"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 9.

Edit: MA.


Biên tập: Đào.


CHƯƠNG 9: Bắt đầu nhập diễn.


“Mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy, con đứng đây nửa ngày rồi mà không ai để ý tới con.”

Chẳng biết từ lúc nào, Hoắc Nghị Thần đã đứng trước cửa phòng bếp. Y thay đổi một bộ đồ thoải mái, cả người càng có vẻ hiền hoà dễ tiếp cận.

Tần Dĩnh nhìn thấy con trai tuấn tú đến mức này, ánh mắt thiếu chút nữa lập lòe ánh sao, lập tức rửa sạch tay, nhéo mặt con trai nói: “Con trai của tôi lớn lên thật là đẹp trai!”.

“Được rồi, mẹ à ” Hoắc Nghị Thần gỡ bàn tay trên mặt ra, bất đắc dĩ nói: “Có người ở đây.” Mắt liếc về phía Lục Nhiên.

“Không cần để ý đến em” Lục Nhiên cũng chẳng quay đầu lại: “Anh đẹp trai là chuyện của anh, không ảnh hưởng gì đến việc nấu cơm của em.”

Tần Dĩnh vừa nghe, phụt một cái phì cười ra tiếng, cười đến ngả nghiêng ngả ngửa.

Qua một lúc sau, Hoắc Tuấn gọi Tần Dĩnh đi, Hoắc Nghị Thần bước vào phòng bếp.

“Hoắc… Hoắc ca, đừng vào đây, có khói dầu.” Lục Nhiên vẫn còn đang xào đồ ăn.

Hoắc Nghị Thần không khống chế được chân của mình, vì thế mặc kệ nó tiến gần về phía Lục Nhiên “Vừa rồi nói chuyện có thuận lợi không?”

“Hẳn là được đi, dì Tần cũng rất dễ cười.” Lục Nhiên nói xong, đột nhiên nhíu nhíu mày, một bộ dáng rất khó chịu.

“Làm sao vậy?” Hoắc Nghị Thần hỏi, y nhìn lướt qua “Bị dầu bắn trúng sao?” Đang muốn kéo đối phương lại, Lục Nhiên lắc đầu.

“Không phải, trên mặt rất ngứa, giống như có cọng lông” Hoắc Nghị Thần xoay Lục Nhiên qua, mắt nhìn xuống, xem xem trên má phải của đối phương “Em không rảnh tay, thổi giúp em.”

Hoắc Nghị Thần nhìn Lục Nhiên, phát hiện điểm chú ý của đối phương đang dồn hết vào trên má phải, hơn nữa khuôn mặt còn nhăn nhăn nhó nhó, liền nhẹ nhàng kề sát vào, thổi nhẹ một cái “Được chưa?”

“Hình như được rồi” Lục Nhiên lại giật giật mặt, sau đó miệng cười tươi rói “Tốt rồi, ban nãy ngứa muốn chết…”

Lúc Lục Nhiên ngẩng đầu, phát hiện khoẳng cách hai người vô cùng gần. Sau khi đối phương thổi giúp cậu xong, y cư nhiên không thối lui về. Tim cậu đập lỗi nhịp một cái, nhiệt độ trên mặt cậu cũng theo đó tăng dần.

“Anh làm cái gì đó?” Lục Nhiên phòng bị nhích nhích ra phía sau.

Qua một lúc, đối phương rốt cục cũng thối lui, tách ra một khoảng cách, rồi nói: “Ngay cả tình tiết ái muội cậu cũng biết diễn.”

Lục Nhiên lấy lại tinh thần, thầm mắng một tiếng, vừa rồi là cậu ngứa muốn chết chứ diễn cái gì chứ!

Nói đi nói lại hoàn toàn là do hoạt động tâm lý không hợp nhau, Lục Nhiên gật đầu, “Đem diễn xuất dung nhập vào mỗi tiếng nói mỗi hành động.”

Sau đó một bàn tay to vỗ hai má cậu “Giai đoạn ban đầu, chú ý đừng để bị phát hiện.”

