"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Võng Du Bạo Cùng Bị Bạo - Chương 47.

Chương 47 Phiên ngoại: Một cái cà vạt hồng gợi lên gian tình ( hạ )
( TG: có thịt ăn , mọi người chú ý chuẩn bị tâm sinh lý trước khi xem ).
Tế tổ xong, Lãnh Phỉ Hạnh muốn tiếp tục du ngoạn một chút, thưởng thức khung cảnh xung quanh, cho nên không có quay về cùng một lúc với bọn họ.
Sau khi trở về, đã đến lúc viết câu đối mừng xuân . Ngưu thẩm trước tiên dùng bột khoai ngao thành hồ dán, giao cho Ngưu Tài,  rồi sau đó đi chuẩn bị điểm tâm. Sắc trời mới tờ mờ sáng, Tô Bắc Bằng cứ đánh ngáp liên tục, mắt chỉ muốn díu lại ngủ, Lăng Quân Diệu nhìn thấy mắt cậu có quầng thâm ở dưới, cảm giác thật đau lòng.
“Bằng tử, em đi nghỉ …”
“Ngưu Tài, tôi tới giúp cậu nha.” Tô Bắc Bằng không đợi Lăng Quân Diệu nói xong đã đi về phía Ngưu Tài đang dán câu.
Ngưu Tài cảm giác phía sau lưng mình hàn phong từng trận từng trận thổi qua, ánh mắt lão đại vừa hung ác vừa sắc bén dường như muốn đem thân thể của hắn bắn thủng. Hắn bèn giương lên nụ cười cứng ngắc mà cự tuyệt, “Không… Không cần, Aha, hai người đi nghỉ ngơi đi.”
Tô Bắc Bằng cứ mặc kệ hắn, đưa tay cầm đám câu đối xuân đặt ở trên bàn lên. Sau đó bôi hồ dán. Chẳng qua cái loại hồ dán này có vẻ hơi lạ, chưa từng thấy qua. Trước đây đều là trực tiếp mua nhựa cao su cao cấp mà dán, Tô Bắc Bằng cầm cây muỗng dán hồ, giơ lên mũi ngửi ngửi. Có chút giống mùi bột khoai, lại ngửi ngửi, quả nhiên là bột khoai.
Nguyên lai bột khoai còn có loại công năng này. Rất nhanh liền dán hồ lên xong, chẳng qua, cái câu ‘Cát Tường như ý khánh tân xuân’ là dán ở bên trái hay là bên phải nhỉ? Cho nên người ta nói, cái chuyện chuẩn bị ăn tết này … thật phiền phức mà . Ngay cả dán câu đối xuân đều phải chú ý.
Lăng Quân Diệu thật là thông minh lanh lợi, nhìn thấy Tô Bắc Bằng giơ lên câu đối xuân đã dán hồ xong rồi phát ngốc một lúc lâu thì biết ngay là cậu chẳng biết dán bên nào. Mắt nhìn câu đối trên đó, chữ là từ phải sang trái, vậy cái câu của cậu là vế sau, hẳn là dán vào bên trái.
“Bằng tử, dán bên trái.” Ôn nhu nhắc nhở, nhưng lại không được mang ơn gì hết.
“Em biết! Ai mượn anh xen vào việc của người khác.” Trừng mắt nhìn người đứng phía sau, lại hung hăng liếc mắt một cái, Tô Bắc Bằng có cảm giác bị vạch trần nên cảm thấy xấu hổ, bên tai đỏ lên. Giơ câu đối xuân động tác cũng có chút không được tự nhiên , cố gắng hít thở sâu một hơi , sau đó đứng lên trên cái ghế đẩu, đem câu đối xuân của năm trước gỡ ra sau đó dán câu đối năm nay vào, hoàn hảo.
Ngưu Tài thấy bên này không có chuyện gì, liền nhanh đi sang phòng khác dán câu đối . Áp suất thấp, hắn chịu không nổi.
