Chương 179: Khinh người quá đáng.
Mọi người thấy Tuyết Sư chồm tới muốn cắn xé Âm Tế Thiên, có kẻ thì vui sướng, cũng có kẻ thì hoảng sợ, còn có người nén không được hô lên một tiếng. Nhưng bỗng nhiên bịch một cái, Tuyết Sư té sụp xuống đất, sau đó vừa run rẩy vừa co quắp cứ y như một chú chó nhỏ đáng thương.
Mọi người sửng sốt. Lúc nhìn thấy bàn tay trắng trẻo tựa bạch ngọc trên đỉnh đầu nó, đáy lòng lại dâng lên từng đợt khiếp sợ! Minh thiếu phu nhân đã ra tay như thế nào vậy? Sao bọn họ chẳng hề nhìn thấy động tác của hắn? Chẳng nhẽ khi bọn họ chớp mắt đã bỏ lỡ hình ảnh thiếu niên kia đè đầu con Tuyết Sư xuống à?
“Này…”
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, ý hỏi đối phương có nhìn thấy Âm Tế Thiên đã làm như thế nào không? Mà Ly Trĩ lão tổ bắt gặp bộ dáng Tuyết Sư quỳ rạp xuống đất cứ như một con chó thì miệng không khỏi nhếch lên nụ cười xảo quyệt. Lăng Uy Dương cũng bắt đầu ngồi không yên, ông ta không tự chủ được mà đứng lên, bước lên trước hai bước để nhìn cho rõ.
Các trưởng lão phe trực hệ của Bắc gia hưng phấn tột độ, còn các trưởng lão phe chi thứ lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên ấn đầu Tuyết Sư xuống, xoa xoa nhúm lông mềm trên đầu nó. Đột nhiên, một loạt hình ảnh chui vào trong đầu hắn, cứ như một thước phim đang không ngừng chuyển động. Âm Tế Thiên không khỏi kinh ngạc, vì sao trong đầu của hắn lại xuất hiện hình ảnh của Lăng Uy Dương. Lúc này, Lăng Uy Dương kia nói với một trưởng lão Lăng gia rằng: “Đã truyền tin tức ra ngoài chưa?”
Vị trưởng lão ấy trả lời: “Đã truyền ra rồi, khẳng định không đầy một chén trà nhỏ, tất cả mọi người trong Bắc hoàng thành đều sẽ biết Bắc gia có một Ngự thú sư cấp mười!”
Lăng Uy Dương cười nói: “Tốt! Giờ thì đến Bắc gia xem kịch vui thôi!”
Vị trưởng lão Lăng gia ấy lộ ra vẻ chần chừ: “Gia chủ, ta không hiểu một việc, mong gia chủ chỉ giáo!”
“Nói đi!”
“Ta không hiểu sao gia chủ lại đem Tuyết Sư tặng cho Bắc gia, như thế không phải quá hời cho bọn họ à?”
“Ngươi tưởng ta sẽ thật sự tặng cho Bắc gia sao?” Lăng Uy Dương cười lạnh: “Ta đưa nó cho Bắc gia cũng là có mục đích. Nếu tên hòa thượng kia quả thật là Ngự thú sư cấp mười, ngươi nghĩ hắn sẽ giúp Lăng gia chúng ta khế ước Yêu thú à?”
Vị trưởng lão ấy không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu.
“Cho nên, mang danh là tặng lễ vật để cho tên hòa thượng kia thuần phục nó. Nếu hắn thật sự là Ngự thú sư cấp mười, vậy ngay khi hắn vừa ma hợp xong, chúng ta lập tức nhảy ra cướp nó về. Sau đó ta sẽ khế ước với nó. Còn nếu tên hòa thượng kia không phải Ngự thú sư cấp mười, thì chúng ta cứ nhân cơ hội này diệt trừ hắn!”
Tiếp đó, ông ta kể ra kế hoạch lợi dụng sự ghen tị của Bắc Vạn Trọng, làm cho gã đối phó với Âm Tế Thiên. Cứ như thế, Lăng gia chỉ việc đứng ngoài xem, không bị liên lụy vào. Bởi, nếu Tịch Thiên có chuyện chắc chắn Hư Không sẽ không bỏ qua.
Hình ảnh vừa đến đây thì chuyển đổi, Âm Tế Thiên nhìn thấy Bắc Vạn Trọng đang mạnh tay nhét một viên thuốc kích thích khiến yêu thú trở nên điên cuồng vào miệng Tuyết Sư, sau đó còn làm bị thương cổ họng của nó để nó không thể phát ra tiếng.
