Chương 177: Quả thật tinh mắt.
Tiếng kêu bén nhọn của Yêu quái lão tổ cũng khiến đám người Bắc gia tỉnh táo trở lại. Đùng một cái, ánh mắt của bọn họ đồng loạt nhìn về phía Âm Tế Thiên, những người khác cũng quay sang theo, lập tức cả đại sảnh trở nên ồn ào huyên náo.
“Cái tên phế… Minh thiếu phu nhân sao có thể là Ngự thú sư cấp mười?”
“Haha! Nếu hắn thật sự có năng lực như vậy, cớ gì lại làm trò cười cho người khác?”
“Có nhầm lẫn gì hay không? Dù sao Tu Chân giới cũng rất lớn, người có chu sa chí ở giữa mày đâu phải chỉ một mình hắn!”
Đệ tử Bắc gia thế nào cũng không thể tin được cái tên phế vật luôn bị bọn họ khinh thường, bỗng dưng có một ngày lại biến trở thành Ngự thú sư cấp mười mà người người đều phải tranh đua nhau nịnh bợ. Bắc Vạn Trọng đứng bên cạnh Bắc Vũ Phong thì sắc mắt đen đến không thể đen hơn. Chức vụ mua đồ ăn cho yêu thú bị Âm Tế Thiên chiếm mất khiến cho gã không thể ăn chặn linh thạch được nữa. Hiện giờ lại còn biến thành Ngự thú sư cấp mười, thế chẳng khác nào muốn cướp luôn vị trí tổng quản của gã hay sao?
Chưởng môn Thuần Trần phái Tư Đồ Túc nhìn Âm Tế Thiên đang nép trong ngực Bắc Minh, tủm tỉm nói nhỏ với Huyền Ngọc trưởng lão: “Huyền Ngọc trưởng lão thật có phúc khí, nhi tử là Đúc sư cấp mười, Tài phùng sư cấp mười lại còn là Luyện đan sư cấp mười. Giờ bỗng dưng có thêm một con dâu là Ngự thú sư cấp mười trong truyền thuyết, từ nay về sau ắt không cần lo lắng chuyện khế ước yêu thú nữa.”
Huyền Ngọc trưởng lão thấy Tư Đồ Túc tỏ vẻ hâm mộ với mình cho nên không khỏi đắc ý trong lòng, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, nhưng chỉ chốc lát sau sắc mặt liền tái nhợt, cảm thấy xấu hổ cùng cực. Ban sáng còn ghét bỏ nói Âm Tế Thiên chỉ là một người bình thường, vừa không trợ giúp được gì cho năng lực của Minh nhi, mà còn chẳng môn đăng hộ đối. Cho nên nàng bảo Bắc Vũ Hoành phải hủy bỏ cuộc hôn sự này. Thế nhưng nàng cũng không ngờ tới, chỉ ngắn ngủn một buổi trưa, tên hoà thượng thối kia lại trở thành Ngự thú sư cấp mười trong truyền thuyết. Sau này nàng biết nhìn mặt Bắc Vũ Hoành làm sao đây!
Tư Đồ Túc cười nói: “Sau này Thuần Trần phái còn phải dựa vào con dâu của Huyền Ngọc trưởng lão để khế ước yêu thú!”
Huyền Ngọc trưởng lão chỉ cười không nói, trong lòng vừa khó chịu lại vừa cảm thấy quá mỉa mai. Vì sao cảm thấy khó chịu thì không cần nói! Nhưng châm chọc ở chỗ là khi Bắc gia và Lăng gia đối địch với nhau, Thuần Trần phái chẳng có đến một người đứng ra giúp đỡ Bắc gia, hiện tại vừa xuất hiện Ngự thú sư cấp mười, đã lập tức muốn nhờ Tịch Thiên giúp bọn họ khế ước, có khả năng sao?
Huyền Bạch trưởng lão đứng một bên hừ lạnh một tiếng: “Chưởng môn nói thế chẳng phải còn quá sớm sao? Tịch Thiên có phải là Ngự thú sư cấp mười hay không vẫn còn chưa chắc chắn mà!”
Tư Đồ Túc vẫn tủm tỉm cười nhưng cũng không phản bác lời Huyền Bạch trưởng lão nói. Lúc này, có người hô lớn: “Mọi người yên lặng một chút!”
Theo đó, mọi người cũng dần dần không thảo luận nữa, quay đầu nhìn người vừa nói. Chỉ thấy Ly Trĩ lão tổ mỉm cười tà mị, bước từ trong nhóm lão tổ đi ra, rồi nhanh tay lấy trong Nhẫn không gian ra một viên Yêu đan nói: “Muốn biết Minh thiếu phu nhân có phải Ngự thú sư cấp mười hay không thì chỉ cần một viên Yêu đan cấp mười là biết!”