“Vậy anh còn không mau lấy tay ra.”

Hoắc Nghị Thần phát hiện làn da của Lục Nhiên rất tốt.

Lúc trước y không chú ý tới, vừa rồi nhìn đối phương ở phạm vi gần, y mới phát hiện làn da Lục Nhiên nhẵn nhụi đến mức hầu như không nhìn thấy lỗ chân lông.

Trong nhận thức của y, việc này là chỉ có phụ nữ bảo dưỡng cực kì tốt mới có được thế.

Không ngờ đàn ông vậy mà cũng có thể như vậy

Hơn nữa, cảm giác cũng không tệ lắm, vừa mềm vừa mịn.

Không biết ông chủ nhà mình đang suy nghĩ gì, tầm mắt dừng trên người cậu, phối hợp lò lửa hừng hực phía trước, đốt nóng cả người Lục Nhiên.

Lại qua hơn nửa giờ, rốt cục ông chủ mới dời ánh mắt.

Lục Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhiệt độ trên người rốt cục cũng hạ xuống .

Vội hơn một giờ, Lục Nhiên chuẩn bị sáu món ăn, trong đó có hai món chính, còn có canh dinh dưỡng và hoa quả. Đương nhiên đây đối với gia đình trọc phú như Hoắc gia mà nói thì chẳng có gì đáng giá. Bất quá chỗ Hoắc Nghị Thần không có đầu bếp, được như vầy đã là đãi ngộ cao.

Hai người Hoắc gia không xoi mói gì, lúc ăn còn liên tục khen ngợi.

Ngay cả Hoắc Nghị Thần đã ăn vài bữa cơm của Lục Nhiên cũng biểu dương một câu: “Có tiến bộ.”

Đó là đương nhiên, Lục Nhiên thầm nghĩ. Hai ngày nay cậu dốc sức nghiên cứu rất nhiều công thức nấu ăn, để cho tay nghề của mình có thể cải tiến hơn!

Cơm nước xong, Lục Nhiên cơ bản đã có thể dung nhập vào gia đình này, hoàn toàn không giống lúc mới trở về, một nhà ba người nói chuyện, chẳng có phần để cậu xen vào.

Cho nên nói văn hóa của Trung Quốc thiên về ăn uống hoàn toàn là chính xác, Lục Nhiên cảm khái.

“Thần Thần à, con nói thật đi, có phải vì Nhiên Nhiên nấu ăn ngon nên con mới kết bạn với cậu ấy không?” Tần Dĩnh ra vẻ nghiêm túc hỏi.

Lục Nhiên nhìn hai người liếc mắt một cái, đáp: “Kỳ thật con chưa nấu được mấy bữa cơm cho Hoắc ca.”

“Đừng che giấu thay nó, vừa rồi nó còn nói con ‘Có tiến bộ’, khẳng định đã không ít lần bóc lột bắt con nấu cơm cho nó rồi.”

Lục Nhiên cảnh giác một chút, khẽ liếc mắt sang Hoắc Nghị Thần.

Tùy tiện nói ra ba chữ mà cũng bị Tần Dĩnh bắt được, còn phỏng đoán được một phần của sự thật, người mẹ này quả thật rất lợi hại.

Biểu tình của Hoắc Nghị Thần thực thả lỏng, sau khi ăn cơm xong vẫn luôn như thế. Y đứng lên, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tần Dĩnh, nhìn về phía Lục Nhiên nói: “Anh đưa em về.”

“Hửm, con là đang đuổi người à?!” Tần Dĩnh có chút gấp gáp, Lục Nhiên còn chưa có nói muốn về mà, sao con của bà đã muốn tiễn khách .

Lục Nhiên lập tức thưa: “Không phải đâu dì Tần, lúc nãy con đã nói với Hoắc ca 7 giờ con có việc. Ai ngờ chính con lại quên mất tiêu, còn may là Hoắc ca nhắc nhở con, bằng không liền xong đời. Con phải về ngay rồi, hai ngày nữa gặp lại dì Tần.”

“Ah, được rồi Nhiên Nhiên, lần sau con tới dì sẽ cho con nếm thử tay nghề của dì.”