Lăng Quân Diệu nhìn con trai của mình nháy nháy mắt ra hiệu, bé có chút ngốc lăng, chẳng hiểu. Đến khi papa chỉ chỉ câu đối xuân trên cửa, mới hoàn toàn tỉnh ngộ.”Bằng ca ca, em tới giúp anh!” Sau đó hai tay nhỏ bé đem hồ dán vẽ loạn lung tung.
Lăng Quân Diệu thật muốn mắt trợn trắng —— con trai của anh sao mà ngốc như vậy? Không có biện pháp, đành phải dựa vào chính mình .”Tô Tô, hàng năm đều là papa với con cùng nhau dán câu đối xuân, lần này tại sao không gọi papa nha~?”
“Bởi vì có Bằng ca ca, không cần papa nữa.”
“…” Lăng Quân Diệu thiếu chút nữa là tắt thở mà chết.
Tô Bắc Bằng tươi cười rạng rỡ, sờ sờ đầu bé, “Tô tô thực ngoan!”
Được rồi, dù sao cái việc mặt dạn mày dày như thế này cũng đã làm qua, không cần ngại ngùng làm gì. Nghĩ như thế, Lăng Quân Diệu liền nhích nhích qua, cùng nhau hỗ trợ dán câu đối xuân. Lúc này tâm tình Tô Bắc Bằng có chút vui vẻ, liền không ngăn cản. Tuy rằng không cự tuyệt, nhưng không có nghĩa là cho phép làm hòa. Hai người dựa vào sự ăn ý tương thông lẫn nhau, cho nên không nói gì, em bôi tương hồ anh tới dán,em đỡ ghế dựa anh tới đứng. Cứ như vậy, dán xong cái phòng này, lại đổi một phòng khác, ước chừng nửa giờ sau, rốt cục dán xong xuôi hết rồi, chỉ còn lại có gác xép nhỏ.
Cái này liền đơn giản hơn rất nhiều. Tô Bắc Bằng vô tình cầm lên câu đối ‘Lục súc thịnh vượng’, mắt liền vội xoay a xoay chuyển, nhớ tới lúc trước trong trò chơi, Ngưu Tài đắc tội mình như thế nào, không tự giác gợi lên khóe miệng, hiện ra nụ cười âm hiểm, đem hồ bôi lên xong xuôi, trộm mang đi.
Một mực chú ý người yêu của mình, Lăng Quân Diệu sao có thể không phát hiện ra cậu có hành vi mờ ám? Chẳng qua, anh có ưu điểm lớn, cũng là khuyết điểm lớn, lại cũng là đặc điểm lớn nhất …. chính là bao che khuyết điểm, mới vừa phát sinh cái gì sao? Không có gì hết nha.
Đi đến đại sảnh, Tô Bắc Bằng đánh giá chung quanh, không phát hiện người nào, đi tới cửa trước, nhanh chóng nhảy lên, mau lẹ dán dán, vỗ, xong xuôi! Nhìn nhìn câu đối đỏ ‘Lục súc thịnh vượng’, cậu cười híp mắt, thể xác và tinh thần khoái trá, cước bộ ung dung rời đi.
Lãnh Phỉ Hạnh vừa trở về thì thấy cậu vui vẻ giống như mèo ăn vụng cá vậy, có chút bồn chồn. Mấy ngày nay cậu cũng không có tươi cười? Ngẩng đầu nhìn, trông thấy câu đối … thì hiểu rõ . Trong lòng không khỏi cảm khái, Bằng tử a, ngươi chừng nào thì mới có thể trưởng thành a?
Nàng chuẩn bị rời đi là lúc Ngưu thẩm đã chuẩn bị xong điểm tâm, từ đại sảnh đi ra gọi nàng, “Lãnh tiểu thư, điểm tâm làm xong rồi. Mau tới ăn đi.” Sau đó đi ra, phi thường lớn giọng mà rống, “Ngưu Tài! Gọi mọi người tới ăn điểm tâm .”
