"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Diễn biến này không hợp lý! - Chương 8.


Edit: Lăng Vân Yên.

Biên Tập: Đào Đào.



CHƯƠNG 8: Màn mở đầu.

Vừa mới hỏi xong, ông chủ liền quay đầu sang nhìn cậu, còn nhíu mày. Lục Nhiên lập tức bổ sung: “Tôi chỉ tò mò thôi, không phải muốn rình trộm chuyện riêng tư của anh. Có thể nói thì nói, không thể nói thì thôi.”

Hôm qua cậu đã tính hỏi, nhưng không ngờ say đến bất tỉnh. Hiện tại hỏi, lại có vẻ như mình đang cắt cớ kiếm chuyện. 

“Không tính là riêng tư” Ngay lúc Lục Nhiên chuẩn bị buông tha lòng tò mò, người đàn ông đứng bên cạnh mới bắt đầu nói “Lúc trước là hàng xóm, cậu ta thích tôi.”

“Tôi cũng nhìn ra.” Khóc đến lông mi dính ướt mẹp, chắc là đau lòng dữ lắm “Xinh đẹp như vậy, không động lòng sao?”

“Nếu tôi thích xinh đẹp, nhiều phụ nữ còn xinh đẹp hơn cậu ta.” Hoắc Nghị Thần kỳ quái nhìn Lục Nhiên một cái “Cậu cho rằng mẫu người tôi thích là dạng xinh đẹp?”

“A, không phải. Ai mà biết anh thích dạng nào đâu.”

“Oh” Hoắc Nghị Thần tỏ ra hiểu rõ “Là cậu, thích dạng người xinh đẹp .”

“Không không không ” Lục Nhiên lập tức phủ nhận. “Ách… Được rồi, tôi đành thừa nhận, xinh đẹp thì dễ làm người đối diện có thiện cảm hơn. Nhưng đó tuyệt đối không phải là điều kiện quan trọng khiến tôi yêu thích.”

Hoắc Nghị Thần như có điều suy nghĩ nhìn Lục Nhiên, sau đó gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

Quá trình chờ đợi quả là dày vò, cũng may Hoắc Nghị Thần còn đủ hiền hoà mà tâm sự với cậu một hồi, giảm bớt căng thẳng.

Mấy ngày nay, cậu mới chính thức biết được, rốt cuộc ông chủ - người thao túng toàn bộ công ty, là một người như thế nào.

Đương nhiên, cậu có nghe đám nhân viên đồn rằng, ông chủ nhà bọn họ không chỉ có mỗi một công ty này. Bất quá chúng nó đối với Lục Nhiên mà nói, quả là quá xa xôi, không liên quan gì đến cậu, cho nên không cần quan tâm tới.

Trước kia đứng nhìn từ xa xa, cảm thấy y rất là đẹp trai, tuổi còn trẻ mà đã đạt thành tựu to lớn như vậy, chắc chắn có nhiều chỗ hơn hẳn người thường.

Đầu tiên, nếu khiến người ta có cảm giác không thể nào trốn thoát khỏi tay y, thì nhất định phải có tính tình lãnh khốc, quyết đoán sát phạt. Là loại trừng mắt tất báo.

Bất quá, cho tới bây giờ cậu còn không ngờ tới, ông chủ cao cao tại thượng kia của mình, lại có một mặt ôn hòa như thế này.

Tuy rằng chỉ mới ban đầu nên ông chủ chưa hiểu quá nhiều về cậu, nhưng rất cẩn thận và đầy đủ.

Tỷ như cậu không thích ăn gừng, ở lần thứ hai nấu canh bỏ gừng, đối phương hỏi cậu, vì sao không thích lại còn cho thêm vào.

Lúc ấy suy nghĩ của cậu không phải ‘Bởi vì cần gừng khử mùi tanh’, mà là ‘Wow, lần trước có nói qua là không thích ăn gừng, anh ta thế nhưng nhớ kỹ’.

Cậu thường xuyên quên mất sự chênh lệch thân phận của cả hai, cứ cho rằng đối phương là một người bạn không xa không gần của mình.

