Edit: MA.
Biên tập: Đào.
Hiệu thuốc Diệp Gia.
Phần 3.
A Hổ bị mắng một trận, vác gánh củi của mình, ủ rũ cúi đầu trở về núi. Vừa đi được nửa đường thì đột nhiên một công tử áo trắng nhảy ra, đang mùa xuân mà lại phe phẩy quạt, sau đó nở nụ cuời y hệt hồ ly, hỏi gã: “Tên ngốc, hôm nay sao rồi, có nhìn thấy Diệp đại phu của ngươi không hả?”
A Hổ uể oải: “Biện pháp ngươi dạy chẳng có chút tác dụng, còn bị hắn mắng cho một trận.”
Hồ ly hỏi rõ ngọn nguồn, rồi cười đến mắt cong cong: “Ai nói dùng củi mềm chẳng có tác dụng, ngươi xem, không phải hắn đã chịu nói chuyện với ngươi sao?”
A Hổ gãi đầu, bất giác tỉnh ngộ: “Đúng nha, quả thật hắn nói với ta không ít, còn hỏi ta ‘ngươi có muốn làm ăn tiếp nữa hay không’, đây là hắn đang quan tâm ta sao?”
“Đúng vậy!” Hồ ly cười giảo hoạt: “Phương pháp ta dạy dùng rất tốt mà!”
“Vậy ngày mai thì sao đây đây? Bán củi khô cho hắn à?”
“Không phải.” Hồ ly ra vẻ nho nhã mà lắc quạt: “Ngươi kê lỗ tai lại gần đây, ta nói cho ngươi biết.”
Phần 4.
Dạo gần đây, tâm tình của Diệp đại phu thật không tốt.
Hắn nghĩ, lỗi hoàn toàn là do tên ngốc A Hổ mỗi ngày bán củi trước của hiệu thuốc nhà hắn kia.
Tên ngốc ấy, hình dáng cao lớn thô kệch thì cũng thôi đi, đằng này giọng cũng rất lớn. Mỗi ngày trời chưa sáng đã bắt đầu hét to. Chẳng phải chỉ có hai bó củi thôi sao, ai ai không biết mỗi ngày gã đều đứng bán củi tại chỗ này, hét to như thế để làm cái gì cơ chứ. Đáng đời ngươi mỗi ngày đều phải trèo non lội suối, đáng đời ngươi bị mấy bà cô cắt xén tiền mua củi.
Thêm nữa, bán củi xong trời cũng sáng, hò hét đã đời rồi, sau đó lại bắt đầu nói chuyện giết thời giờ. Một hồi thì cô nương này tặng cái khăn, một hồi thì đại nương nọ hỏi thăm gia thế, nghe đi nghe lại cũng chỉ có mấy câu, nhàm đến nỗi hai tai sắp chai đi mất. Cái gì nhà ở núi Ngọc Bình, đời đời sinh sống bằng nghề săn bắn, cha mẹ đều mất, hiện đang ở một mình. Cái gì tạ ơn ý tốt của cô nương, ta không có chảy mồ hôi. Người yêu? Bảo ta làm người yêu của cô nương? Xin lỗi, ta đã có người trong lòng...
Đáng đời ngươi không cưới được vợ, những cô nương yêu thích ngươi kia, mắt đều bị mù hết rồi, tốt nhất cả đời ngươi cũng không thể cưới được vợ, bán củi cả đời, mỗi ngày đều phơi hai bó củi lớn thật lớn, đè chết ngươi!
Thế nhưng, sáng sớm hôm nay, tiếng hét sang sảng kia lại không xuất hiện.
Diệp đại phu nằm trên giường lăn qua lộn lại bốn năm lần, rời giường uống trà hai lần, vẫn không nghe được tiếng hét kia.
Chẳng lẽ ngã bệnh?
Đáng đời!
Ai bảo ngươi mỗi ngày trời chưa sáng đã gánh củi vào thành, trước hừng đông sáng là thời điểm khí lạnh tập trung nhiều nhất, cho rằng thân thể mình cường tráng rồi chẳng biết sợ là gì à? Nghĩ hay lắm! Nhất định là bị cảm phong hàn rồi, nói không chừng đang núp trong một căn nhà gỗ nho nhỏ trên núi Ngọc Bình, bệnh đến không xuống giường được.
Diệp đại phu có chút hả hê nghĩ, sau đó rời giường, gọi Bạch Thuật, định bảo nó hỏi thăm những người hái thuốc trên núi Ngọc Bình, có ai biết tên bán củi A Hổ kia không.
