Chương 134.2: Ai là nam nhân đẹp nhất Tu Chân giới.
Tuy Âm Tế Thiên nhắm mắt nhưng không có ngủ, lúc này trong đầu hắn đang hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong vài ngày nay. Nhất là vụ việc ở chỗ đám tà tu, hắn cho rằng nếu tiến vào tinh thần của Yêu quái lão tổ được, thì không chỉ có thể đánh tan Thức Hải của tu sĩ, còn có thể khống chế người khác. Nếu thật như lời người trong mơ nói thì hắn chỉ cần tiếp tục tu luyện, không chỉ có thể khống chế được tu sĩ mà ngay cả yêu, quỷ, tiên, ma, thần thậm chí các loại thần khí pháp bảo đều có thể trở thành trợ lực của hắn. Âm Tế Thiên nghĩ đến đây lại vui buồn lẫn lộn.
Vui là vì trong cuộc sống sau này, nói không chừng có thể khống chế được người khác. Buồn ở chỗ là hắn không có nghe rõ ràng người trong mơ đã nói cái gì. Âm Tế Thiên thật sự không nhớ nổi hết giấc mộng đó, đành phải vứt nó qua một bên, từ trong không gian lấy ra chiếc Phản Quang Kính mà Hiên Viên Duật cho hắn! Hắn hà hơi một cái rồi dùng tay áo xoa xoa mặt kính, sau đó nhìn chăm chú vào đó đến nhíu mày, xem ra để tóc dài nhìn có vẻ hơi giống con gái, hơn nữa khuôn mặt này chưa có nảy nở, nên nhìn rất mềm mại. Âm Tế Thiên đột nhiên nghĩ đến lời kịch của bà Hoàng Hậu trong chuyện công chúa Bạch Tuyết, nhất thời vui vẻ thuận miệng nói: “Phản Quang Kính ơi Phản Quang Kính, ai là nam nhân đẹp nhất Tu Chân giới?”
Vừa mới niệm xong thì người đang ôm hắn đột nhiên phì cười ra tiếng. Âm Tế Thiên tức giận trừng Bắc Minh đang giả bộ ngủ, sau đó cúi xuống cắn lên bờ môi mỏng lạnh lẽo của y: “Ngươi giả vờ ngủ!”
Bắc Minh nhắm mắt lại nói: “Ta không có giả bộ ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần!” Rồi y lại ho nhẹ một tiếng hỏi: “Vậy Phản Quang Kính có hiện ra nam nhân xinh đẹp nhất Tu Chân giới không?”
Âm Tế Thiên…!
Nếu sớm biết Bắc Minh không ngủ thì hắn chẳng thèm nói câu kia làm gì, giờ bị cười nhạo vào mặt! Bắc Minh chậm rãi mở hai mắt nhìn khuôn mặt tức giận của Âm Tế Thiên nghiêm túc nói: “Mặc kệ Phản Quang Kính hiện ra mặt của ai thì trong mắt ta ngươi vẫn là xinh đẹp nhất!”
“Hừ! Bớt nói ngon nói ngọt đi!”
Âm Tế Thiên mới không thèm tin lời y, đem Phản Quang Kính cất vào trong Nhẫn không gian rồi xoay người đưa lưng về phía Bắc Minh. Tuy nhiên ngay khi vừa khuất mặt thì rốt cuộc không khống chế được ý cười, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười vô cùng xinh đẹp. Phía sau, Bắc Minh vươn tay ôm siết hắn vào lòng, con ngươi đen chậm rãi tối lại, trở nên thâm trầm khiến người ta không biết y đang nghĩ gì.(*)
(Giải thích một chút, Bắc Minh sợ Âm Tế Thiên nhìn ra trong gương người đánh vỡ linh căn của hắn là y, nên mới lo sợ và có biểu hiện này).
