TAI HẬU
(Sau thiên tai)
Báo Chí Hồ Tường.
---
Văn án:
Một loại virut kiểu mới tàn sát qua Địa Cầu.
Toàn nhân loại phải trả cái giá vô cùng lớn, tận năm năm trời mới có thể ngăn chặn được nó.
Trong thời gian năm năm này, để tiện quản lý và giảm thiểu ca lây bệnh đến mức thấp nhất.
Rất nhiều thành thị đều thi hành chính sách Quân sự quản chế.
Hiện tại, năm năm đã đi qua, con người cuối cùng cũng tìm ra được vắt-xin phòng bệnh,
Căn cứ tạm thời của thành phố Tân Nam mở cửa, người dân được về với thế giới bên ngoài,
Trở lại nơi ở mà họ đã vứt bỏ tròn năm năm trời. . .
Review:
Năm năm trước, virut X đột nhiên bùng phát và lây lan dữ dội, người bị bệnh này sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết công kích và ăn máu thịt. Vì không dự kiến trước nên nhân loại cơ hồ trở tay không kịp, cả thế giới chìm hẳn trong chết chóc.
Để có được tương lai tươi sáng, họ không ngừng chiến đấu và lao động. Mãi cho đến cách đây không lâu, một nữ khoa học gia tên Phillip vừa nghiên cứu chế tạo thành công vắc-xin kháng virut, mọi thứ mới đến hồi kết thúc.
Khi căn cứ mở cổng, mọi người được trở về đến nơi sinh sống của mình thì lúc này trước mặt họ chỉ còn là một mảnh phế tích.
Khâu Thành là một thanh niên trẻ cô độc, cha mất sớm mẹ đã chết trong hồi thiên tai, hắn chẳng còn lại bất kỳ người thân nào nữa cả.
Một lần tình cờ, Khâu Thành phát hiện quyển <Mộc tu bút ký> trong căn phòng cũ nát nhà đối diện, quyển sách này chỉ đơn giản ghi chép lại vài loại trận pháp, đáng chú ý nhất trong đó là Tụ Linh Trận có thể trợ giúp cho sự sinh trưởng của thực vật, khiến chúng nó mau lớn và cứng cáp. Hơn nữa, người nào đứng trong trận pháp này, cũng rột rửa và nuôi dưỡng thân thể, từ đó khỏe mạnh, sống lâu...
Đối với cuộc sống đầy đủ trước kia, Tụ Linh Trận chẳng có là gì cả. Nhưng hiện tại, mọi thứ trở nên hoang tàn, lương thực khan hiếm, con người phải tranh giành từng miếng ăn miếng uống, thì Tụ Linh Trận chẳng khác nào một bước ngoặc mới, thay đổi cuộc sống của Khâu Thành.
Nhưng muốn trồng trọt, cũng không phải chuyện dễ, thứ nhất Khâu Thành không có đất, thứ hai nếu Khâu Thành trồng bên ngoài, dễ bị kẻ xấu dòm ngó trộm cắp. Hôm trước Khâu Thành chỉ cầm mấy cái bánh ngô đi mua hạt giống, mà xém chút nữa đã bị người ta chặn đường giết chết, may nhờ lanh trí nên Khâu Thành mới sống sót trở về. Do đó Khâu Thành quyết định trồng ngay ban công nhà mình để đảm bảo an toàn.
Truyện đi từ những cái vụn vặt đến những cái to lớn. Ban đầu Khâu Thành trồng những cây nho nhỏ như hành, ớt, khoai tây. Sau này, Khâu Thành mua thêm các căn hộ bên cạnh và bắt đầu trồng cây lương thực như lúa nước, khoai lang, ngô... À, tất nhiên không mua bằng tiền, ở cái thời một đống ngọc thạch chỉ đáng giá hai cái bánh ngô như thế này, tiền chẳng khác nào giấy lộn. Mọi người lưu hành là đơn vị 'cân bột ngô', Khâu Thành mua thêm căn hộ bằng vài chục cân bột ngô.
