Xin chắc chắn rằng bên cạnh bạn không có các đồ vật dễ vỡ khi xem chương này.
Chương 167: Không có tư cách.
Mọi tu sĩ ở Đông, Tây, Bắc bộ đều tập trung ở Nam bộ, khiến khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Bắc hoàng thành toàn là người với người, nhất là khu chợ lại càng thêm náo nhiệt, lúc nào cũng có tiếng người ồn ào, chen chen lấn lấn chật như nêm cối. Giữa nơi này, bỗng một viên châu màu đỏ đen từ trong cửa hàng bay ra, chầm chậm lơ lửng trên không. Có người nhìn thấy viên châu đó phát ra ánh sáng đỏ đen thì mở lớn mắt, chỉ vào nó hô lớn: “Cái gì kia!!”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy viên châu kia một bên phát ra ánh sáng màu đen, một bên phát ra ánh sáng màu đỏ, thoạt nhìn có vẻ rất quỷ dị.
“Cái kia hình như là yêu đan!” Có người cảm nhận được khí tức của yêu đan nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy qua yêu đan phát ra ánh sáng màu đỏ đen cho nên giọng điệu cũng không chắc chắn lắm.
Một vị tu sĩ cao giai nhận ra được cấp bậc của nó, kinh ngạc nói: “Là yêu đan! Hơn nữa còn là yêu đan cấp mười!”
Nhất thời mọi người đều ngạc nhiên kêu lên. Cũng có người muốn đoạt lấy, tuy nhiên lại hơi chùng bước vì lo lắng đây là bẫy rập, chứ không ai sẽ vô duyên vô cớ mà để yêu đan cấp mười bay lơ lửng, phơi bày trước mặt mọi người thế kia. Đúng lúc này có người quát lớn: “Tất cả mọi người đừng động!”
Mọi người trên đường cái nghe thấy tiếng nói, liền nén tâm tư lại, đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh. Một lão giả với ánh mắt sắc bén đi ra, sau đó nhìn chằm chằm vào yêu đan cấp mười nói: “Nếu mọi người biết đây là yêu đan cấp mười vậy cũng nên biết chỉ khi nào làm thí nghiệm lực tương tác thì yêu đan mới phát sáng, đúng không?”
Mọi người đều gật đầu: “Đúng vậy!”
Có vài người trợn mắt: “Lời vô nghĩa!”
Vị lão giả kia lại nói: “Vậy được, ta hỏi các ngươi Ngự thú sư cấp bậc bao nhiêu mới khiến yêu đan phát ra ánh sáng đen đỏ?”
Mọi người đều sửng sốt. Có người mở miệng đếm: “Ngự thú sư cấp một phát ra ánh sáng trắng, cấp hai là xanh lá, cấp ba xanh nhạt, cấp bốn xam dương, cấp năm là hồng nhạt, cấp sáu màu cam, cấp bảy là màu đỏ, cấp tám màu tím, cấp chín màu tím đỏ, ngự thú sư cấp mười là…”
Đếm tới đây, người kia ngưng bặt, hít thở sâu một hơi mới dám nói tiếp: “Ngự thú sư cấp mười là màu đỏ đen!”
Mọi người vừa nghe, cả con phố bỗng dưng im phăng phắc. Lúc này, đừng nói là muốn cướp lấy viên yêu đan kia đến cả nói cũng không biết nên nói cái gì.
Ngự thú sư cấp mười? Ngự thú sư cấp mười trong truyền thuyết? Ngàn vạn năm qua chưa từng xuất hiện ngự thú sư cấp mười, cho nên cũng chẳng thể trách bọn họ không thể nào nhìn ra được màu sắc của yêu đan là tượng trưng cho điều gì. Bởi vì thời gian quá dài, nhóm tu sĩ cơ hồ đã quên mất sau khi Ngự thú sư cấp mười chạm vào yêu đan thì nó sẽ phát ra ánh sáng như thế nào.
Không biết là ai hoàn hồn lại đầu tiên, lắp bắp nói: “Thật… thật… thật sự xuất hiện Ngự thú sư cấp mười?!”
Lão giả kia nghiêm túc nói: “Cái này là chuyện có thật! Mọi người hẳn đã nghe tin Hoa gia đặc biệt mở một cửa hàng để những Ngự thú sư không thuộc môn phái nào đến để làm thí nghiệm đúng không?”
“Có nghe qua!”
“Ta nghĩ bọn họ làm như vậy là muốn tuyển thêm Ngự thú sư vào Hoa gia!”