Thiếu chút nữa đem lỗ tai Lãnh Phỉ Hạnh chọc điếc luôn. Ngưu thẩm quay người lại, hơi giương mắt nhìn nhìn … Cả khuôn mặt đều co quắp .”Ngưu Tài! ! !” Lúc này không chỉ là thanh âm lớn, còn kèm theo lửa giận. Dán câu đối xuân sao lại có thể dán cái câu như thế này, Ngưu thẩm thật tức giận vì có một thằng con ngu dốt đến không thể tả như thế này. Mặt mũi của bà phải vứt đi đâu đây? !
Lại là lúc ngoại nhân, không, khách quý ở lại nhà nữa chứ …
Ngưu Tài nghe tiếng liền chạy tới, “Mẹ có chuyện gì?”
“Đây là câu đối xuân mà con dán đó hả? ! Xú tiểu tử, lão nương nuôi con thật tốn cơm tốn gạo mà. Lại mắng người trong nhà là súc sinh, con! Tức chết mất, đi qua một bên mà tu tỉnh lại bản thân đi, đừng có mà ăn cơm, buổi tối cũng đừng ăn bánh chẻo !” Ngưu thẩm căm giận đem câu đối gỡ xuống, ném tới bên người Ngưu Tài. Sau đó đối với đám người Lăng Quân Diệu cười làm lành, “Làm mọi người chê cười. Tiểu tử này thật là ngu, các vị đừng để ý a, mau vào ăn điểm tâm.”
Ngưu Tài trong lòng thiệt là ủy khuất a! ! Đây không phải hắn dán mà. Tự dưng lại mang vào mình cái nỗi oan … Nhìn qua lão Đại bóng lưng cao lớn, không khỏi đánh cái run rẩy. Đồng dạng là chết, vẫn là chết trong tay của mẹ tương đối nhẹ nhàng.
Trước khi vào cửa thì Tô Bắc Bằng quay đầu lại, đối Ngưu Tài trưng ra một cái tươi cười đắc ý lộ liễu. Ngưu Tài càng thêm phần ủy khuất … Đại tẩu, ngài không phải là rất rộng lượng sao? ! ! Mất mát xoay người, tiếp tục dán câu đối vậy. Năm nay, có thể sống sót mà qua không? Ngưu Tài 囧 …

“Đại tẩu…”
Bây giờ đã là hoàng hôn, Ngưu Tài đói bụng đến đầu hoa mắt choáng, không biết ôm ở đâu một đống lá bưởi trở về, cả người tựa như uống rượu lung la lung lay, cầm trong tay một đống lá bưởi thật lớn, giống như trọng lượng của bọn nó so với Ngưu Tài còn muốn nặng hơn. Tô Bắc Bằng thấy hắn hai mắt lệ tuôn tuôn, đang nhìn mình thực là đáng thương, tiến lên đỡ hắn một tay. Tô Tô một bên tháo vỏ kẹo đường, một bên chạy theo sau chân cậu.
“Nhiều như vậy lá bưởi, dùng để làm gì vậy?”
“Tôi đói…” Ngưu Tài đói bụng đến khí lực nói chuyện đều không có ! Thử nghĩ xem, người mà một bữa đều phải ăn 4 chén cơm, giờ lại cho hắn đói bụng suốt 2 buổi, sao chịu được a? Làm không tốt, buổi tối còn có thể tiếp tục đói …
Tô Bắc Bằng đem quá táo mang theo trong người nhét vào miệng hắn. Ngưu Tài thiếu chút nữa cảm động đến rơi lệ đầy mặt, “Cũng là ngươi tốt nhất ! Dáng vẻ không giống như mẹ già của ta…” Ngay cả quả táo đối với hắn cũng thật là đáng quý… Có trời mới biết, hắn có bao nhiêu thống khổ.
Hắn vừa nói như thế, Tô Bắc Bằng trái lại có chút ngượng ngùng. Là chính mình hại hắn biến thành như vậy, ách… Chút nữa lúc ăn cơm chiều, liền giúp hắn van cầu thẩm thẩm quên đi chuyện kia. Xem bộ dạng hắn cắn quả táo, một ngụm liền cắn hơn phân nửa quả rồi nuốt xuống, có cảm giác như hắn là huynh đệ của Trư Bát Giới thất lạc nhiều năm, chẳng qua người ta là ăn quả nhân sâm , còn hắn là ăn quả táo.
