiên cũng đã cam đoan là hắn sẽ không say, bởi vậy cứ mặc hắn đùa giỡn đi!
Âm Tế Thiên chạy lên đài, chưởng quầy lập tức ngăn hắn lại, nói: “Tiểu tử, ngươi xác định mình có thể uống được mười vò rượu à?”
“Nếu không uống được ta lên đây làm gì?”
Chường quầy cười nói: “Thế nhưng, điều kiện khi lên uống rượu là phải trả trước mười lượng bạc!”
Âm Tế Thiên nhíu nhíu mày: “Còn chưa uống rượu mà đã đòi bạc?”
“Tiểu tử, đây là quy định! Nếu không thu trước tiền rượu, lỡ đâu các ngươi uống rồi mà không chịu trả tiền thì bọn ta biết làm sao? Đương nhiên, nếu các ngươi uống không đủ mười vò, chúng ta vẫn sẽ chờ các ngươi tỉnh lại rồi trả tiền dư!”
Âm Tế Thiên quay đầu nhìn về phía Bắc Minh, Bắc Minh cấp tốc vứt một nén bạc lên trên đài. Chưởng quầy thu được ngân lượng, cười híp mắt mà nhường đường cho Âm Tế Thiên đi qua, còn sắp xếp cả vị trí cho hắn. Đại hán đứng bên cạnh nhìn thân hình nho nhỏ của Âm Tế Thiên, cười ha hả: “Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi vẫn nên về nhà bú sữa mẹ đi cho lành!”.
Âm Tế Thiên phản kích nói: “Ta thấy ngươi mới là nên về nhà bú sữa mẹ ấy!”.
Đại hán nghe hắn đáp trả thì bật người cười lớn. Âm Tế Thiên cũng chẳng thèm quan tâm đến gã nữa, đáy mắt bình tĩnh nay bỗng dưng lóe lên tia lo lắng. Lúc nãy vì quá hưng phấn nên hắn quên bén đi mất, thân thể này đã không còn là thân thể trước kia, thật không biết tửu lượng của Tịch Thiên ra làm sao, hy vọng là đừng quá kém cỏi!
Được khoảng hai mươi người khiêu chiến thì chưởng quầy ra lệnh bắt đầu cuộc đấu! Mười chín tên đại hán trực tiếp khiêng cả vò lên tu ừng ực, chỉ có Âm Tế Thiên lại yêu cầu chưởng quầy cho hắn một cái chén nhỏ, sau đó đổ rượu vào chén rồi từ từ thưởng thức! Mặc dù hắn không phải là người sành sỏi trong chuyện phẩm rượu, nhưng hắn vẫn rất thích quá trình thưởng thức nó, chầm chậm mà tận hưởng vị ngon tuyệt vời của rượu.
Khi mười chín người kia uống xong vò đầu tiên, Âm Tế Thiên chỉ mới uống xong có một chén, nhưng khi hắn rót chén thứ hai thì đột nhiên phịch một tiếng, cả người gục xuống bàn.
Mọi người giật mình!
Trong hai mươi người, trừ Âm Tế Thiên vẫn còn là thiếu niên thì số còn lại toàn là đại hán ba bốn mươi tuổi, cho nên hắn rất được mọi người chú ý, thậm chí còn có vài người lặng lẽ đánh cược xem hắn uống được nhiều ít. Thế nhưng ai mà ngờ tới, hắn mới uống có một chén đã ngã gục ra bàn.
“Ha ha! Ta đã nói tên thiếu niên kia uống không được mà! Những người vừa mới đánh cược với ta đều thua hết nhá! Như vậy số bạc này đều là của ta!”
Tên đại hán làm nhà cái(*) cười ha ha, đang muốn lấy ngân lượng đút vào trong túi thì đột nhiên cổ tay bị người ta bắt lại. Tên đại hán đó trừng nam tử không tính là tuấn tú trước mặt: “Đã đánh cược thì phải chịu thua, đừng nói là ngươi đổi ý à?”
(*Là người đứng ra nhận đánh cược).
Bắc Minh nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên đã ngã ra mặt bàn: “Hiện tại còn chưa phân thắng thua, cớ gì ngươi lại gấp gáp thu bạc như vậy!”
Tên đại hán hừ lạnh một tiếng: “Đã gục ra bàn thế kia rồi mà còn bảo chưa phân thắng thua?”
“Chờ đến khi thực sự kết thúc thì phân thắng thua cũng chưa muộn!”
Những người thua cược khác cũng ồn ào nói: “Đúng đó!! Chưa phân thắng thua mà ngươi vội đút tiền vào túi rồi”.
Gã ta mặc dù rất bất mãn nhưng vẫn phải nhịn xuống, tiếp tục quan sát diễn biến trên đài. Bề ngoài thì Bắc Minh cực độ bình tĩnh nhìn thiếu niên đã gục xuống bàn kia, nhưng thật ra trong lòng y lo lắng đến sốt cả lên! Tuy nhiên y phải nên tin tưởng vào Tịch Thiên, đó cũng là lý do vì sao khi Tịch Thiên gục xuống, y không có chạy lên trên đài.