Lão giả tiếp tục nói: “Đây là chỉ là một trong nhiều lý do mà thôi. Nguyên nhân thật sự khiến Hoa gia làm như vậy là bởi vì Bách Lý chân nhân gieo quẻ tính ra được nhất định hôm nay sẽ có Ngự thú sư cấp mười đi ngang qua khu phố này, do đó mới dành riêng một cửa hàng để thí nghiệm!”
“Thật có chuyện này sao?”
“Nếu mọi người không tin, có thể đến đó tìm Bách Lý chân nhân để hỏi rõ!”
Lão vừa mới nói xong, yêu đan cấp mười đang lơ lửng trên đỉnh đầu bỗng nhiên bay vụt trở về cửa hàng ban nãy.
“Đi, chúng ta qua xem!”
Mọi người thấy thế liền ùn ùn kéo nhau đi về phía của hàng. Không quá nửa canh giờ chuyện Bắc hoàng thành xuất hiện Ngự thú sư cấp mười đã lan truyền khắp nơi, rất nhiều người nhận được tin tức này đều vội vàng chạy đến cửa hàng Hoa gia để xem thật giả ra sao.
Ngay khi tin tức đang lan truyền với tốc độ chóng mặt, Bắc gia bên này cũng không yên lành. Sau khi Bắc Thận đem Âm Tế Thiên giả đưa đến trước mặt Huyền Ngọc trưởng lão, nàng liền hỏi Âm Tế Thiên giả mấy câu, nhưng hỏi mãi cũng không đáp. Huyền Ngọc trưởng lão tức giận bắt Âm Tế Thiên quỳ gối ngoài đại sảnh, mặc trời trưa nắng gắt.
Bắc Minh bận bịu xong công chuyện, quay trở về Minh Thăng viện liền đập vào mắt là tiểu phu nhân của mình đang quỳ ngoài cửa, mà người y gọi là mẹ thì lại thảnh thơi ngồi trong phòng mát, uống tiên trà sang quý.
Nhất thời, lửa giận nổi lên. Bắc Minh lạnh mặt bước vào bên trong, đau lòng kéo Âm Tế Thiên giả lên ôm vào trong lòng. Ngay khi Bắc Minh ôm Âm Tế Thiên giả, đã phát hiện ra khí tức hắn không giống như bình thường. Bắc Minh cúi đầu nhìn Âm Tế Thiên giả, chỉ thấy người trong ngực tuy lộ vẻ mặt khổ sở đáng thương nhưng trong mắt lại hoàn toàn vô hồn. Lập tức Bắc Minh hiểu ra được vấn đề, khóe miệng kín đáo nhếch lên ý cười.
Huyền Ngọc trưởng lão ngồi trên chủ vị vừa nhìn thấy Bắc Minh trở về, liền vội vàng đặt chén trà xuống, đứng lên nở nụ cười thân thiết nói: “Minh nhi về rồi sao!”
Bắc Minh nghe nàng hỏi thì mặt lại trầm xuống, nhìn về phía Bắc Thận đang hầu hạ Huyền Ngọc trưởng lão, lạnh giọng nói: “Thận quản sự! Ai cho ngươi để nữ nhân này vào đây!”
Huyền Ngọc trưởng lão nghe thấy con trai mình gọi mình là ‘nữ nhân này’, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch. Tất nhiên Bắc Thận không biết Bắc Minh không muốn gặp mặt Huyền Ngọc trưởng lão. Nhưng khi Bắc Thận nghe ngữ khí chất vấn của Bắc Minh, để không đắc tội hai bên đành phải cúi đầu thật thấp. Huyền Ngọc trưởng lão phẫn nộ nói: “Bắc Minh, ta là mẹ của con, sao con có thể gọi ta là ‘nữ nhân này’??”
Bắc Minh lạnh mặt: “Mặc kệ bà là ai cũng không có tư cách phạt phu nhân của ta!”
Huyền Ngọc trưởng lão tức giận hừ một tiếng: “Ta phạt con dâu thì có gì sai? Huống chi là hắn không đúng. Ta đã ôn tồn hỏi han hắn, thế nhưng hỏi đến mười câu mà một câu hắn cũng không thèm đáp. Rốt cục hắn có để người mẹ chồng này vào mắt hay không?”
Bắc Minh lạnh lùng dời mắt, nhàn nhạt nói: “Huyền Ngọc trưởng lão, ở đây là Bắc phủ, không phải Thuần Trần phái. Cho nên nơi này không có con trai cũng không có con dâu gì của bà! Bà muốn làm mẹ chồng thì mau chóng về tìm vợ cho Hiên Viên Duật đi! Bắc Thận! Tiễn khách!”