Tới đây mọi thứ bắt đầu mờ dần rồi biến mất. Âm Tế Thiên lấy lại tinh thần, bắt gặp Tuyết Sư khổ sở mà ghé đầu vào lòng bàn tay hắn, tuy nhiên hai chân lại không ngừng cào loạn lên, thế nhưng chẳng dám thương tổn đến hắn dù chỉ mảy may. Khóe miệng Âm Tế Thiên nở nụ cười lạnh lùng, nếu hắn đoán không sai, có lẽ những hình ảnh vừa rồi là do Tuyết Sư chứng kiến sau đó nó truyền sang đầu hắn. Âm Tế Thiên rũ mắt xuống, che đi vẻ hiểm ác trong đó. Hắn dùng sức xoa xoa đầu Tuyết Sư, lập tức cả thân mình nó lóe lên ánh sáng vàng.
Mọi người đều đưa tên lên dụi dụi mắt, nhỏ giọng thảo luận: “Hình như vừa rồi ta thấy Tuyết Sư phát ra kim quang!”
“Ta cũng nhìn thấy! Ta còn tưởng là mình hoa mắt!”
“Suỵt! Mau nhìn xem, Tuyết Sư dần dần trở nên yên tĩnh rồi kìa!”
Bọn họ quay đầu nhìn lại, quả nhiên con Tuyết Sư đã ngoan ngoãn hơn, không còn cào loạn xung quanh nữa. Mọi người không khỏi kinh ngạc trước cảnh này, chẳng lẽ con Tuyết Sư này đã bị Minh thiếu phu nhân thuần phục rồi?
Hai mắt Bắc Vạn Trọng hằn lên tơ máu! Rõ ràng là chính tay gã đã nhét thuốc kích thích vào miệng nó rồi, vì sao chỉ nhoáng một cái nó liền yên tĩnh trở lại? Chẳng lẽ do dược hiệu không nhạy?
Trong lòng Lăng Uy Dương cũng rất nghi hoặc. Rõ ràng con yêu thú kia bị ông đánh tới trọng thương, vì cớ gì bây giờ xem ra rất bình thường! Quá kì lạ! Thật sự kì lạ!
Âm Tế Thiên liếc thấy Lăng Uy Dương vẫn đang nhìn chằm chằm Tuyết Sư, bèn chậm rãi thu hồi bàn tay lại. Đồng thời còn nhân cơ hội đó, lặng lẽ gỡ bỏ pháp trận của bao phủ trên lồng, kế tiếp quay sang nói với Bắc Minh: “Có thể khế ước được rồi!”
Mọi người sửng sốt lần thứ hai! Chỉ như vậy thôi sao? Từ lúc Âm Tế Thiên vươn tay vào đến giờ cùng lắm chỉ mới qua một chén trà nhỏ, sao lại có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà thuần phục được Yêu thú cấp mười? Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên nháy nháy mắt, con ngươi đen láy cong lên ý cười rất nhạt. Bất quá, để tỏ vẻ tôn trọng các vị trưởng lão của Bắc gia, y quay sang hỏi bọn họ một tiếng: “Vãn bối khế ước con yêu thú cấp mười này, các vị trưởng lão sẽ không phản đối chứ?”
Các trưởng lão phe trực hệ đều không hề suy nghĩ mà trả lời: “Không hề!”
Bọn họ dám phản đối sao? Trừ phi sau này không muốn khế ước với yêu thú cấp mười nữa! Đương nhiên cũng đừng hòng yêu cầu Bắc Minh luyện đan, luyện pháp khí! Còn mấy vị trưởng lão phe chi thứ tuy không hài lòng nhưng cũng không dám ý kiến, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Bắc Minh làm khế ước. Bắc Minh thấy bọn họ không lên tiếng ngăn cản, bèn đưa tay vào trong lồng thú.
Mọi người lại bắt đầu khẩn trương!
Mặc dù nhìn Tuyết Sư có vẻ ngoan ngoãn, thế nhưng chưa tận mắt nhìn thấy nó trở thành khế ước thú, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy nghi ngờ chuyện Ngự thú sư cấp mười! Bắc Minh học theo Âm Tế Thiên xoa xoa đầu con thú một cái, sau đó áp lòng bàn tay vào hai bên đầu nó, cực chậm rãi mà rót lực lượng tinh thần đi vào.
Mọi người lại bắt đầu nín thở!
Ngay khi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Bắc Minh và Tuyết Sư thì mắt Lăng Uy Dương đảo một cái, ông ta đột nhiên xuất thủ đánh một chưởng về phía Bắc Minh. Âm Tế Thiên vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Lăng Uy Dương, cho nên kịp thời kéo Bắc Minh ra, bởi thế liên hệ tinh thần giữa Bắc Minh và Tuyết Sư bị cắt đứt. Lăng Uy Dương nhân cơ hội đó, cướp đi lồng thú.