Quả nhiên, thế giới của người có tiền bọn họ mãi mãi cũng đoán không đến, mà có đoán đến cũng hiểu không rõ.

Chẳng biết Lục Nhiên nghĩ cái gì nghĩ đến xuất thần, Hoắc Nghị Thần bất giác lia mắt nhìn bàn tay phải vừa mới nắm lấy đối phương, sau đó lại phục hồi về bộ dạng lạnh nhạt mà trông sang cửa ra vào.

Tuy nhiên trong lòng lại ngầm đánh giá Lục Nhiên này.

Biết lúc nào làm chuyện nào, không có hành động gì quá phận khiến người khác chán ghét. Sẽ hỏi vấn đề, sẽ trưng cầu ý kiến, đương nhiên sau khi được thỏa mãn sẽ nở nụ cười chân thành.

Y bắt đầu chờ mong những ngày sau này, không biết diễn xuất của đối phương cao tới trình độ nào, không biết cậu ấy có thuận lợi hoàn thành hiệp ước hay không.

Lối ra bắt đầu có người kéo hành lý ra.

Lục Nhiên chấn chỉnh lại tinh thần, theo Hoắc Nghị Thần tiến lên đón người.

Muốn biết ai là cha mẹ của ông chủ quả thật không có gì khó khăn.

Bởi ông chủ nhà cậu hoàn toàn tiếp thu gen trội của hai người bọn họ, cha thì cao lớn đẹp trai, mẹ thì khí chất ôn hòa. Tuy nhiên Lục Nhiên biết, sự dịu dàng kia chỉ phô ra để lừa gạt người ngoài mà thôi.

Sau khi Hoắc Nghị Thần gặp được cha mẹ mình, liền ôm chầm mỗi người một cái, kế đó đẩy Lục Nhiên ra, giới thiệu cho hai người bọn họ.

“Cha mẹ, đây là bạn tốt của con, Lục Nhiên.”

Lục Nhiên lập tức nhiệt tình vươn tay, bắt tay với hai vị trung niên nhưng thoạt nhìn rất là trẻ tuổi này “Chào chú chào dì! Con là Lục Nhiên, lần đầu gặp mặt.” Lục Nhiên nói xong thì đưa mắt quan sát Tần Dĩnh - mẹ của Hoắc Nghị Thần một cái, sau đó chủ động hỗ trợ kéo hành lý cho đối phương.

Ngồi cả ngày trên máy bay, tinh thần Tần Dĩnh có chút không tốt, lúc này cũng không hỏi vì sao Hoắc Nghị Thần lại mang bạn tới để đón bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nghe qua y còn có người bạn như vậy. Chỉ kéo tay con trai, nói: “Con gầy đi rồi.”

Hoắc Nghị Thần cười mà không nói, nắm chặt tay Tần Dĩnh, quay đầu nhìn về phía cha - Hoắc Tuấn đang vỗ vỗ vai mình.

“Thằng nhóc này lại cao lên không ít.”

“Cha cũng rèn luyện không ít mà.”

“Đã ba năm chúng ta không trở về đoàn tụ một nhà ba người, mấy lần trước toàn là vội vội vàng vàng.” Hoắc Tuấn nói.

“Ba năm lẻ ba tháng.” Hoắc Nghị Thần nhớ rõ.

Đáy mắt Hoắc Tuấn và Tần Dĩnh lộ ra tia áy náy, hai người liếc nhau, cùng ôm chầm lấy con trai bảo bối.

“Vài năm nay sống thế nào?”

“Rất tốt, quen với một…” Hoắc Nghị Thần đang chuẩn bị đem tình trạng độc thân của mình nói rõ một chút, liền bị đánh gãy.

“Ai nha con trai, buổi tối hôm nay chúng ta ăn cái gì?” Tần Dĩnh nói.

Lục Nhiên vẫn luôn đứng một bên không khỏi cảm thán, quả nhiên bị ông chủ nhà mình đoán trúng. Đúng thật người mẹ này rất không muốn nghe được từ miệng con trai bà bất cứ tin tức gì liên quan đến ‘người phụ nữ’ kia.