Toàn bộ quả táo cắn đến chỉ còn có mấy hạt táo nhỏ nhỏ, Ngưu Tài ưỡn ngực, vuốt ve bụng đáng thương, rốt cục sống lại .
“Lá bưởi là dùng để nấu nước tắm rửa. Đem hết thẩy những điều xui xẻo của năm trước, toàn bộ xua tan đi! Mọi người đi đâu đó?” Nhìn thấy Lăng Quân Diệu cũng đi theo ra, cùng Tô Bắc Bằng và Tô Tô đi song song.
“Tùy tiện shopping chút.” Tô Bắc Bằng cũng không quay đầu lại nói, sau lại nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên xoay người, “Chị Tiểu Hạnh đâu?”
“Đến đây.” Lãnh Phỉ Hạnh cũng đuổi kịp.
Ngưu Tài nhún nhún vai, vẫn là trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ đã.
Đi vào một cửa hàng nho nhỏ, ở quầy bao lì xì, Tô Bắc Bằng do dự .”Nhiều như vậy, mua loại nào thì tốt?”
Có loại hình bông hoa, có loại nhỏ nhỏ, các loại bao lì xì đủ kiểu dáng trưng ra trước mắt, cũng không biết cần chọn cái nào .”Này này.” Tô Tô vừa nhìn thấy loại có con dê nhỏ xinh xắn liền kích động , “Cái này đẹp!”
Tô Bắc Bằng ngẫm lại, dù sao là phát cho tiểu hài tử, cũng không tồi. Vừa định kêu lão bản đến lấy, Lăng Quân Diệu lại ngăn trở, “Quá nhỏ . Bỏ tiền vào không đủ.”
“…” Lão bản chấn kinh, cái này ….mà quá nhỏ sao? Vị khách hàng này là muốn lì xì tới bao nhiêu tiền lận a? ! ! Lúc này mới giương mắt đánh giá đến đối phương. Sau đó liền minh bạch. Y chính là lão bản của Ngưu Tài tiểu tử, thật là kẻ có tiền. Ngưu lão bản chọn cái to hơn một chút, “Loại này như thế nào?”
Lăng Quân Diệu gật gật đầu, loại hình con trâu màu đỏ đúng là như lời ông nói to hơn một chút, có thể bỏ vào cho đủ.
“Một xấp có bao nhiêu bao nhỏ?” Tô Bắc Bằng bắt đầu chọn lựa kiểu dáng, có loại đại biểu cho cát tường như ý, cũng có loại đại biểu phú quý bình an, đương nhiên còn có loại phu thê chi hảo.
“Mười cái.”
Tô Bắc Bằng mắt nhìn Lăng Quân Diệu gật đầu đồng ý cái loại bao lì xì này. Sau khi nắm rõ, cầm lấy mười bao, Chị Tiểu Hạnh cũng cầm mười bao, tất nhiên là do Lăng Quân Diệu trả tiền.

Thời gian gần đến sáu giờ. Mọi nhà cũng bắt đầu thắp hương, đốt pháo, phụ nữ đi ra sau, bưng thức ăn nóng hôi hổi lên, để lên bàn lớn ở giữa. Mà những chàng trai tuổi trẻ thì đem rượu, đồ uống ra, đặt ở phía dưới bàn tiệc.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nổ mạnh vang lên không dứt, nơi nơi tràn ngập hương vị của khói. Sương khói lượn lờ bay giữa không trung, ngày hỉ khánh trôi qua như vậy mới có cảm giác.
Tô Bắc Bằng tắm rửa xong, cố gắng tạo cho bản thân một kiểu tóc thật là đẹp trai hết chỗ chê, đổi một bộ quần áo mới, làm Lăng Quân Diệu ngắm đến ngây người. Quần tây màu đen, phối với giầy cứng nhẹ nhàng, làm cho đôi chân vốn đẹp hoàn toàn phô ra, mặc trên người cái áo màu trắng chính là loại mốt nhất đang lưu hành trong giới trẻ hiện nay, thắt lưng hẹp mà rắn chắc cứ như vậy mà như ẩn như hiện, một cái cà- vạt nhỏ xíu đeo ở trên cổ. Trang nghiêm mà tạo ra hình tượng một quý công tử tao nhã.
