Edit: MA.
Biên tập: Đào.
Chương 183: Ngươi thật đành lòng.
Âm Tế Thiên đắc ý lắc lắc sáu cái túi tiền trong tay!
Không nghĩ tới người cổ đại cất túi tiền cũng giống y hệt như trên TV vẫn diễn, chẳng phải ở trước ngực hay trong ống tay áo, mà là treo bên hông, chỉ cần bọn họ đi ngang qua liền có thể nhanh tay thó lấy nó!
Âm Tế Thiên đổ toàn bộ ngân lượng bên trong ra, đếm được hơn hai mươi khối bạc vụn cùng một ít tiền đồng có giá trị nhỏ, so với mấy thỏi vàng mà tên đệ tử Bắc gia kia đưa cho Bắc Đẩu, giá trị của bọn nó quả thật ít đến đáng thương!
“Thật ít!”
Bắc Minh không tiếng động đi vòng qua người hắn, tịch thu toàn bộ số bạc vụn trên tay Âm Tế Thiên, ném vào trong Nhẫn không gian.
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Ngươi làm gì vậy?”
Bắc Minh bình tĩnh nói: “Ta sợ ngươi sẽ đột nhiên tách khỏi ta!”
Âm Tế Thiên càng nghi hoặc!
“Ta và ngươi tách ra thì có liên quan gì tới số bạc vụn kia? Nếu ta thật sự tách khỏi ngươi, thế chẳng phải nên cầm theo tiền để phòng thân hay sao?”
“Quan trọng là, ta lo sau khi ngươi tách khỏi ta, ngươi sẽ không cẩn thận mà đi vào Tiểu quan quán!”
Khóe mắt Âm Tế Thiên giựt mạnh một cái!
Xem như ngươi lợi hại!
Trước khi màn đêm xuống, bốn người cuối cùng cũng tìm được khách điếm để trọ lại!
Âm Tế Thiên và Bắc Minh triền miên trong nhà tắm một lúc lâu, liền nằm dài trên giường ngủ!
Lúc tỉnh giấc, sắc trời vẫn chưa sáng, nhưng người bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng!
Âm Tế Thiên rờ trúng khoảng không, nháy mắt tỉnh táo ngay, chạy nhanh ra ngoài bình phong thì chỉ nhìn thấy Bắc Đẩu đang ngồi tu luyện trên ghế.
Bắc Đẩu nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, lập tức mở mắt.
Âm Tế Thiên vội vàng hỏi: “Bắc Minh đâu?”
“Cả ngày nay Thiếu gia cũng khá mệt mỏi rồi, ngài ấy đang ngồi thiền trong phòng bên cạnh!”
Âm Tế Thiên lo lắng: “Thân thể y vẫn tốt chứ?”
Bắc Đẩu thấy Âm Tế Thiên quan tâm Bắc Minh như vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, thật chẳng uổng công Thiếu gia đối xử tốt với hắn.
“Không có vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng một đêm, ngày mai là có thể khôi phục lại rồi!”
Âm Tế Thiên thấy vẻ mặt Bắc Đẩu rất bình tĩnh, cũng an tâm hơn không ít, nhưng mà không gặp tận mặt Bắc Minh, trong lòng vẫn có chút không yên!
"Ta qua nhìn chút!”
Bắc Đẩu vừa nghe, đáy mắt lóe lên tia chột dạ khó nhận ra, vội vàng ngăn cản Âm Tế Thiên: “Thiếu phu nhân, Thiếu gia đang tĩnh dưỡng, ngài đột ngột đi vào như vầy, dễ khiến Thiếu gia tẩu hỏa nhập ma đấy!”
Âm Tế Thiên ngừng bước chân, nghĩ Bắc Đẩu nói không phải không có lý, liền trở về giường nằm xuống.
Bắc Đẩu thấy Âm Tế Thiên không có ý định đi tìm Bắc Minh nữa, trái tim nhất thời buông lỏng, tiếp tục nhắm mắt đả tọa dưỡng thần!
Âm Tế Thiên nằm trên giường lăn lộn, không tài nào ngủ được. Đột nhiên, nghĩ tới gì đó, hắn mở lớn mắt.
Sao hắn lại quên khả năng thấu thị của mình cơ chứ, chỉ cần nhìn xuyên qua bức tường là được, tuyệt đối sẽ không làm phiền Bắc Minh.
Âm Tế Thiên vừa nghĩ tới đó liền hành động ngay, lập tức xoay người vào vách tường nhìn thấu sang gian bên cạnh, rồi đảo mắt xung quanh một vòng.
Lúc đến sau bình phong, hắn mới bắt gặp Bắc Minh đang nghiêm túc đả tọa ở đó.