Đại khái là dục vọng độc chiếm của một người mẹ đang quấy phá.

“Lục Nhiên sẽ nấu ăn, hai người ngồi máy bay vất vả, buổi tối cứ ăn ở nhà đi.”

Không ngờ đề tại lại chuyển hướng sang mình nhanh đến vậy, Lục Nhiên ngây ra một lúc, rồi mới gật đầu nói: “Đúng vậy, ăn ở nhà đi, Ah… ý con là, ăn ở nhà Hoắc ca đi. Hai người muốn ăn gì, một hồi tiện đường con mua luôn.”

“Bại lộ” một câu nói sai nho nhỏ, cũng sửa lại xưng hô với ông chủ trước mặt hai vị phụ huynh, Lục Nhiên bắt đầu chính thức nhập diễn.

Nguyên bản không quá để ý đến sự tồn tại của Lục Nhiên, cho rằng cậu chỉ là một người bạn trên danh nghĩa của con trai nhà mình. Hiện giờ con trai lại nói để cậu nấu cơm cho bọn họ ăn.

Tần Dĩnh tò mò quan sát Lục Nhiên một cái, chỉ cảm thấy người này mang lại ấn tượng khi mới gặp rất là thoải mái. Khuôn mặt không tính là xuất sắc cũng không quá bình thường, thực dễ dàng thu được thiện cảm từ người khác.

Bất quá, ngày đầu tiên trở về nhà lại có thêm người ngoài ăn cơm chung, dù sao cũng không tốt, Tần Dĩnh liền nói: “Không cần phiền đến cậu ấy.”

“Không phiền đâu dì Tần, nếm thử một bữa ăn gia đình bình thường đi. Dì vừa trở về, mệt như vậy, chốc nữa ba người cứ cùng nhau tâm sự thoải mái. Con làm đồ ăn rất nhanh, một chút cũng không thấy phiền.”

Công phu mồm mép của Lục Nhiên vẫn còn rất tốt, ngon ngọt vừa phải, nói lời khách khí mà khiến người nghe chẳng chút nào cảm thấy mất tự nhiên.

Thấy Lục Nhiên nhiệt tình như vậy, Tần Dĩnh cũng ngại cự tuyệt, miễn cưỡng gật gật đầu.

Một nhà ba người, nhiều thêm một nhân vật hứa hẹn sau này sẽ làm cho gia đình bọn họ long trời lở đất, chậm rãi đi ra sân bay.

Lục Nhiên lái xe rất ổn, một bên lái xe một bên nghe ba người kia nói chuyện phiếm, chợt nhớ mình cũng đã khá lâu không về nhà, có thời gian thì về thăm họ một chuyến vậy.

Đến nhà, cất hành lý xong, Lục Nhiên chủ động ra ngoài mua thức ăn.

Khi trở về, Hoắc Nghị Thần không biết đi đâu, Tần Dĩnh đang ngồi ở phòng khách. Bà thấy cậu tiến vào thì ngạc nhiên hỏi: “Con có chìa khóa à?”

Lục Nhiên ra vẻ kinh hoảng, sau đó vờ trấn định lại, nói: “Dạ, vừa mới nãy trước khi đi con có hỏi xin Hoắc ca”. Sau đó dời đề tài sang chỗ khác “Hoắc ca đâu rồi ạ?”

“Nó nói người dính dớp mồ hôi, đã đi tắm rồi. Để dì xem thử con mua cái gì nào?”

Tần Dĩnh nói xong, cúi đầu nhìn hai túi đồ ăn lớn trong tay Lục Nhiên.

“Nhiều như vậy à, con biết làm hết sao?”

“Chỗ Hoắc ca có thực đơn, con sẽ theo đó mà làm, chẳng biết mùi vị như thế nào.”

“Người nhà chúng ta cũng không khó ăn, miễn không quá tệ là được.” Tần Dĩnh một bộ rất dễ nói chuyện, đi theo Lục Nhiên vào phòng bếp.