Bị nhìn đến có chút quẫn bách, Tô Bắc Bằng ôm lấy bộ hỉ phục tân niên của Tô Tô , hướng nhà lớn đi đến.
Toàn bàn được xếp lại thành hình chữ nhật, có mấy chỗ hổng, ở giữa cùng chung quanh đều có đầy đủ các món ăn và rau dưa. Đồ ăn đã bưng lên xong xuôi hết, tiếng pháo cũng chỉ có nổ lên vài tiếng.
Mọi người đều chịu không nổi mùi đồ ăn dụ dỗ, nhanh nhẹn mà hướng bàn ăn đi đến, tiểu hài tử là nhanh tay nhất, dẫn đầu mà chụp lấy chân gà, chậm rãi cắn. Ai không thích chân gà, thì ăn cánh gà, đùi gà. Tô Tô cũng không cam chịu rớt lại phía sau, giãy ra khỏi vòng tay của Tô Bắc Bằng, tay cầm chén, chọn cái chân gà lớn nhất, bỏ vô miệng gặm.
Lăng Quân Diệu xoa trán, con a, con có thể ăn chậm một chút không?
Lúc này, người lớn cũng đều ăn mặc chỉnh tề đi ra, cầm trong tay một đống bao lì xì, □□.
Tô Bắc Bằng nhìn Lăng Quân Diệu liếc mắt một cái, ý tứ rất rõ ràng: anh cũng nên hành động đi? Lăng Quân Diệu cũng lấy một đám bao lì xì còn lớn hơn, tuy rằng ngón tay thon dài, bàn tay to rộng, nhưng cũng không thể lấy ra hết một lúc được, đành phải đem một xấp giao cho Tô Bắc Bằng cầm, sau đó thổi thổi bên tai cậu, “Bà xã, cùng nhau phát nha?”
Tô Bắc Bằng thân mình nháy mắt cứng ngắc, tiếp theo lửa nóng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, đỏ đến muốn xuyên thấu. Mặc dù biết đối phương giảm thấp âm thanh xuống, nhưng ở trước mặt mọi người mà làm ra hành vi mờ ám thế này, thì cậu chưa bao giờ gặp phải. Ngơ ngác tiếp nhận tiền lì xì trong tay đối phương, ngơ ngác theo sát đối phương, sau khi lấy lại tinh thần, thì hướng về phía bọn tiểu hài tử bên kia mà đi tới phát phát tiền lì xì.
“Thân thể khỏe mạnh, mau ăn chóng lớn.” Đây là nói cho trẻ con, “Bài vở và bài tập càng tiến bộ, cần cố gắng a.” Đây là nói cho học trò, “Nhanh chóng tìm người kết hôn đi.” Đây là nói với các thanh niên trẻ và các thiếu nữ.
Hoàn hảo không phải cậu ra tiền – Tô Bắc Bằng ở trong lòng mặc niệm. Nói cách khác, nếu cậu mà ra tiền thì cậu sẽ hộc máu mà chết. Một cái bao lì xì tận tám trăm, chỉ cần chưa kết hôn đều được phát hết …
Sau khi phát lì xì xong, tất cả mọi người bắt đầu ăn cơm thật ngon, chỉ có tiểu hài tử…
“Oa… Thiệt nhiều a.”
“Ta lần đầu tiên thu được nhiều như vậy da ~!”
“Vị thúc thúc kia cùng tỷ tỷ xinh đẹp đều thật hào phóng nha!”

Lăng quân diệu lại có chút bất mãn , anh có già như vậy sao? Vì cái gì gọi mình là thúc thúc, kêu lãnh phỉ hạnh là tỷ tỷ, còn thêm câu “xinh đẹp”?