Chưởng quầy thấy Âm Tế Thiên gục xuống bàn mãi không dậy nổi, bèn ra dấu cho hai tên tiểu nhị tới kéo Âm Tế Thiên xuống đài. Nhưng thời điểm bọn họ tới gần thì bỗng dưng Âm Tế Thiên bật người ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn quanh bốn phía, sau đó dần dần tỉnh táo hơn, sắc bén hơn, rồi tiếp tục rót rượu uống.
“Nhìn xem! Thiếu niên kia đâu có say, hắn uống tiếp kìa!!”
Tên đại hán không khỏi hít hà một tiếng. Mười chín người kia sau khi uống xong vò thứ hai, đã bắt đầu nhuốm men say. Còn Âm Tế Thiên càng uống lại càng tỉnh, bất quá hắn vẫn chậm rì rì mà phẩm rượu, hơn nữa tư thế cũng vô cùng thanh nhã, so với mười chín tên đại hán kia thì hắn cứ như một công tử quý tộc đang ngồi trên một chiếc ghế hoa lệ, uống một chén rượu thượng đẳng.
Rất nhanh, mười chín đại hán đã uống xong vò thứ tư, mà Âm Tế Thiên mới chậm rãi mở ra vò thứ hai. Còn Bắc Minh đứng dưới đài, lại cảm thấy Âm Tế Thiên càng lúc càng không đúng. Vẻ mặt của hắn rất lãnh đạm, cứ như xung quanh không có náo nhiệt, mà chỉ có một mình hắn ngồi, tất cả mọi thứ chẳng hề liên quan gì đến hắn. Người như vậy, không khỏi khiến người ta cảm thấy hắn rất vô tình!
Trong lòng Bắc Minh bất chợt hoảng hốt!
Đúng lúc này, tiếng vò rượu rơi xuống đất ‘choang’ một cái, ngay sau đó một trong mười chín gã đại hán ngã gục xuống bàn. Còn lại mười tám người kia cũng có vẻ lung lay sắp đổ, chỉ riêng mỗi Âm Tế Thiên là vững vàng như Thái Sơn, hết mở vò này đến mở vò khác. Mãi tận khi tên đại hán cuối cùng thua cuộc, Âm Tế Thiên đã uống đến vò thứ sáu, thế nhưng sắc mặt hắn vẫn rất thanh tỉnh, chẳng có chút gì là nhuốm men say, thế nhưng ánh mắt hắn càng lúc càng thêm lãnh đạm. Hắn nhìn tất cả mọi người xung quanh cứ tựa như nhìn người chết.
Có người nhỏ giọng thảo luận: “Xem ra thiếu niên kia thật có thể uống được cả mười vò!”
“Tuổi nhỏ mà tửu lượng tốt thật! Xem ra chúng ta đã quá coi thường hắn!”
Những người khác cũng gật gù đồng ý. Còn tên đại hán làm nhà cái lại đầu đầy mồ hôi. Hiện giờ trong đám người cá cược, trừ Bắc Minh ra thì đều đã thua hết cả, thế nhưng số tiền Bắc Minh đặt cược rất là lớn, cho dù thêm cả cái mạng của gã cũng không đủ để trả
Sau nửa canh giờ, rốt cục Âm Tế Thiên cũng đổ hết cả mười vò rượu vào bụng, tuy nhiên trên mặt vẫn chẳng chút men say. Thậm chí hắn còn dặn dò chưởng quầy gửi rượu và bạc đến khách điếm mà hắn đang trọ.
Bắc Minh lập tức chạy lên đài.
Còn tên đại hán làm nhà cái thì thừa dịp Bắc Minh không chú ý, vội vàng lủi đi mất.
Bắc Minh giữ tay Âm Tế Thiên, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Âm Tế Thiên lắc đầu: “Ta muốn quay về khách điếm!”
Bắc Minh thấy hắn không sao, mới kéo cổ tay hắn nói: “Được! Chúng ta quay về!”
Âm Tế Thiên dùng ánh mắt lãnh đạm liếc y, sau đó tránh khỏi tay Bắc Minh, xoay người bước xuống đài. Hắn hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, như là đang tìm ai đó. Bắc Minh đến bên cạnh, hỏi: “Sao vậy?”
Âm Tế Thiên không đáp lời y mà đi xung quanh tửu lâu một vòng, nhưng vẫn không tìm được người kia, trong lòng không khỏi sốt ruột quýnh quáng cả lên. Bắc Minh chẳng biết hắn đang muốn làm gì, chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau. Âm Tế Thiên nỉ non: “Sao lại không thấy?”
Hắn dừng lại một chút, nghĩ ngợi gì đó, rồi dợm bước về phía khách điếm. Bước chân Âm Tế Thiên rất nhanh, nháy mắt một cái liền không thấy tăm hơi đâu nữa. Bắc Minh sửng sốt, y cũng gấp gáp tăng nhanh tốc độ, cuối cùng thấy Âm Tế Thiên đang đứng trong khách điếm hỏi tiểu nhị gì đó. Tên tiểu nhị lắc đầu liên tục rồi bỏ đi. Còn sắc mặt Âm Tế Thiên nhất thời trở nên đặc biệt khó coi.
Bắc Minh nhíu nhíu mày, chạy tới hỏi: “Tịch Thiên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi tìm ai sao?”
Âm Tế Thiên híp mắt, nhìn chằm chằm Bắc Minh, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
*Nani, Âm Tế Thiên sao thế kia????
1 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 185."
LIKE!!!