Âm Tế Thiên thấy trán Bắc Minh không có hiện tượng đổ mồ hôi lạnh, bộ dáng cũng không có vẻ khó chịu, nhất thời an tâm hơn!
Ngay lúc hắn chuẩn bị thu hồi thấu thị, bỗng nhiên có một bóng đen phóng vào trong phòng Bắc Minh.
Âm Tế Thiên cả kinh quát lớn: “Ai!”
Cùng lúc đó, hắn biến mất khỏi giường!
Bắc Đẩu nghe thấy tiếng quát của Âm Tế Thiên, lập tức mở mắt, chạy ra sau bình phong, lúc này trên giường đã không còn bóng dáng Âm Tế Thiên đâu nữa.
Cạch, phòng bên vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Bắc Đẩu vội vã mở cửa chạy qua đó, gã rất ngạc nhiên khi thấy Âm Tế Thiên đang lục lọi xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì.
Bắc Minh từ từ mở mắt ra, bắt gặp Âm Tế Thiên săm soi tấm thảm dưới sàn nhà, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Âm Tế Thiên vừa mở tủ quần áo vừa nói: “ Ta mới vừa phát hiện có kẻ đột nhập vào đây bằng đường cửa sổ!”
Bắc Đẩu sửng sốt, trong lòng vừa sợ vừa nghi.
Chẳng phải Thiếu phu nhân đang nằm trong phòng bên cạnh sao?
Sao lại biết bóng người lẻn vào đây?
Hơn thế nữa, gã căn bản không trông thấy Thiếu phu nhân bước ra khỏi phòng, cũng chẳng nghe được tiếng bước chân của Thiếu phu nhân, cớ gì ngài ấy lại xuất hiện trong này?
Bắc Minh nhăn mày, y cũng nhìn thấy sự sửng sốt và lo sợ của Bắc Đẩu, liền hỏi: “Ngươi có thấy rõ là người kia là ai không?”
Âm Tế Thiên ngước lên nhìn xà nhà, lắc đầu: “Do ta quá lo lắng cho an nguy của ngươi, nên không chú ý tới diện mạo của người nọ. Bất quá ta có thể khẳng định, người đó mặc đồ đen, thân cao xấp xỉ ngươi!”
Ấn đường của Bắc Minh lại nhăn thêm một chút: “Có lẽ ta đã quá tập trung tu luyện, vì thế không phát hiện có người tiến vào!”
“Người kia chắc cũng là tu sĩ, bằng không sao ngươi lại chẳng phát hiện được chứ! Thế nhưng ngươi không sao là tốt rồi!” Âm Tế Thiên nhìn chung quanh một hồi, nghi hoặc hỏi: “Tuyết Sư đâu?”
Thân là Yêu thú cấp mười, vì sao nó không phát hiện ra có kẻ lạ lẻn vào?
Bắc Đẩu vội vàng nói đỡ: “Có lẽ do Tuyết Sư từng bị gia chủ Lăng gia đánh trọng thương, cho nên mới chẳng phát hiện có người đột nhập!”
“Không có khả năng!” Âm Tế Thiên không chút nghĩ ngợi liền phủ định lời Bắc Đẩu!
Hôm qua hắn đã chúc phúc cho Tuyết Sư, tuyệt đối không thể vì vết thương cũ mà lơ là cảnh giác!
Âm Tế Thiên nghĩ, rất có thể Tuyết Sư đã xảy ra chuyện, bèn chạy ra ngoài tìm.
Bắc Đẩu nóng ruột nhìn về phía Bắc Minh, Bắc Minh ra hiệu bảo gã đi theo sau!
Âm Tế Thiên đi tới phòng của Tuyết Sư, trực tiếp đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Tuyết Sư đang ngồi thiền.
Tuyết Sư nghe tiếng động, lập tức mở mắt, nhìn thấy Âm Tế Thiên, đáy mắt không khỏi lóe lên tia nghi hoặc!
Âm Tế Thiên hỏi thẳng: “Ngươi có thấy ai đột nhập vào không?”
Tuyết Sư lắc đầu.
Bắc Đấu lập tức nói: "Thiếu phu nhân, có phải ngài nhìn nhầm rồi không? Lại nói, chẳng phải ngài đang nằm trong phòng sao? Làm thế nào ngài lại có thể nhìn thấy có kẻ lẻn vào phòng Thiếu gia cơ chứ! Chắc có lẽ ngài quá lo lắng cho Thiếu gia nên ngủ mớ mất rồi?”
Đáy mắt Âm Tế Thiên đầy nghi ngờ, nghĩ thầm chẳng lẽ mình thực sự nhìn nhầm!
Nếu không, tại sao một người hai người đều không phát hiện có kẻ lẻn vào phòng Bắc Minh?