Đến đêm khuya, Âm Tế Thiên thả Hắc Lịch từ trong Khống thú linh ra, rồi dặn dò nó về gặp cha mẹ ít ngày thì đến Bắc hoàng thành tìm mình. Hắc Lịch rời đi, Bắc gia cũng không ở lại Vạn Yêu Sâm Lâm quá lâu, sáng sớm hôm sau, tộc trưởng Bắc gia và các trưởng lão liền ra lệnh cho các đệ tử rời khỏi Vạn Yêu Sâm Lâm, đi xuyên suốt cả ngày lẫn đêm, đến ngày thứ bảy, đội ngũ Bắc gia cũng về đến chủ trạch ở Bắc hoàng thành.
Âm Tế Thiên mới từ pháp khí bước xuống đã bị Bắc Vạn Trọng gọi lại: “Thiếu phu nhân, xin dừng bước!”
Bắc Sinh và Bắc Duy thấy Bắc Vạn Trọng đi về phía Âm Tế Thiên liền mau mắn đứng ra phía sau Âm Tế Thiên, cổ vũ khí thế cho thiếu phu nhân nhà mình! Bắc Vạn Trọng nhìn lướt qua Bắc Sinh và Bắc Duy như sợ hắn khi dễ Âm Tế Thiên, sau đó, cười nói với Âm Tế Thiên rằng: “Thiếu phu nhân, lúc ta rời đi chủ trạch thì kho thức ăn của Thú Viên đã không còn dư nhiều lắm. Huống chi chúng ta đã rời chủ trạch được một tháng rồi, cho nên thức ăn căn bản không đủ để phân phát cho các đệ tử Bắc gia. Hiện giờ mới từ Thú Triều trở về, trong phủ lại thêm mấy ngàn con yêu thú, càng khiến Thú Viên cung không đủ cầu, vì thế phiền toái thiếu phu nhân ra ngoài một chuyến, mua thêm thức ăn cho yêu thú!”
Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh đứng bên cạnh, thấy Bắc Minh khẽ gật đầu nên hắn cũng nhẹ nhàng đáp ứng: “Biết!” Bắc Vạn Trọng cười với Bắc Minh nói cáo lui, sau đó đi về hướng Thú Viên. Bắc Minh nghĩ đến thế cục hiện tại đang hết sức căng thẳng của Bắc hoàng thành, không khỏi nhăn mày lại: “Ta đi cùng với ngươi!”
Âm Tế Thiên nhìn sắc mặt tái nhợt của y bèn lắc đầu, nói: “Không cần! Ngươi đi đường xuyên suốt sáu ngày đêm đã rất mệt mỏi rồi, nên về phòng nghỉ đi!”
“Nhưng mà…”
Âm Tế Thiên lập tức ngắt lời y: “Ngươi đừng lo lắng! Giờ Bắc Sinh và Bắc Duy có yêu thú cấp sáu, nếu bọn họ muốn đả thương ta, ít nhất cũng phải trên cảnh giới Nguyên Anh.” Bắc Sinh và Bắc Duy vội nói: “Thiếu gia ngài yên tâm! Chúng ta sẽ bảo vệ tốt thiếu phu nhân!” Âm Tế Thiên không để cho Bắc Minh nói thêm lời nào nữa, vội vàng lôi kéo Bắc Sinh và Bắc Duy đến Phòng thu chi nhận linh thạch rồi rời khỏi Bắc phủ.
Bắc Sinh vừa ngồi lên pháp khí phi hành liền tức giận lèm bèm: “Ta thấy Vạn tổng quản rõ ràng cố ý gây khó dễ cho thiếu phu nhân! Năm ngoái lúc kết thúc Thú Triều trở lại chủ trạch, tổng quản hay quản sự nào mà chẳng nghỉ ngơi hai ba ngày mới bắt đầu làm việc!”
Bắc Duy nhăn mày, cũng cảm thấy vậy: “Bắc Sinh nói đúng, huống chi trước khi đến Thú Triều, ta đã mua thức ăn đủ dùng tới bốn tháng. Cho dù trong phủ có thêm vài nghìn con yêu thú, cũng có thể ăn thêm một tháng trời. Cần gì phải nóng lòng bắt thiếu phu nhân đi mua thức ăn chứ?” Âm Tế Thiên nghe vậy liền híp mắt lại. Nếu Bắc Vạn Trọng thật sự muốn làm khó dễ mình thì cũng không nhất thiết bắt mình đi mua đồ ăn, huống hồ đây cũng không phải việc nặng nhọc gì cho cam.