Các trưởng lão phe trực hệ của Bắc gia lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn lồng thú trong tay Lăng Uy Dương, sắc mặt đại biến. Ngay sau đó, nhanh chóng bảo vệ xung quanh Bắc Minh và Âm Tế Thiên. Chấp Pháp trưởng lão lạnh lùng trào phúng: “Đường đường là gia chủ của một đại gia tộc, cư nhiên lại làm ra hành vi tiểu nhân đê tiện như vậy. Nếu việc truyền ra ngoài, chỉ sợ danh tiếng của Lăng gia sẽ chẳng được hay ho!”
Một nữa tu sĩ chính phái cũng rất khinh thường hành vi của Lăng Uy Dương, phần tu sĩ còn lại tuy không đồng ý với hành vi của gã nhưng lại chẳng lên tiếng phản đối. Về phần năm vị tà tu lão tổ, có lẽ cũng đoán được Lăng Uy Dương sẽ không chịu ngồi yên, cho nên cũng không có vẻ gì là giật mình, chỉ châm chọc nói một câu: “Nhân sĩ chính phái là như vầy sao?”.
Bọn họ cũng rất muốn cướp lấy con yêu thú kia, nhưng dù sao đây cũng là Nam Bộ, tu sĩ nhiều hơn tà tu, để tất cả cùng chạy đi an toàn là không có khả năng.
Lăng Uy Dương chẳng thèm để ý tới, cầm lồng thú cười nói: “Chấp Pháp trưởng lão, sao ngươi lại tỏ vẻ nghiêm trọng vậy? Ta chỉ là sợ Minh thiếu phu nhân chưa thuần phục tốt Tuyết Sư, sợ nó đả thương Minh thiếu gia, cho nên mới cướp lấy để thử trước, xem có thể thực sự khế ước được với nó không! Sao là hành vi tiểu nhân được chứ!”
Nhóm trưởng lão bắc gia đều cả giận nói: “Vô sỉ!”
Lăng Uy Dương cũng chẳng muốn nhiều lời, khinh miệt liếc bọn họ một cái rồi xoay người cùng đám trưởng lão và đệ tử Lăng gia rời khỏi đại sảnh. Âm Tế Thiên đang trong lòng ngực Bắc Minh, nhìn bóng lưng Lăng Uy Dương cầm cầm lồng thú đi mà không khỏi nhếch mép lên cười.
“Thật khinh người quá đáng!” Chấp Pháp trưởng lão thấy bọn người Lăng gia xấc xược như thế, giận giữ rống: “Không thể để bọn họ cứ như vậy mà bỏ đi! Mở trận pháp của chủ viện ra!”
Cho dù bọn họ không có khả năng đánh thắng đám người Lăng gia nhưng cũng chẳng thể để bọn họ rời đi dễ dàng như vậy được, bằng không về sau Bắc gia không thể nào sống yên ổn ở Bắc Hoàng thành này! Chấp Pháp trưởng lão vừa mới dứt lời, các trưởng lão khác còn chưa kịp mở trận pháp ra, đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, kế tiếp là đến tiếng hét thảm thiết của Lăng Uy Dương, liền sau đó thân mình ông ta như con diều đứt dây, từ cửa đại sảnh bị đánh bay ngược trở vào, bịch một cái té xuống đất. Khụ một tiếng, Lăng Uy Dương hộc ra một búng máu tươi.
Mọi người đều sửng sốt.
“Gia chủ!” Các trưởng lão Lăng gia cả kinh, cuống quít quay lại đại sảnh, vội vàng nâng Lăng Uy Dương dậy. Lăng Uy Dương bưng ngực ngồi dậy, khó tin mà nhìn chằm chằm con yêu thú ở cửa: “Làm sao có thể!”
Mọi người cũng trông theo tầm mắt của ông ta, chỉ thấy 'chú chó nhỏ' vừa rồi nay đã biến thành một con sư tử hung hãn, ánh mắt bén nhọn đầy ác độc kia đang ngoan lệ chằm chằm nhìn Lăng Uy Dương. Mọi người đều cả kinh, sao Tuyết Sư lại thoát ra khỏi lồng thú được???
4 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 179."
Gì vậy! Gì vậy, cái dòng cuối cùng là sao vậy chủ nhà ơi. Thật là lo quá đi, xin hãy nói rõ ràng dùm với ạ..." không hẹn ngày gặp lại " là sao vậy ạ. Cầu đừng drop mà *ôm đùi lăn lộn*
Trêu đấy =)) Bị cắt ngay khúc hay nên trêu xíu cho lên tăng xông chơi
Nàng chơi ác quá đi, truyện đến hồi gay cấn mà bị tăng xông hoài chắc tui chớt quá. Truyện hay quá đi, giữ vững phong độ nàng nhá nhá nhá...*ôm hun chụt choẹt*
LIKE!!!