Bất quá, quả thật lúc ấy trời cũng khá tối, rất có khả năng mình đem bóng cây nhìn thành bóng đen, vậy xem ra hợp lý hơn nhiều!
Lúc này, Bắc Minh đứng ngoài cửa phòng nói vào: “Tịch Thiên, thừa dịp trời còn chưa sáng, ngươi bồi ta nghỉ ngơi thêm một lát đi!”
Âm Tế Thiên không suy nghĩ thêm nữa, trở về phòng cùng Bắc Minh nằm xuống giường.
Bắc Minh vừa ngả lưng, lập tức hỏi: “Vừa rồi Bắc Đẩu nói ngươi đang ở trong phòng, vậy sao ngươi lại biết có kẻ lẻn vào phòng ta? Chẳng lẽ ngươi nhận ra khí tức của hắn?”
“Mắt ta có thể thấu thị!”
Âm Tế Thiên cho rằng Bắc Minh đã biết hắn có thể tu luyện, vậy thì việc mắt hắn có thể thấu thị cũng không cần phải giấu làm gì.
Bắc Minh hơi ngẩn ra: “Mắt thấu thị?”
“Đúng vậy! Chính là ta có thể nhìn xuyên qua tường, nhìn thấy hết thảy căn phòng bên cạnh!”
Bắc Minh kinh ngạc: “Giống như thần thức phải không!”
"Ách..."
Âm Tế Thiên không chắc chắn lắm nói: "Thần thức của tu sĩ có thể bị người khác bắn ngược lại, nhưng khả năng thấu thị của ta sẽ không bị bắn ngược trở về, tuy nhiên trận pháp cấp cao lại có thể ngăn cản tầm mắt của ta.”
Mâu quang Bắc Minh lóe lên: “Phải không? Nghe có vẻ rất lợi hại!”
Âm Tế Thiên ngẩng đầu: "Ngươi không tin?"
Bắc Minh cũng chẳng nói tin hay không, chỉ hỏi: “Vậy chắc ngươi cũng có thể nhìn xuyên qua quần xuyên qua áo của ta, trông thấy thân thể của ta?”
Âm Tế Thiên không chút nghĩ ngợi đáp: “Đương nhiên có thể!”
Bắc Minh đột nhiên nói: “Ta cảm thấy mình rất thiệt thòi!”
Âm Tế Thiên bị lời của y làm cho bối rối: “Vì sao ngươi lại thiệt thòi?”
“Ngươi có thể nhìn thấu cơ thể của ta, mà ta lại không thể nhìn thấu lại ngươi!” Bắc Minh thò tay vào trong vạt áo của hắn, vuốt ve làn da mịn màn, khàn khàn nói: “Cho nên bây giờ ta phải cố gắng đòi lại phần thiệt thòi đó”.
“Chính là, ta... ưm...”
Âm Tế Thiên còn chưa kịp nói hết, đã bị Bắc Minh dùng môi ngăn lại.
Tức thì, trong phòng vang vọng tiếng rên rỉ đầy ái muội, khung giường cũng theo nhịp thở mà lắc lư lắc lư, kẽo kẹt kẽo kẹt.
Thẳng đến khi mặt trời dâng lên, mọi động tĩnh mới dần dần ngừng lại!
Bắc Minh ôm lấy thiếu niên đang mệt mỏi ghé vào trên người mình, bá đạo ra lệnh: “Ngoài ta ra, không cho phép ngươi dùng khả năng thấu thị để nhìn cơ thể người khác!”
Âm Tế Thiên quá mệt để trả lời y.
Bắc Minh không nghe hắn hứa hẹn thì không bỏ qua, vỗ nhẹ mông hắn, hỏi: “Nghe không?”
Âm Tế Thiên miễn cưỡng đáp: “Đã nghe! Về sau ta cũng chỉ nhìn chằm chằm một mình ngươi, sau đó đếm hết tất cả lông mao có trên người ngươi. Nhất là phần che lấp tiểu huynh đệ của ngươi kia, ta càng nên ghi nhớ rõ ràng, sau đó công bố số lượng kia cho toàn bộ thiên hạ đều biết!”
Bắc Minh buồn cười nói: "Ngươi thật sự đành lòng công bố ra ngoài?”
Âm Tế Thiên hừ một tiếng: "Bởi vì ta luyến tiếc nên mới chưa làm đó!”
Bắc Minh bị lời này của hắn chọc cho mỉm cười!
*Là biết, nhưng không muốn nói ra.
P/S: Đố mọi ng ảnh xuất hồn đi đâu =)))
3 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 183."
chap này râm quá :)))
Người ta là H kéo rèm mà nói người ta râm >_<
LIKE!!!