Gió đêm khuya mang theo hơi lạnh thấu xương. Sau khi Tần Khai Dịch mở mắt tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn trắng tinh, mặt chăn còn tản ra một mùi hương thơm ngát, có chút giống mùi bột phấn của phái nữ, trước đầu giường sơn son khắc hoa có treo một chiếc đèn lồng được làm từ giấy đỏ, đồ án hình sen được vẽ phía trên chẳng hiểu sao khiến Tần Khai Dịch có cảm giác rất quen thuộc. Hắn cúi xuống nhìn bộ tuyết y trên người, trong lòng bỗng dưng dâng lên một loại sợ hãi nào đó không thể đè nén được.
“… Có ai không?” Bởi vì còn đang bệnh, đầu Tần Khai Dịch có chút choáng váng, hắn nhìn cảnh sắc xa lạ xung quanh, rồi chậm rãi ngồi dậy.
Không có người trả lời câu hỏi của hắn, ánh sáng hôn ám làm căn phòng có phần yên tĩnh kỳ lạ, Tần Khai Dịch vươn tay gỡ chiếc đèn lồng trên đầu giường xuống, chân trần bước lên sàn nhà mà đi ra ngoài… Không khí nơi này sao lại quái dị thế này?
“Có ai không?” Đẩy cánh cửa được chạm trổ cầu kỳ, Tần Khai Dịch rời khỏi phòng và bước ra hành lang, hành lang rất dài, mỗi một khoảng nhỏ đều được treo những chiếc đèn lồng giống y như cái mà Tần Khai Dịch đang cầm trên tay, tuy thế ánh nến vẫn vô cùng ảm đạm, đã vậy còn theo cơn gió mà leo lét leo lét.
“...” Bị không khí khủng bố nơi đây làm cho nổi cả da gà, Tần Khai Dịch nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng kêu: “Có ai không?”
Vẫn không có người nào trả lời, rơi vào đường cùng Tần Khai Dịch đành phải men theo hành lang mà đi, chân của hắn sắp bị lạnh đến đông cứng, tay cũng có chút phát run, nhưng hành lang tựa hồ cứ như mê cung không đích đến, đi mãi đi mãi vẫn chẳng thấy cuối đường.
Tuy nhiên ngay lúc Tần Khai Dịch run run rẩy rẩy định quay đầu ngược trở lại, hắn bỗng dưng nghe thấy một âm thanh kỳ quái ―― tựa hồ như một tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
“…” Tim như muốn vọt lên cổ họng, Tần Khai Dịch ngừng thở, bước về phía phát ra âm thanh kia.
Nó được truyền ra từ một căn phòng, căn phòng này khác với căn phòng ban nãy, bởi trên cửa chính có một ổ khóa to, còn cửa sổ thì rậm rạp chi chít đầy đồ án quái lạ, quả thực giống như một chiếc lồng vững chắc.
Không biết vì sao, Tần Khai Dịch đứng ở trước cửa liền không thể nhúc nhích được nữa … Hắn rất muốn xoay người bỏ đi, thế nhưng cơ thể chẳng chút động đậy, gió đêm thổi đến hắn phát run, môi Tần Khai Dịch bởi vì giá rét mà tái nhợt.
… Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Tiếng rên rỉ kia vì sao lại quen thuộc như vậy? Do sợ hãi cùng kinh hoảng, răng nanh Tần Khai Dịch cắn chặt lấy môi dưới. Bởi thế hắn không phát hiện, thời gian hắn đứng càng dài, thì ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn lồng hắn cầm trên tay càng ảm đạm.
“Cứu với… Cứu với… Cứu cứu ta… Thả ta…” Không rõ từ khi nào bắt đầu, tiếng rên rỉ đầy thống khổ lại trở thành tiếng cầu cứu bi thiết, lúc Tần Khai Dịch nghe được câu cầu cứu đầu tiên, liền bị dọa sợ đến choáng váng ―― thanh âm kia, thanh âm kia cư nhiên giống như đúc với thanh âm của hắn !
“…” Tần Khai Dịch chẳng biết nên phản ứng gì lúc này, hắn ngây dại mà nghe tiếng rên rỉ cùng nức nở cầu cứu vang vọng từ trong phòng ra.
Vì cái gì thanh âm kia cùng thanh âm của mình lại … giống nhau đến thế? Tần Khai Dịch tựa như một tượng đá, vẫn không hề nhúc nhích mà đứng trước cánh cửa quỷ dị đó, hơi khẽ run rẩy.
“Đừng sợ.” Tiếng nói của nam nhân trầm thấp và đầy dịu dàng: “Vì cớ gì lại cầu cứu? Ta đối với ngươi không tốt sao? Thả ngươi? Thả ngươi… Ngươi muốn đi đâu?”
… Tiếng nói kia… Tần Khai Dịch thế nhưng không thể phân biệt được nó là do ai phát ra, nhưng mà cũng đủ để hắn hoảng sợ không thôi, ngay thời khắc tiếng nói trầm thấp của nam nhân kia vang lên, Tần Khai Dịch cơ hồ sắp hỏng mất.