Hắn chỉ cần đến Đậu Hoa thôn, mua thức ăn về, hồi phủ báo cáo lại kết quả là có thể nghỉ ngơi rồi. Chẳng có gì đáng nói. Chẳng nhẽ Bắc Vạn Trọng có âm mưu gì đó cho nên mới dụ mình rời khỏi Bắc gia. Âm Tế Thiên nhăn mày nói: “Lát nữa chúng ta phải cẩn thận kiểm tra thức ăn của yêu thú xem có vấn đề gì không. Để khỏi rắc rối!”
“Dạ!”
Bắc Sinh và Bắc Duy cũng tăng nhanh tốc độ, bay nhanh đến Đậu Hoa thôn. Thôn trưởng đang trong sân dùng điểm tâm, vừa nhìn thấy bọn Âm Tế Thiên thì sửng sốt, sau đó vội mỉm cười nói: “Hơn một tháng trước, Bắc Duy đạo hữu đã mua bốn tháng thức ăn rồi, hiện giờ mới có vài ngày mọi người lại tới đây, có thể nói sau Thú Triều Bắc gia bắt được rất nhiều yêu thú. Thật là đáng chúc mừng!”
Âm Tế Thiên cười nói: “Bắc gia bắt có được nhiều yêu thú hay không ta không biết, nhưng phiền toái Thôn trưởng lấy thức ăn nhiều gấp hai lần bình thường!”
Thôn trưởng sai người bên cạnh đi chuẩn bị, Bắc Sinh và Bắc Duy cũng đi theo người đó để kiểm tra thức ăn. Đợi cho bọn họ đi rồi, Thôn trưởng mới ngồi xuống rót cho Âm Tế Thiên chén trà, cười hỏi: “Trong Vạn Yêu Sâm Lâm có tìm được bảo bối gì không?” Âm Tế Thiên uống một ngụm nước trà: “Bảo bối thì không tìm thấy nhưng ta lại gặp được hắn!”
Thôn trưởng ngẩn ra: “Vậy hắn…”
“Hắn không làm gì ta, ta cũng không rõ lắm mục đích thực sự của hắn là gì!”
Âm Tế Thiên nghĩ đến mấy ngày độ kiếp kia, Lôi Đình Hổ rất chiếu cố hắn, căn bản không có ý định giết người. “Không làm gì ngươi!” Thôn trưởng than nhẹ một tiếng, rồi như nhớ ra cái gì, vội hỏi: “Đừng nói là trên người các ngươi có thứ mà hắn muốn nên hắn mới không thương tổn các ngươi đấy chứ?”
Âm Tế Thiên không cho là như vậy: “Thân phận của hắn là gì và thân phận của chúng ta là gì, làm gì có thứ hắn muốn nằm ở chỗ chúng ta? Chẳng nhẽ hắn coi trọng con người của ta?”
Thôn trưởng ha ha cười to: “Nói không chừng hắn thật sự coi trọng ngươi! Ngươi để tóc dài, bộ dáng rất tuấn tú, đương nhiên sẽ có người động xuân tâm với ngươi!”
“Thôn trưởng!” Âm Tế Thiên bất đắc dĩ gọi gã một tiếng.
“Nói đùa! Ta nói đùa thôi! Ngươi đùng để ý!” Thôn trưởng lại rót thêm trà vào tách của Âm Tế Thiên sau đó thở dài: “Mà đúng rồi, đã rất nhiều năm ta không tham gia Thú Triều nữa, ngươi kể chút chuyện thú vị cho ta nghe đi!”
Âm Tế Thiên nhướng mày: “Chuyện yêu thú cấp mười sinh con có thú vị hay không?” Thôn trưởng vừa nghe thế liền hứng thú tràn đầy: “Chuyện yêu thú cấp mười sinh con là chuyện lớn. Mau nói ta nghe xem ai cướp được trứng thú ấy?”