Âm Tế Thiên híp mắt lại.
“Đúng vậy! Sao chúng ta không nghĩ ra chuyện này chứ!”
Những người khác cũng đều gật đầu đồng ý với ý kiến của Ly Trĩ lão tổ. Ly Trĩ lão tổ cũng nhìn về phía Âm Tế Thiên nở nụ cười đầy ý tứ: “Minh thiếu phu nhân, ý của ngươi như thế nào?”
Bắc Vũ Hoành và Chấp Pháp trưởng lão thấy Ly Trĩ lão tổ tới gần Âm Tế Thiên thì không khỏi đề phòng, thân mình nhoáng một cái đã chắn trước người Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên nhíu nhíu mày, lúc làm thí nghiệm ở Hoa gia, cả hai lần đều hiện lên màu xanh. Hắn không biết bây giờ nếu thử lại, nó sẽ ra màu gì nữa. Ánh mắt Âm Tế Thiên xuyên qua bả vai của Bắc Vũ Hoành và Chấp Pháp trưởng lão, quan sát viên Yêu đan cấp mười trong tay Ly Trĩ lão tổ, cũng nhìn thấy Lăng Uy Dương ngồi ở phía sau Ly Trĩ lão tổ, khóe miệng ông ta đang nhếch lên nụ cười cáo già.
Ấn đường của Âm Tế Thiên nhăn tít. Rốt cục cái tên gia chủ Lăng gia này là có ý gì? Chẳng nhẽ chỉ đến để xem Bắc gia bị chê cười? Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên không động thì nghĩ hắn không muốn làm thí nghiệm liền ôm siết hắn vào ngực, thấp giọng hỏi: “Có phải không muốn làm thí nghiệm không?”
Âm Tế Thiên không trả lời Bắc Minh mà trực tiếp nói với Ly Trĩ lão tổ: “Không cần thí nghiệm! Ta quả thật có thể thuần phục Yêu thú cấp mười!”
Hắn vừa dứt câu liền thấy nụ cười của Ly Trĩ lão tổ và Lăng Uy Dương tươi thêm vài phần. Sau đó cả đại sảnh lại một lần nữa nổ tung.
“Không thể nào! Hắn thật sự là Ngự thú sư cấp mười sao?”
“Nhìn bộ dạng tự tin của hắn, xem ra là thật rồi! Nếu không phải thì Bắc gia không chỉ mất hết mặt mũi mà chỉ sợ sau này cũng không sống yên ổn được!”
“Nói cũng đúng!”
Các trưởng lão phe trực hệ của Bắc gia tuy cũng đã nghĩ đến trường hợp Âm Tế Thiên có thể là Ngự thú sư cấp mười thế nhưng sau khi nghe hắn chính miệng thừa nhận, bọn họ vẫn lộ ra vẻ khó tin. Mà Bắc Tiềm vừa nghe Âm Tế Thiên nói xong, sắc mặt lập tức đen xì khó coi vô cùng. Gã nhớ rõ ngày đó Tịch Thiên có nói hắn tránh thoát được năm tên tu sĩ Luyện Hư kỳ đuổi giết, cũng không phải chỉ nhờ may mắn. Chẳng nhẽ lúc đó trong người hắn có yêu thú cấp mười?
Tư Đồ Túc cười nói: “Bắc Minh cưới được một đạo lữ thật tốt!”
Huyền Ngọc trưởng lão sượng cứng.
Mắt Yêu quái lão tổ sáng lên, khẽ thì thào: “Phu quân, Phách nhi của chúng ta có ánh mắt thật tốt!”
Quỷ quái lão tổ và Yêu quái lão tổ đã ở chung với nhau có đến hơn ngàn năm, sao lại không hiểu ý tứ của phu nhân nhà mình, khóe miệng nhếch lên đầy thâm ý nói: “Đúng thế!”
Tà Hàng Lão tổ và U Vực lão tổ cũng tham lam nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên. Bắc Minh nhận ra có rất nhiều tầm mắt nhìn người trong ngực mình với rất nhiều toan tính, y không khỏi lại siết mạnh vòng tay hơn một chút, giữ chặt hắn trong lòng. Đương nhiên Âm Tế Thiên cũng để ý thấy, hắn vỗ vỗ mu bàn tay của Bắc Minh tỏ vẻ y không cần quá lo lắng. Đúng lúc này, có người nói ra: “Nói miệng không bằng chứng, ai biết Thiếu phu nhân đây là lời thật hay giả vờ? Nhỡ đâu ngươi không phải Ngự thú sư cấp mười, mà chỉ lợi dụng uy danh đó để trục lợi thì sao?”
Mọi người liên tục gật gù: “Nói có lý!”
