"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Phật Môn Ác Thê - Chương 160.


Edit: Buby.
Biên tập: Đào.


   Chương 160: Đồ Tế.

   

   Âm Tế Thiên nghe được thanh âm quen thuộc liền vội vàng bật dậy khỏi giường. Nhìn thấy vị hòa thượng trẻ tuổi đứng bên cạnh bình phong, Âm Tế Thiên không khỏi vừa sợ vừa nghi, mừng rỡ kêu lên: “Sư phụ!”

   

   Trước kia hắn vẫn muốn tìm sư phụ để hỏi rõ chuyện gả tới Bắc gia, nhưng luôn có sự tình ngoài ý muốn xảy ra khiến hắn không thể gặp được người. Hiện tại, khi hắn sắp từ bỏ ý định, thì Hư Không lại tự mình đưa tới cửa. 

   

   Hư Không vội chạy đến bụm miệng Âm Tế Thiên lại, thì thào: “Ngươi nói nhỏ thôi, người Bắc gia không có biết ta tới tìm ngươi đâu!”

   

   Âm Tế Thiên kéo hai bàn tay đang che miệng mình ra, nghi hoặc hỏi nhỏ: “Sư phụ! Vì sao ngươi phải lén lén lút lút không muốn người ta biết ngươi đến Bắc gia?”

   

   Hư Không thở dài: “Một lời khó nói hết!” Ngay sau đó, y đột nhiên 'phụt' một tiếng, không nén nổi mà ngã vật ra giường cười lăn cười bò. Âm Tế Thiên nhìn y với ánh mắt tràn đầy khó hiểu: “Sư phụ, người đang cười cái gì vậy?”

   

   Một lúc lâu sau, Hư Không mới ngừng cười rồi nói nguyên nhân vì sao y phải lén lút xuất hiện ở đây.

   

   “Nếu nói nguyên nhân ta tới đây thì phải kể đến chuyện hôm qua. Lúc ấy, ta vừa mới tới Bắc hoàng thành đã nghe thấy người ta bàn tán về việc bốn tên tà tu lão tổ chẳng biết lý do gì mà đánh nhau loạn xạ ở Hội trường đấu giá. Ngươi cũng biết sư phụ ngươi rất thích giúp vui, cho nên ta lập tức vọt tới Hội trường đấu giá của Bắc gia, liền thấy Ly Trĩ đang hết lời khuyên can bốn tên tà tu lão tổ kia đừng cãi nhau nữa”.

   

   Âm Tế Thiên nghe Hư Không nhắc tới chuyện hôm qua, không khỏi nhớ tới nguyên nhân khiến cho bốn vị lão tổ đó đột nhiên đánh nhau, ánh mắt hơi lóe lên đồng thời trong lòng còn có cảm giác không hay. Hắn vội vàng hỏi: “Sau đó thế nào?”

   

   “Ta thấy bọn họ không đánh nhau nữa, trong lòng liền rất bực bội. Hơn nữa, nhớ đến chuyện ngươi thiếu chút nữa đã bị bọn họ mang về phía Đông, trong lòng lại tăng thêm cả tức giận. Lúc ấy ta nghĩ không thể nào buông tha cho bọn họ dễ dàng như vậy!”

   

   Âm Tế Thiên: “…”

   

   Rõ ràng là y muốn làm lớn chuyện lại còn lấy mình ra làm lý do.

   

   “Cho nên ta thừa dịp bọn họ không chú ý, nhanh tay ném năm cái Phù chú ngũ lôi oanh đỉnh cao cấp ra!”

   

   Hư Không nói tới đây, lại bắt đầu không nhịn được mà há miệng cười như điên: “Nhất định bọn họ thực không ngờ tới sẽ có người dám giương oai ngay trước mặt năm tên lão tổ như họ. Cho nên đợi đến khi phản ứng kịp thì đã bị sấm đánh cho tơi bời!”. Y nhớ lại dáng vẻ năm người kia khi bị sấm đánh tơi bời hoa lá, một lần nữa ôm bụng ngã vật xuống giường cười lăn lộn.

   

   Âm Tế Thiên vốn đã biết sẽ có chuyện không tốt xảy ra, nghe xong khóe mắt không khỏi giật giật, nhanh chóng nhận ra được trọng điểm của câu chuyện: “Vậy có ai nhìn thấy người ném phù chú không?”