Bạch Thuật nghe thấy tiếng gọi, lập tức đi vào trong, phía sau còn mang theo một kẻ, mang túi của người hái thuốc.
Diệp đại phu trợn to hai mắt, chằm chằm trừng người đứng đằng sau Bạch Thuật, “người hái thuốc” A Hổ.
“Diệp đại phu, cái này có phải là Đăng Lung Thảo (cỏ lồng đèn) không?”
“Diệp đại phu, cái này là Liên Kiều đúng không?”
“Diệp đại phu, cái này là nguyên vẹn một cây Mộc Hương Nam do ta xới được, cho người trồng ở trong sân nè...”
Được một hồi, tiếng nói sang sảng lại cẩn cẩn thận thận kêu: “Diệp đại phu...”
Diệp đại phu không thể nhịn được nữa, ném duợc thảo trên tay vào trong tủ thuốc, rống: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bị rống nhưng thanh niên hàm hậu vẫn cười híp mắt, đưa tới một nắm đỏ tươi, đó là mấy quả dại còn mang hơi suơng.
Diệp đại phu ác thanh ác khí nói: “Đây cũng là thuốc?”
Thanh niên ngượng ngùng cười với hắn: “Đây là quả Môi ta hái ở trên núi, chim nhỏ đều thích ăn cái này.”
Phần 5.
A Hổ trở thành người hái thuốc đã được bốn năm ngày.
Bên trong tòa thành nhỏ này chỉ có một hiệu thuốc, chính là hiệu thuốc Diệp gia, nhưng do địa thế gần núi Ngọc Bình, nơi có không ít dược liệu quý giá, vì vậy đôi khi sẽ có người từ kinh thành tới đây mua dược liệu và thuốc. Tuy nhiên, người hái thuốc ở Lâm thành tuyệt không ít, cũng chia cả bang phái, có lúc còn vì địa bàn mà đánh nhau.
Hiệu thuốc Diệp gia mua thuốc không nhiều lắm, cho nên những người hái thuốc đều có sinh ý riêng, bởi thế thường xuyên không mua được thuốc mong muốn. Bất quá, sau khi A Hổ đến, hiệu thuốc Diệp gia lại không bao giờ thiếu thuốc.
Trên núi Ngọc Bình có rất nhiều vách đá khe sâu. Những dược liệu quý báu kia, nếu không sinh trưởng ở vách đá cao trăm trượng, thì cũng sinh trưởng dưới đáy vực chướng khí giăng đầy. Người hái thuốc bình thường hiếm lắm mới có thể hái được một hai cây, nhưng cố tình A Hổ lại khác với bọn họ, mỗi lần gã hái thì đều là những dược liệu thế gian hiếm thấy, như cây Long Đảm Hoa (hoa mật rồng) cao tới hai thước, nhân sâm núi dài nửa thước, linh chi lớn chừng bàn tay, quả hoàn hồn chín đỏ...
Những người thu mua dược liệu đều bị gã hấp dẫn, liên tục đảo quanh gã, khuyên can đủ đường, muốn gã đem những dược liệu kia bán cho mình. Tuy A Hổ ngốc, nhưng cũng rất cứng đầu, mặc kệ những người kia ra giá trên trời thế nào, gã cũng chỉ bán chúng nó cho Hiệu thuốc Diệp gia.
Diệp đại phu đối với bộ dáng ngốc nghếch của gã rất khinh thường, mắng gã vài câu, sau đó vẫn đem thuốc thu vào, rồi dẫn gã vào nội thất lấy tiền, A Hổ đi theo phía sau hắn.
“Diệp đại phu, ngươi trả cho ta một quán tiền là được rồi...”.
Diệp đại phu đưa đôi mắt dài nhỏ trừng hắn: “Thế nào, sợ ta không có tiền?”
A Hổ bị hắn trừng đến đỏ mặt, không dám nói tiếp nữa.
Bạch Thuật đầu óc quỷ quyệt, hướng Diệp Cảnh Nhiên nói: “Diệp đại phu, hay chúng ta mua dược liệu của gã với giá rẻ, rồi bán ra với giá cao, gã cũng chẳng hay biết...”
Diệp đại phu không nói gì, chỉ liếc nó một cái, Bạch Thuật liền ngoan ngõan ngậm miệng lại.
Đùa gì thế.
Tuy rằng A Hổ thành thật, nhưng cũng chỉ Diệp Cảnh Nhiên hắn được quyền khi dễ, người khác đừng hòng mơ tới!
0 Bình Luận "Hiệu Thuốc Diệp Gia - Phần 3 + 4 + 5."