Tô Bắc Bằng nhìn thấy rượu nếp, liếm liếm môi, nuốt một ngụm nước miếng… Nhớ…muốn uống a. Chính là…
“Đến, đa tạ các ngươi đối với khuyển tử đề bạt, chén rượu này, hai chúng ta mời các người a.” Ngưu thúc dắt ngưu thẩm đi đến trước mặt bọn họ, hướng về phía cái ly nho nhỏ của bọn cậu mà rót rượu nếp vào.
“Đừng, Bằng tử không thể uống rượu.” Lăng quân diệu vội vàng ngăn cản.
Tô Bắc Bằng liếc mắt nhìn anh một cái, phẫn nộ la lên, “Ai nói ta không thể uống? Ngươi đừng quá coi thường ta!” Quyết đoán giơ ly nhỏ lên, hào phóng cùng ngưu thúc khẽ cụng, sau đó ngửa đầu mà ực một hơi, hết ly này, lại đến ly khác.
Lãnh Phỉ Hạnh rất muốn cười, biết rõ chính mình không uống được, còn cậy mạnh, chết vì sĩ diện, thiệt là khổ thân. Sau khi liếc mắt nhìn Bằng tử, nàng cũng cùng bọn họ cạn ly, uống một hơi sạch ly rượu.
Lăng quân diệu phủ trán, bi kịch sắp sửa xảy ra.
“Ngưu Tài! !” Ngưu thẩm ở trong đám người tìm được con trai của mình, hắn đang ở bàn giữa vừa ăn vừa ngốn, ăn như hổ đói, tựa như hắn đói bụng đã tám trăm năm cuộc đời, ma đói cũng chưa thảm như vậy. Nhìn bộ dạng của hắn, chỉ là mới bỏ cơm hai bữa, nếu không phải Tô Bắc Bằng đi nói chuyện qua với thẩm thẩm, thật đúng là không muốn cho cho hắn ăn cơm, thật mắc cở chết người.”Còn không qua đây mời rượu?”
Ngưu Tài ứng một tiếng, nhanh nhẹn thức ăn xuống, giơ lên ly rượu đi tới , “Hắc, lão Đại, vợ chồng hòa thuận, gia đình mỹ mãn a!” Chúc mừng phát tài chẳng hạn liền miễn, nếu mà còn giàu nữa, y sẽ thành người giàu nhất thế giới mất.
Lăng quân diệu vừa lòng gật đầu, cùng hắn chạm cốc sau đó uống một hơi cạn sạch.”À? Còn có ta còn có ta.” Tô Bắc Bằng kích động vì chính mình rót ly rượu, tùy tiện cùng ly rượu của ngưu tài cụng cụng, sau đó cũng một hơi mà uống cạn.
“…” Lăng quân diệu nhanh mắt nhìn thấy , rõ ràng, cậu đã say ngà ngà mất rồi.
“Hắc hắc… Tô tô, ách…” Tô Bắc Bằng ôm lấy Tô Tô, đánh một cái nấc, trang nghiêm mà tạo ra một bộ dáng ăn chơi trác táng, “Ngươi yêu hay không yêu ta?”
“Yêu!” Lăng quân diệu trả lời thật đặc biệt quyết đoán.”Cút ngay, không phải hỏi ngươi.” Tô Bắc Bằng rất không nể tình đem người yêu đẩy ra, tiếp tục cười híp mắt nhìn nhìn Tô Tô.
“Yêu.” Tô tô nhìn cũng không nhìn, tiếp tục cắn đùi gà trong tay mình, tùy tiện phụ hoạ một câu.
Lãnh phỉ hạnh phóng cho Lăng quân diệu một cái nháy mắt, ý bảo y trước mang Bằng tử quay trở về nghỉ ngơi, bằng không trong chốc lát nữa, cũng không dám cam đoan không phát sinh một ít sự kiện khủng bố nào đó.
Lăng quân diệu hiểu được, tay mới vừa chạm vào bả vai của Bằng tử, đã bị đối phương vô tình mà hất ra, hơn nữa đặc biệt dùng sức, “Đừng đụng ta! Ta hận ngươi! !” Đôi mắt mông lung ngà ngà say, mơ hồ trôi nổi trong đó một ít thủy quang, rõ ràng là mang theo ánh mắt tràn đầy lửa giận, lại làm Lăng Quân Diệu có chút tim đập rộn lên, cái loại sự tình say rượu như thế này … Vẫn là chính mình khóa cửa phòng cẩn thận rồi chậm rãi thưởng thức thì tốt nhất!