   

   Hư Không tắt nụ cười, xấu hổ sờ cái đầu bóng loáng: “Có vài người nhìn thấy ta ném phù chú đi!” Y khụ một tiếng hắn giọng nói thêm: “Cho nên, ngoại trừ việc ta đặc biệt tới đây để chúc mừng chuyện vui của ngươi và Minh thiếu gia Bắc gia ra thì cũng thuận tiện tới nhắc nhở ngươi. Nếu như đụng mặt năm tên tà tu lão tổ thì liệu mà trốn cho xa vào, ta sợ bọn họ bắt ngươi để mà uy hiếp ta!”



   Âm Tế Thiên đùa cợt: “Ta thấy sư phụ tới đây cũng chẳng phải để chúc mừng, chỉ là thấy thiếp mời của Bắc gia mới chợt nhớ ra còn có một tên đồ đệ trói gà không chặt đang ở Bắc hoàng thành nên thuận đường chạy qua đây nhắc nhở ta!”

   

   Hư Không bị nói trúng tim đen, khuôn mặt nhất thời tràn đầy xấu hổ, vội vàng ra vẻ sư phụ nghiêm khắc trách mắng: “Nói hươu nói vượn! Ngươi chính là đồ đệ mà sư phụ yêu thương nhất. Làm sao ta có thể không nhớ rõ mình còn có một đồ đệ ở Bắc hoàng thành?”

   

   “Thật sao?” Âm Tế Thiên nhếch mép cười: “Vậy xin hỏi sư phụ, nếu ta là đồ đệ ngài yêu thương nhất thì cớ gì lại để Tịch Lễ sư huynh đáp ứng gả ta tới Bắc gia chỉ sau vài ngày bị hủy linh căn?”

   

   Hư Không không nghĩ tới Âm Tế Thiên đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhất thời sửng sốt, lập tức đáy mắt hiện lên vẻ chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Âm Tế Thiên, thân hình còn khẽ nhích về phía cửa sổ. Âm Tế Thiên nhận ra ý đồ của y, nhanh chóng túm lấy Hư Không đang có ý định bỏ trốn bằng đường cửa sổ: “Sư phụ! Người thoát được một lần không thoát được lần thứ hai! Sao ngài không nói hết luôn cho xong xuôi mọi chuyện!”

   

   Hư Không nhìn cánh tay bị Âm Tế Thiên nắm chặt, biết mình trốn không được cho nên ngồi xuống cạnh Âm Tế Thiên nói: “Tịch Thiên à! Trước khi sư phụ bế quan có tính ra được ngươi sắp gặp đại nạn, phải gả cho nhà Bắc gia thì mới hóa giải được tai kiếp. Cho nên vi sư mới dặn dò Tịch Lễ đáp ứng hôn sự này!”

   

   Theo trí nhớ của Tịch Thiên, chưa bao giờ nghe nói qua Hư Không biết bói toán, nếu đã như vậy thì làm sao tính ra được hắn sẽ gặp kiếp nạn? Hư Không bày ra vẻ mặt đáng thương, nghẹn ngào nói: “Ngươi hung dữ với ta! Ngươi cư nhiên dung dữ với ta! Nhớ khi đó vi sư một tay dọn phân dọn nước tiểu một tay nuôi ngươi lớn. Không nghĩ tới ngươi lớn lên rồi lại đối xử với ta như vậy. Thật khiến ta vô cùng buồn lòng!”

   

   “…” Khóe miệng Âm Tế Thiên giật giật, tức giận nói: “Lúc người mang ta về Vạn Phật tự thì ta đã 5 tuổi rồi. Cái gì mà một tay dọn phân dọn nước tiểu một tay nuôi ta lớn. Nói đúng hơn phải là Tịch Thiện sư huynh nuôi ta lớn mới đúng. Người cứ xuất quan một cái là đến tăm hơi cũng không thấy đâu, mãi đến thời điểm bế quan mới chịu quay lại Vạn Phật tự!”

   

   “Ngươi oán hận ta trước kia không chăm sóc ngươi cẩn thận sao?”

   

   Âm Tế Thiên day day cái đầu đang phát đau, bất đắc dĩ thở dài: “Sư phụ! Ngươi cố tình đánh trống lãng!”

   

   Vất vả lắm hắn mới gặp được Hư Không, làm gì có chuyện để cho y rời đi dễ như vậy! Hư Không thấy hắn quyết tâm muốn làm rõ chuyện này, không khỏi than nhẹ một tiếng, sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc: “Tịch Thiên, tuy bây giờ ngươi chỉ là người thường nhưng ngươi vốn biết người Tu Chân kiêng kị nhất chuyện tiết lộ thiên cơ. Hiện ta ngươi vẫn sống rất tốt! Vì sao lại muốn biết chuyện mà ngươi không nên biết?”