Bắc Thận thoáng có chút ngần ngừ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt rét lạnh của Bắc Minh, liền vội vàng nói với Huyền Ngọc trưởng lão: “Phu nhân! Mời!”
“Bắc Minh! Ngươi…”
Huyền Ngọc trưởng lão biết là Bắc Minh từng tổn thương, cũng biết là không nên tức giận với y, nếu không thì mối quan hệ của hai người lại càng căng thẳng. Cho nên đành phải dời mục tiêu – liếc người đang ở trong ngực Bắc Minh.
Nàng cảm thấy rất kỳ quái! Tên kia mồm miệng nhanh nhẹn, vậy mà hôm nay hỏi bao nhiêu cũng không đáp, chỉ biết tỏ ra uất ức. Nàng cũng đã từng tiếp xúc với Tịch Thiên, hắn không phải kiểu người chịu nín nhịn. Huyền Ngọc trưởng lão càng nghĩ càng thấy không hợp lý, người trước mắt càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ. Rồi tựa như nghĩ ra cái gì, nàng đột nhiên cầm chung trà lên nhanh chóng ném về phía Âm Tế Thiên giả. Bắc Minh giật mình gấp rút đưa tay áo ra đỡ, nhưng vẫn có vài giọt nước bắn lên người Âm Tế Thiên giả. Bị nước bắn vào, người trong ngực nháy mắt biến thành một mảnh phù chú màu vàng, sau đó là là rơi xuống mặt đất.
Bắc Thận thấy Bắc Minh dùng tay không chắn nước trà nóng hầm hập lo lắng chạy lên hỏi: “Thiếu gia người không sao chứ?”
Huyền Ngọc trưởng lão nhìn mảnh phù chú trên mặt đất, sắc mặt đen xì nghiến răng nói: “Hay cho cái tên Tịch Thiên ngươi, dám dùng phù chú để đùa giỡn ta!”
Trước đó nàng chỉ lo hỏi hỏi hỏi, mà người kia lại không trả lời, cho nên trong lúc tức giận nàng cũng không chú ý tới đối phương là do phù chú biến thành.
Bắc Minh thản nhiên nói: “Tiễn khách!”
Huyền Ngọc trưởng lão lấy lại tinh thần, mới nhớ tới Bắc Minh bị hắt trà nóng vào người, liền lo lắng hỏi: “Minh nhi, con không sao chứ?”
Lúc này, Bắc Thận không chần chừ nữa mà khuôn mặt đầy vẻ cương quyết: “Phu nhân! Mời!”
Huyền Ngọc trưởng lão há miệng định mắng Bắc Thận nhưng nhận thấy sắc mặt Bắc Minh không được tốt đành phải ngậm miệng lại, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta trở lại!”
Bắc Minh không trả lời. Đến tận khi bóng lưng Huyền Ngọc trưởng lão đi khuất rồi, mới không cứng rắn chống đỡ nữa, cả người thoát lực ngã xuống. Lúc này, một bóng người xuất hiện đỡ lấy Bắc Minh: “Chủ tử, ta dìu ngài về phòng!”
Bắc Minh liếc mắt nhìn thấy Bắc Đẩu, yếu ớt gật đầu. Sau khi Bắc Thận mời Huyền Ngọc trưởng lão rời khỏi viện, quay ngược trở lại liền nhìn thấy Bắc Đẩu đỡ Bắc Minh đi ra đại sảnh. Hắn lập tức báo cáo hành tung của Âm Tế Thiên: “Ta nghe người hầu trong viện nói thiếu phu nhân cùng với Bắc Sinh, Bắc Duy và một nữ đệ tử tên là Hoa Không rời phủ du ngoạn. Hình như không quá ba năm ngày sẽ không quay lại!”
Bắc Minh nghe thấy có Hoa Không đi cùng, cũng an tâm mà gật đầu. Bắc Đẩu đưa Bắc Minh về phòng, lấy thuốc ra cho y ăn. Bắc Minh cố nuốt viên thuốc, chịu đựng cảm giác đau đớn ra lệnh: “Ngươi ra ngoài đi!”
“Dạ!”
Bắc Đẩu vừa đi, Bắc Minh lập tức ngồi xuống xếp bằng, mồ hôi không ngừng tuôn ra, ướt cả áo. Đột nhiên thân mình y run lên, trong người đột nhiên bắn ra một hư ảnh khó có thể nhìn rõ. Ngay sau đó, hư ảnh bay về phía cửa sổ, rất nhanh đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
2 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 167."
Hư ảnh là Thôn Phách???
Yes :3