Âm Tế Thiên nhìn người đàn ông trung niên vừa nói chuyện kia, gã có khuôn mặt rất bình thường, tựa như cố ý không muốn cho mọi người biết gã là đệ tử của môn phái nào cho nên trên người chỉ mặc quần áo rất phổ thông. Tuy nhiên lúc hắn nhìn qua, mắt người kia liền toát lên vẻ sợ hãi.
“Tên đàn ông trung niên kia là có người cố ý phái tới làm khó ngươi, nhìn tình huống thì rõ ràng gã đang muốn ngươi bày ra năng lực của Ngự thú sư cấp mười!” Bắc Minh nói nhỏ với Âm Tế Thiên.
Gã đàn ông kia lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Ngươi đã nói là có thể thuần phục được Yêu thú cấp mười thì ngươi cũng nên ở trước mặt mọi người bày ra năng lực của mình. Như vậy chúng ta mới tâm phục khẩu phục!” Mọi người cũng gật đầu tán thành: “Đúng vậy!”
Âm Tế Thiên nói nhỏ với Bắc Minh: “Ngươi đoán không tồi! Tiếp nối, ta đoán đây vốn là chủ ý của Lăng gia. Con yêu thú cấp mười ban nãy không chỉ đơn giản là quà gặp mặt, và mục đích chính là bọn họ chuẩn bị nó cho ta!”
Trong con ngươi xinh đẹp của Bắc Minh hiện lên vẻ tán thưởng. Âm Tế Thiên nhìn tên kia hỏi: “Ngươi có Yêu thú cấp mười để ta bày ra năng lực của mình sao?”
Tên nam tử kia nhất thời nghẹn lời, ánh mắt lặng lẽ liếc sang Lăng Uy Dương một cái. Nhóm trưởng lão Bắc gia và các đệ tử cũng không biết Âm Tế Thiên muốn làm gì, sợ sẽ làm hỏng chuyện của hắn cho nên không có mở miệng nói Lăng gia vừa mới tặng cho Bắc gia một con Yêu thú cấp mười.
Đệ tử Lăng gia cũng liên tục liếc về phía Lăng Uy Dương, thấy gia chủ và trưởng lão không nói lời nào nên bọn họ cũng không dám hé răng. Những người khác hai mặt nhìn nhau, mục đích của bọn họ đến Bắc gia đơn thuần là chỉ muốn xem Bắc gia có phải là thật có một Ngự thú sư cấp mười hay không thôi. Chứ chẳng nghĩ đến chuyện thí nghiệm năng lực của Ngự thú sư cấp mười. Cho dù có nghĩ đến, chưa chắc đã có ai có năng lực bắt được Yêu thú cấp mười. Đến ngay cả năm vị tà tu lão tổ cũng không thể bắt sống được một Yêu thú cấp mười nhốt trong thú túi.
Âm Tế Thiên đảo mắt nhìn những người khác, cuối cùng lại đảo qua đảo lại trên người Lăng Uy Dương rồi thản nhiên nói: “Nếu tất cả mọi người không có yêu thú cấp mười như vậy đành lấy yêu đan của Ly Trĩ lão tổ để thí nghiệm cấp bậc của ta vậy!”
Lăng Uy Dương vừa nghe thế, không khỏi có chút bồn chồn chột dạ. Ông ta nghiêng đầu ra dấu cho tên trưởng lão ngồi bên cạnh một cái. Lăng gia trưởng lão vừa nhận được ám chỉ của Lăng Uy Dương, vội vàng đánh động cho đệ tử Lăng gia. Mấy tên đệ tử hiểu ý, lập tức nói: “Minh thiếu phu nhân, chẳng phải trước đó gia chủ của chúng ta có tặng cho Bắc gia một con Yêu thú cấp mười sao? Ngươi có thể dùng nó để phô diễn năng lực của mình!”
Đáy mắt Âm Tế Thiên lập tức lóe lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười diễm lệ. Quả nhiên hắn đoán không có sai!
*Haha, ngại ghê, tác già slowmotion quá =))
5 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 177."
Quả thật là cáu giờ. Cơ mà k sao, iem chờ đợi đã thành quen rồi.*khóc lụt nhà*
Chỉ mong nàng mau mau post 78 và 79 thôi. Vs tốc độ của tg chắc 2ch đấy vẫn chưa xong tr đâu.
T dong y voi nang. that su la tg bit cat qua lam nguoi doc them muon chit di dc
Chuyện, cô nghĩ TG là ai, dễ dàng xong thế sao, quất tới 180 còn chưa xong mà
LIKE!!!
TG mà tả nhanh thì có khi lại hết hay đó :))) Tận hưởng cơn ghiền cho đã đi các cô