   

   Âm Tế Thiên nhíu chặt mày! Từ sau khi lưỡng tình tương duyệt với Bắc Minh, hắn đã không còn hứng thú với chuyện vì sao Hư Không đồng ý gả hắn tới Bắc gia. Thế nhưng ban nãy vừa gặp Hư Không, thật không hiểu lý do gì, hắn lại đột nhiên một năm một mười muốn biết rõ chuyện này!

   

   Hư Không vỗ vai hắn, ý vị sâu xa nói: “Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều! Đến thời điểm cần biết thì ngươi sẽ biết! Giống như tóc ngươi vậy, đến lúc mọc thì nó sẽ mọc thôi!”

   

   Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn y một cái, cười như không cười nói: “Xem ra sự phụ biết rất nhiều ‘Thiên cơ’!”

   

   Theo cách Hư Không nói chuyện, chắc hẳn y đã sớm biết mình sẽ mọc lại tóc! Hư Không ngượng ngùng mỉm cười, lập tức đổi sang vẻ giận giữ: “Khai mau! Rốt cục là tên khốn khiếp nào đã bán đứng lão tử? Dám đem chuyện này nói cho ngươi biết? Sau khi lão tử trở về nhất định phải phạt hắn chép kinh thư một nghìn lần!”

   

   Đương nhiên Âm Tế Thiên sẽ không khai ra Vô Tịnh, đánh trống lảng nói: “Ngài vẫn nên nói ra mục đích thật sự ngài tới Bắc phủ đi, sư phụ!”

   

   Hắn không tin Hư Không lén lút chạy đến Bắc phủ chỉ để chúc mừng hắn và nhắc nhở chuyện tránh mặt năm vị lão tổ. 

   

   Hư Không thẹn thùng mỉm cười: “Bị ngươi phát hiện rồi!” Y ho nhẹ một tiếng: “Thật ra là vì các sư bá của ngươi quá dài dòng, giờ thêm việc né tránh năm vị tà tu lão tổ, cho nên ta chạy đến đây tìm ngươi!”

   

   Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn hắn: “Còn gì nữa?”

   

   Hư Không chột dạ nhìn Âm Tế Thiên: “Còn có, ngươi với Minh thiếu gia kết hôn lần hai thế nhưng một chút sính lễ cũng không nhận được thì quả thực rất vô lý. Cho nên ta quyết định nếu Bắc gia không giao sính lễ ra, ta sẽ mang ngươi về Vạn Phật tự!”

   

   Ấn đường Âm Tế Thiên nảy lên, nói thẳng: “Sư phụ, nếu ngài thiếu linh thạch, xin cứ nói thẳng ra, cớ gì lại nhắc đến sính lễ!? Sau khi ngài dùng Phù chú đánh năm vị lão tổ, ngài còn gây thêm chuyện gì nữa phải không?”

   

   Hư Không lập tức phủ nhận: “Không có!”

   

   Hắn thấy Âm Tế Thiên có vẻ không tin lắm, bèn gấp gáp tự minh oan cho mình: “Ta thật sự không làm gì cả! Chẳng qua là sáng nay ở Hội trường đấu giá, mấy thứ mà ta muốn cứ bị Huyền Bạch kia mua đi hết thôi!” Hư Không càng nói càng tức giận: “Lão tử chỉ không cẩn thận đá hắn vào trong đống phân thú, có vậy thôi mà hắn lại mang thù! Muốn báo thù thì cứ trực tiếp tới tìm ta đi! Bắt nạt một vị hòa thượng không có linh thạch bộ vẻ vang lắm hay sao? Ta khinh! Đừng quên lão tử còn có một đồ tế!”

   

   Y nghe nói đồ tế vì đồ đệ của mình mà tiêu tốn đến một ngàn một trăm viên linh thạch tuyệt phẩm để mua Đồng tâm chú phù lục. Có thể thấy được đồ tế của y lưng giắt bạc triệu!!

   

   Đồ tế!!?? Trên trán Âm Tế Thiên trướt xuống mấy cái lằn đen!! 

   

   Không đợi hắn sửa lại xưng hô, bên ngoài liền truyền đến một tiếng nói non nớt vui sướng: “Không biết Hư Không trưởng lão muốn đồ tế ta giúp ngài chuyện gì?”

   

   Hư Không nghe thấy người hỏi, lập tức nghi hoặc nhìn ra cửa, đập vào mắt là một hài đồng xinh đẹp tầm tám chín tuổi đang bước đến gần!!


*Vầng :")) Lý do tiếng kêu ở chương trước nhu nhu là đây.
3 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 160."

Bạn ơi cáihình minh họa đầu chương * chỉ chỉ* tìm ở đâu vây,ta bấn quá đi ������

Bên page BL Kiếm Tam có hẳn 1album luôn bạn :*

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info