Âm Tế Thiên bĩu môi: “Đáng tiếc, tin này là giả!” Thôn trưởng sửng sốt: “A? Vậy chuyện gì xảy ra?”
“Chính là…”
Âm Tế Thiên còn chưa nói hết thì thấy mặt Thôn trưởng biến sắc, vẻ tươi cười rút lui thay vào thần tình vô cùng nghiêm túc. Đột nhiên hắn bị Thôn trưởng kéo đứng lên, nhảy ra phía sau mười thước. Ngay sau đó ‘ầm’ một tiếng, chỗ bọn họ vừa ngồi đã bị nổ thành một cái hố to. Âm Tế Thiên nhìn cái hố kia nheo mắt lại. Xem ra mấy ngày này hắn ở Bắc phủ quá yên bình cho nên tính cảnh giác cũng kém đi.
Thôn trưởng tung ra phù chú bắn về phía bên kia, ‘đùng’ một cái trên không trung nổ ra một đóa màu đỏ rất lớn. Âm Tế Thiên liền thấy cả Đậu Hoa thôn ầm ĩ lên. Hắn nhanh chóng dùng thị giác nhìn khắp toàn bộ Đậu Hoa thôn thì thấy người dân xung quanh đang vội vàng dùng pháp khí xông vào bên trong rừng. Ngay sau đó căn phòng phía sau lưng Thôn trưởng nhảy ra mấy trăm tên hắc y đeo mặt nạ, trong đó có hơn phân nửa là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, còn lại một số là Kim Đan kỳ, bọn họ đều đồng loạt tuốt kiếm đuổi theo thôn dân.
Trừ cái này ra Âm Tế Thiên còn nhìn thấy trong căn phòng kia, có một người khí tức còn mạnh hơn cả thôn trưởng. Hắn sử dụng thấu thị liền thấy một tên tu sĩ Luyện Hư kỳ đang ngồi trên ghế trong phòng thôn trưởng, bình tĩnh uống trà ăn điểm tâm, bộ dáng thập phần kiêu ngạo. Âm Tế Thiên lại liếc mắt nhìn thôn trưởng phát hiện gã là Hóa Thần kỳ đỉnh phong, đối phó với một tên Luyện Hư kỳ sẽ tương đối khó khăn. Trừ phi trên người có pháp bảo lợi hại hay đồ vật gì đó phụ trợ, nếu không căn bản không phải là đối thủ của tên kia.
Thôn trưởng gấp gáp lôi pháp khí ra, đẩy Âm Tế Thiên ngồi lên, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất điều khiển pháp khí rời đi. “Tịch Thiên! Xin lỗi lần này liên lụy ngươi! Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ cố hết sức đưa ngươi về Bắc gia!”
Thôn trưởng vừa nói xong thì một đạo uy áp mạnh mẽ từ phía sau ép tới. Cùng lúc đó, thôn trưởng cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng triệu hồi hai con yêu thú cấp bảy. Hai con yêu thú rống lên một tiếng, sóng âm mạnh mẽ đánh bật cỗ uy áp kia văng trở về. Âm Tế Thiên quay đầu nhìn thì thấy tên tu sĩ Luyện Hư kỳ ban nãy, đang cùng với hai con yêu thú của thôn trưởng đánh nhau loạn xạ. Nhưng bỗng dưng, thân hình tên tu sĩ đó lóe lên một cái kế tiếp liền chắn trước mặt bọn họ.
*Thôn trưởng vì sự nghiệp nằm trên nên diễn giỏi quá *vỗ tay* tung hỏa mù ành ành, đọc giả mà hiểu được âm mưu của ảnh là hộc máu hết cho xem XD
3 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 134.2."
Hông lẽ thôn trưởng thích ai trg cặp phu phu ? :)))))) nghe là thấy nghi r, mấy ng ác ở đâu k ở lại ở trg phòng ổng vậy mà ổng hổng biết s
bậy bậy bậy, thôn trưởng với ông khác
Nói thật, mình thì lại thích yếu tố bất ngờ, vậy nên không thích bị spoil thế này á .-.