Nói gặp lại sau với cha mẹ ông chủ, Lục Nhiên đi theo Hoắc Nghị Thần đến ga ra, rồi mới dám thở phào một hơi.

“Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành.”

“Biểu hiện không tồi.”

Khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Nghị Thần dưới ánh đèn vàng nhạt trong ga ra, có vẻ hơi chút mơ hồ, lại cố tình dễ khắc sâu vào ký ức người khác.

Khi Lục Nhiên phát hiện ra điểm ấy, lập tức dời tầm mắt đi, chuyển sang chiếc xe hơi mới tinh của mình “Tôi còn phải làm quen với nó nữa.”

“Hôm nay về nhà à?” Hoắc Nghị Thần hỏi.

“Phải, chẳng lẽ ngủ cùng giường với anh?” Lục Nhiên đùa giỡn một câu “Không ngủ cùng anh, chẳng biết có ngủ quen không nữa.”

“Đi thôi, phải nhớ tôi đấy.”

Tim Lục Nhiên run lên, tức khắc cậu đem cảm giác tê dại như điện giật kia đè nén xuống, trả lời: “Anh cũng phải nhớ tôi đó, ở-trên-giường.” Nói xong, còn hôn gió một cái, sau đó lên xe.

Diễn kịch chứ gì, cái này cậu biết.

Độc thân nhiều năm như vậy, cậu thường xuyên sẽ ảo tưởng về sau mình cùng người yêu ở chung sẽ là như thế nào, thời điểm nào nói câu nào, thời điểm nào làm cái nào. Hiện giờ có một người để thí nghiệm, chất lượng lại quá ư tuyệt vời, không dùng sẽ phí ah.

Thẳng đến lúc Lục Nhiên lái xe rời đi, Hoắc Nghị Thần mới bước ra khỏi ánh đèn, nhìn theo điểm trắng nhỏ đang dần khuất xa đến không thấy được, bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng kéo lên một độ cong.

Ngày hôm sau, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp.

Quán bánh bao dưới lầu không mở cửa, Lục Nhiên không ăn điểm tâm, cho nên tới công ty sớm hơn so với bình thường.

Ngày nghỉ của cậu đã chấm dứt kể từ hôm qua, bắt đầu từ hôm nay, cậu lại phải còng lưng công tác.

Không biết lúc nào ông chủ sẽ gọi cậu đi làm nhiệm vụ đây?

Đỗ xe xong, hết xoa lại sờ chiếc xe yêu qúy, sau đó đi về phía thang máy.

Vừa đến cửa thang máy, liền phát hiện có ánh đèn sáng rực rọi tới, kế tiếp có một chiếc xe màu trắng bóng loáng lướt ngang

Đây không phải là ông chủ nhà bọn họ sao.

Rất nhanh, cậu nghe thấy tiếng thắng xe, lúc nhìn qua, phát hiện ông chủ đã đậu xe ngay cạnh xe của cậu.

Thời điểm đối phương bước từ trên xe xuống, Lục Nhiên hỏi: “Sếp à, chẳng phải xe anh đỗ bên kia sao?” Cậu chỉ vào chỗ xa hơn một chút, nơi đó là vị trí đỗ xe của lãnh đạo nhà bọn họ, tuyệt đối không có ai dám giành.

“Dừng chỗ nào cũng vậy thôi, sao hôm nay đi làm sớm vậy?” Người kia mặc chiếc áo bành tô đen, lúc đôi chân dài rảo bước đi tới, giống như mang theo làn gió.

“Quán bánh bao không mở cửa, cho nên tôi đi làm luôn.” Lục Nhiên trả lời qua loa.

Bất quá người kia vẫn nghe ra được ý tứ trong đó “Không ăn sáng?”

“A… Không, đây cũng là chuyện thường.”

“Trong hai ngày ở nhà tôi, cậu ngược lại rất tích cực làm đồ ăn sáng.”