Địa phương quỷ quái này rốt cuộc là nơi nào? ? Người ở bên trong là ai? ? Hắn là đang nằm mơ sao? Tuy nhiên vì cớ gì … chân thật như vậy! Tần Khai Dịch rất muốn bất tỉnh, thế nhưng lại phát hiện bản thân thanh tỉnh vô cùng, bên tai hắn vang lên một tiếng thở dài rất nhỏ, tựa như có ai đang dùng miệng dán lên cổ hắn vậy: “Hư Háo, Hư Háo thật đúng là cái tên hay, đến lúc này, chẳng lẽ ngươi còn muốn chạy sao?”
Tiếng thở dài mang nồng nặc quỷ khí, làm Tần Khai Dịch rốt cục nhớ tới ―― Hư Háo, đây không phải là tên gọi của ác quỷ chuyên ăn cắp sự vui vẻ của người khác hay sao?!
Ngay thời điểm tiếng thở dài kia vang lên, cánh cửa trước mặt Tần Khai Dịch bỗng ầm ầm mở ra, cảnh tượng bên trong làm hắn không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Cánh cửa sơn son đỏ thắm phát ra khe khẽ tiếng kêu, ngọn đèn tuy rằng cực kỳ hôn ám, lại vẫn soi rõ ràng khung cảnh bên trong, sắc mặt Tần Khai Dịch trắng bệch, hoàn toàn không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.
Chỉ thấy trên chiếc ghế dài sơn son khắc hoa đặt dối diện cửa có hai người đang ngồi, một nam nhân mặc hắc y ôm một nam tử khác mặt tuyết y, nam tử mặc tuyết y kia dường như chẳng chịu ngồi trên người nam nhân mặc hắc y, này là từ sợi xích trói chặt hai cánh tay cùng sắc mặt trắng bệch có thể nhìn ra một phần, nam nhân mặc hắc y hoàn toàn không phát hiện ra Tần Khai Dịch đang đứng ngay cửa chính, gã tựa đầu chôn vào cổ của nam tử tuyết y, thần sắc ái muội kia chỉ cần là người đều có thể nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra.
Cảnh tượng cũng chẳng có gì là kịch liệt, nhưng lại làm mạch máu toàn thân Tần Khai Dịch đều đông cứng —— nguyên nhân chính là ... nam nhân mặc tuyết y kia, có khuôn mặt y hệt hắn, mà nam nhân hắc y thì giống Thẩm Phi Tiếu lúc trưởng thành như đúc!
Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bị cảnh tượng quỷ dị làm tư duy xoay chuyển hỗn loạn, Tần Khai Dịch cơ hồ muốn sợ hãi hét ra tiếng, hắn cầm chặt lấy chiếc lồng đèn mà không ngừng run rẩy, ảnh sáng mỏng manh của lồng đèn đang dần dần lụi tắt.
Ngay tại thời khắc nguy cơ này, trong cái đầu hỗn độn của Tần Khai Dịch đột nhiên vang lên tiếng thở dài nặng nề, nó dường như bao hàm vô số đau khổ cùng bất đắc dĩ, nhượng tư duy đã có chút trì độn của Tần Khai Dịch nháy mắt thanh tỉnh lại, hắn vừa định ngước mắt nhìn, thì phát hiện cảnh tượng khủng bố ban nãy cư nhiên biến mất không thấy, chẳng những thế, kiến trúc chạm trổ xa hoa xung quanh hắn cũng dần mờ nhạt, tựa như bị phong hóa mà tan thành mây khói.
Tần Khai Dịch cúi đầu, thấy thân thể của mình đang đang tan dần dần, hắn chẳng hề đau khổ, thẳng đến khi phong hoá đi phần đầu, trước mắt Tần Khai Dịch mới bỗng tối sầm lại.
“Sư huynh, sư huynh?” Cảm giác bị lung lay vô cùng chân thật, Tần Khai Dịch giãy dụa mở mắt ra, cư nhiên nhìn thấy khuôn mặt chẳng chút biểu cảm của Thẩm Phi Tiếu, hắn há to miệng muốn thét chói tai, rồi lại cố gắng nuốt ngược trở về trong bụng.
“Sư huynh?” Thẩm Phi Tiếu thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tần Khai Dịch, lời đến bên miệng nhưng chẳng nói ra.
“Ta… Làm sao vậy?” Tần Khai Dịch tận lực giữ bình tĩnh, hắn nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên giường trong khách điếm.
“Ngươi ngủ quá sâu.” Ngữ khí của Thẩm Phi Tiếu hờ hững: “Ta kêu như thế nào ngươi cũng không tỉnh.”
“Cái gì?” Tần Khai Dịch nghe thấy lời này thì bỗng có ảo giác Trang Chu Mộng Điệp… Rốt cuộc cái gì mới là thật, hắn bây giờ là đang nằm mơ hay vừa rồi mới là nằm mơ?
*Trích: Phản Phái Tà Mị Nhất Tiếu - Tây Tử Tự.
3 Bình Luận "[Review] Phản Phái Tà Mị Nhất Tiếu - Tây Tử Tự."
Nàng tính ôm hố này ko?
[-( review cho thiên hạ thèm chơi chứ chả edit đâu, bộ đó cũng cả trăm chương chứ chả ít
tò mò nàng ơi. nàng soi thế này thật kiến t muốn nhảy mà hok dám nhảy nè nàng ơi