“Dì Tần dì đừng làm, dì mệt như vậy, để con làm là được rồi .”

“Không được, nhiều đồ ăn quá nè, con làm một mình tới bao giờ mói xong, để dì phụ con.”

“Không cần đâu, thật…”

“Đừng khách khí, tiểu…”

“Con là Lục Nhiên, gọi con Nhiên Nhiên là được rồi, tên cúng cơm đó ạ.”

“Ai u, tên cúng cơm luôn” Tần Dĩnh cười cười lấy đồ ăn ra bắt đầu gột rửa “Cậu và Thần Thần quen biết từ lúc nào ?”

“Không quá một năm ạ.” Lục Nhiên bắt đầu theo lời kịch.

“Tại sao biết nhau? Cớ gì lúc trước dì không nghe Thần Thần đề cập qua nhỉ? Ah, con đừng hiểu lầm, dì chỉ tò mò thôi.”

“Con là nhân viên trong công ty, lúc Hoắc ca đi thị sát chi nhánh thì bọn con tình cờ quen biết.” 

“Ah, vậy hai đứa cũng có duyên quá chớ. Thần Thần nó á, bên người chẳng có đứa bạn thân nào, nó có thể dẫn con về nhà, nhất định là rất coi trọng con. Cho nên sau này hai đứa chớ có xích mích nhau nghe chưa".

“Con biết mà dì Tần, Hoắc ca rất tốt tính, tụi con cũng rất hòa thuận.” Lục Nhiên mỉm cười nói.

Bây giờ là thời điểm cày thiện cảm, không thể bại lộ quá nhiều chỗ đáng nghi ngờ. Trước hết nên để cho Tần Dĩnh và Hoắc Tuấn có ấn tượng tốt với cậu đã.

Lục Nhiên trước sau vẫn vô cùng thả lỏng, xắt thịt làm cá, nấu canh xào rau, liền mạch lưu loát.

Tần Dĩnh đứng một bên khen ngợi không ngớt “Ai u, Nhiên Nhiên thường hay nấu cơm ở nhà hả con, tay nghề cao quá nhen.”

“Bởi vì con khá thích cái này, làm riết rồi quen tay. Về sau cũng dễ chăm sóc gia đình.” Mới lạ ấy. Một phút trên sân khấu bằng mười năm sau tấm màn, tay nghề điêu luyện này cậu chỉ mới luyện từ hôm qua, nhận tiền của người thì phải gồng thân ra làm việc ah!

“Nếu ai gả cho con chắc sẽ rất hạnh phúc”. Tần Dĩnh mạnh mẽ biểu dương.

Lục Nhiên từ chối cho ý kiến, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh ông chủ mặc áo cưới gả cho cậu, thiếu chút cậu đã phì cười ra tiếng.

Tần Dĩnh trừ bỏ lúc vừa mới tiến vào phòng bếp thì có thăm dò hỏi cậu một ít vấn đề, rất nhanh bà đã buông tha mà lôi cậu ra bắt chuyện.

Lục Nhiên biết, bởi vì cậu do con bọn họ dẫn về, cho nên bọn họ chỉ thuận miệng hỏi vài câu liền an tâm.

Từ chỗ ông chủ điều tra được sơ sơ về hai vị phụ huynh, lại cộng thêm vài ngày trước cậu cũng có nghiên cứu qua, cho nên biết được bọn họ thích là loại người hiểu chuyện. Lục Nhiên cảm thấy này rất phù hợp với tính cách của cậu, cho nên diễn xuất hoàn toàn chẳng có cảm giác cố sức, chỉ cần biểu hiện đúng bản chất là được.

Hơn nữa Tần Dĩnh là một người phụ nữ rất ôn hòa, trong tình huống không đụng chạm đến điểm cuối, quả thật như ông chủ đã nói - rất dễ tiếp xúc .

Hai người ở trong phòng bếp nấu nướng hăng say mê mệt, không phát hiện phía sau nhiều thêm một người.
1 Bình Luận "Diễn biến này không hợp lý! - Chương 8."

Mẹ chồng chàng dâu hòa hợp quá :D

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info