Tựa hồ bị chọc trúng bí mật, Lục Nhiên buồn bực khụ một tiếng, nói: “Nấu cơm cho anh có ý nghĩa hơn là nấu cho chính mình.”

“Ah?” Nam nhân có vẻ rất hứng thú với đề tài này, cũng không vào thang máy, khoanh tay nhìn Lục Nhiên “Nói nghe một chút.”

Lục Nhiên bất đắc dĩ nhìn thang máy lại chạy trở lên, nghĩ thầm rằng, có cái gì đâu mà nói, ăn một mình thì ai mà có tâm tình nấu cơm chứ.

Cậu đã cố ý dùng một phương thức dễ nghe nhất để diễn đạt ý tứ, vậy mà người này còn bắt cậu phải giải thích.

Lục Nhiên đành nói: “Tỷ như tôi nấu một chén cháo, tôi ăn, ngày hôm nay tôi chỉ có thể làm ra ba trăm tệ, mà anh ăn, anh có thể làm ra ba trăm vạn… Ách, tôi không biết lương một năm của anh là bao nhiêu nên tôi tùy tiện nói, dù sao có giá trị hơn rất nhiều so với tôi, vậy thôi.”

“Thuyết pháp này có vẻ lạ…” Tâm tình ông chủ tựa hồ rất tốt, sau đó y nói: “Về sau đồ ăn sáng làm hai phần, đến đây sớm nửa tiếng, chúng ta cùng ăn, đem giá trị của tôi chia cho cậu một nửa.”

Lục Nhiên định kháng nghị. Đến công ty sớm nửa tiếng, đã thế còn phải làm đồ ăn sáng, chắc chắn cậu sẽ mệt chết!

“Cậu có thể tan tầm trước nửa tiếng.” Ông chủ Hoắc nhìn thấu Lục Nhiên không nguyện ý, rộng lượng nói.

Biết rõ đạo lý ‘Ông chủ là dùng để phục tùng', Lục Nhiên chẳng muốn đấu tranh thêm, đành phải nói: “Được rồi, bữa sáng anh thích ăn cái gì?” Thang máy lại tới nữa, lần này lão bản cũng chịu bước vào. Lúc thang máy đóng cửa, Lục Nhiên hỏi.

Kỳ thật cậu không có thích nấu cơm cho lắm, tuy nhiên nếu có người nhấm nháp tay nghề của cậu, vậy thì Lục Nhiên sẽ có hứng thú hơn.

“Tùy tiện, theo ý cậu đi.”

“A… vậy mỗi ngày thay đổi một món đi, nếu thích món gì cứ nói cho tôi biết.” Chợt nhớ tới điều gì, Lục Nhiên lại nói: “Kỳ thật anh cũng không coi trọng chuyện ăn sáng phải không?”

Hoắc Nghị Thần nghiêng mặt hỏi cậu: “Vì sao nói như vậy?”

Lục Nhiên cười nói: “Trong 1800 điều hoàn toàn không có cái nào nói về món điểm tâm yêu thích của anh.”

“Cậu thật thông minh.”

Lục Nhiên làm việc ở tầng 8, rất nhanh thang máy đã lên tới, cậu đang muốn bước ra ngoài, đột nhiên tay bị níu lại.

Lục Nhiên nghi hoặc nhìn người phía sau.

Bởi vì tới sớm, trong công ty vẫn chưa có ai, thang máy lại càng chỉ có hai người bọn họ.

“Tối hôm qua có nhớ tới anh không?” Kẻ đang lôi kéo cậu đầy mặt thâm tình, giống như cả hai là một đôi tình nhân thân mật đang lún sâu vào tình yêu cuồng nhiệt.

Trái tim Lục Nhiên gây thất vọng cho khổ chủ nhà nhảy thình thịch, mạch máu trên mặt tựa hồ đang muốn vỡ toát ra.

Đối phương chẳng có ý định dừng lại, còn nói: “Anh rất nghe lời, ở trên giường nhớ về em.”

2 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 9."

Chẹp, em diễn giỏi quá, chp em nó đi làm diễn viên thì có khi đạt giải oscar như chơi cô nhỉ =))))))

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info