Cuối cùng, con người mà sống trong cô độc sẽ dễ gây trầm cảm, do đó người bạn đồng hành của Khâu Thành xuất hiện. Gã chính là chủ nhân của căn phòng cũ nát nhà đối diện, cũng chính là chủ nhân của quyển <Mộc tu bút ký> kia. Tuy nhiên, gã bị biến dị thành người mèo, không thể nói chuyện, không thể suy nghĩ sự việc sâu xa như con người, gã chỉ biết Tụ Linh trận của Khâu Thành rất ấm áp và thoải mái, gã rất thích.
Từ ngày nhận thêm A Thường, cuộc sống của Khâu Thành có nhiều biến chuyển. A Thường rất giỏi bắt tôm nhỏ, bắt chuột đồng, bắt chim se sẻ... Với cuộc sống chỉ toàn rau xanh như Khâu Thành, có thịt là một niềm vui rất lớn. Từ đó, A Thành đi bắt, Khâu Thường chế biến, cuối cùng bữa cơm của hai người phong phú và đủ chất hơn. Ngoài ra, Khâu Thành còn đem chuột đồng và chim se sẻ đi bán, thu được không ít bột ngô.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, ban đầu không điện không nước, sau đó có nước, dần dần mới có điện. Ánh sáng đèn điện như chiếu sáng những trái tim đang sắp sửa tắt lụi vì cơ cực và khốn khó.
Không như Khâu Thành và A Thường, có rất nhiều người khác phải chạy đôn chạy đáo lo từng bữa cơm nhưng vẫn không đủ no bụng. Dưới góc nhìn của Khâu Thành, thì ông lão bán lò than ở sạp đối diện là một minh chứng rõ ràng. Dù biết bán lò than cả ngày chưa chắc có ai mua, nhưng cùng đường, không còn biết làm sao để có miếng ăn, buộc ông lão phải đội mưa đội gió ngồi cả ngày trời với sạp lò than vắng vẻ.
Thế mà, thiên nhiên lại không cảm thông cho số phận của nhân loại, từng đợt thiên tai ùa về, như muốn nhấn chìm mọi người trong khắc khổ. Khi người dân mở mang đất hoang, trồng cây lương thực, thì chưa kịp thu hoạch đã bị nạn châu chấu ập tới, cắn phá gần như trơ trụi. Không hề bỏ cuộc, cán bộ lãnh đạo ra chỉ lệnh thu mua châu chấu bằng bột ngô, người người nhà nhà tranh nhau đi bắt châu chấu bán, từ đó nạn châu chấu mới được ngăn chận. Dĩ nhiên, Khâu Thành và A Thường đã dự liệu trước mà phòng chống, không chút thiệt hại.
Khâu Thành buôn bán từ bán nhỏ lẻ đến bán sỉ, số cân bột ngô thu được cũng ngày một nhiều. Nhưng Khâu Thành không ích kỷ o bế cho riêng mình, mà người nào thực sự cần giúp đỡ, Khâu Thành sẵn sàng giúp đỡ. Con người sống trong khốn khó, phải biết đùm bọc lẫn nhau, chia sẻ lẫn nhau mới có thêm niềm tin và hy vọng vượt qua được hết thảy.
Truyện có rất nhiều chi tiết nhỏ, tác giả viết cực kỳ chắc tay, miêu tả rõ ràng cảnh sinh hoạt của người dân trong thời kỳ sau thiên tai. Có thể nói nó như một mảng xám u ám, dần dần dưới sự phấn đấu và lao động, mọi thứ mới le lói tia sáng.
~>Đào đọc bộ này cũng khá lâu rồi, ngày đó Đào nhớ mang máng là có một nhà đang edit chưa hoàn. Giờ tìm lại thì chẳng thấy đâu nữa. Viết review chỉ với mục đích khuyến khích mọi người đọc nó, rất hay, rất chân thật, không trùng sinh, không dị năng, không xuyên qua, không tu tiên, chỉ đơn giản là trồng trọt và cải thiện cuộc sống.
2 Bình Luận "[Review] Tai Hậu - Báo Chí Hồ Tường."
Cảm ơn bạn đã rw, nghe có vẻ hay mình sẽ tìm đọc😘😘😘