“Hello baby lại ôm một cái, cố lấy dũng khí ôm một cái, bao nhiêu ngọt ngào mà ôm một cái, a ~ a ~ “
Lại đột nhiên, Tô Bắc Bằng ôm Tô Tô, một bên hôn một ngụm, một bên hát bài ca vừa muộn tao vừa YD, đặc biệt đặc biệt nhiệt tình, lay động đến nỗi đùi gà trong tay Tô Tô cũng cầm không nổi, rớt trên mặt đất . Tô Tô nhìn chằm chằm cái đùi gà lớn thật thơm thật ngon của mình rớt trên đất …
“Lạp lạp dong dong dong, xin cho ta một phút đồng hồ, ta sẽ cho ngươi có biết, ta đẹp nhất ~~ nga da ~~ da ~ “
Lăng quân diệu nghe xong cái âm cuối của câu này, da gà đã nổi lên đầy mình … Khụ, phu nhân, nếu ngươi là ở trong phòng, đêm khuya vắng vẻ, chỉ hát cho vi phu nghe, vi phu sẽ rất vui vẻ, chính là hiện tại trước mặt công chúng nha…
“Ngươi phun lửa ~! Là của ta tạo hình! I feeling good không thể thở ~ ta chính là lửa…” Lăng quân diệu kiên trì không nổi nữa, che cái miệng của cậu, muốn cưỡng chế mang đi.
“Ngươi! ! Cút ngay! !” Không ngờ vợ dùng sức giãy dụa, “Ta nghĩ mãi mới mua cái cà vạt màu hồng cho ngươi, ngươi không những không cảm kích, mà còn… Ách, ” Tô Bắc Bằng phẫn hận đứng lên, chỉ vào Lăng quân diệu, mở miệng mắng, “Còn nói ta không biết quan tâm ngươi. CMN, lão tử đã tính toán vào đêm 30 này, ta và ngươi sẽ có một đêm vui vẻ. Ta muốn nhìn xem ngươi cởi sạch chỉ còn có cái tiểu nội y, sau đó thắt cái cà vạt hồng vào, nằm ở trên giường của ta, hô một tiếng, ‘Thân ái ~ ta đã đợi không kịp’, chính là ngươi phá hỏng hết! Hừ! Bây giờ còn không cho ta ca hát!”
Thanh âm của cậu rất lớn, đủ để cho người ở chỗ này đều nghe được. Mọi người nghe được xong thì giống như bị sét đánh vậy, cứng đờ. Một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, tuy là tò mò, nhưng cũng chịu đựng, không dám nhìn nữa  —— phi lễ chớ nhìn. Mà không biết gì, thì lộ ra biểu tình mờ mịt, tiếp tục xem diễn.
“…” Vẻ xấu hổ hiện lên mặt Lăng Quân Diệu, dù là ở thương trường trải qua bách chiến, cũng không phải ở trong tình hình như thế này. Rơi vào đường cùng, đành phải coi thường giãy dụa của lão bà, đem cậu ôm ngang, trở về phòng.
“Ta không có say! Ta muốn tiếp tục uống… Uống!”
Nhìn thấy Tô Bắc Bằng nằm ở trên giường còn không an phận, lăng quân diệu bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Không nghĩ tới lúc trước cậu là trong lòng còn có cái suy nghĩ này… Cái ý tưởng đáng yêu ( TG: đáng khinh =.=!!! ) khi mua cho mình cái cà vạt hồng , nếu biết cậu nghĩ vậy, anh nhất định sẽ không cự tuyệt, hơn nữa sẽ cao hứng đến muốn bay lên trời.
Hoàn hảo lúc ấy khi mình hứng gió lạnh xong, hôm sau liền mua một cái khác giống y chang như vậy, hơn nữa còn có mang đến đây . Đúng là không tính toán sai.”Bằng tử, ngươi sẽ không sợ… Quá mức cuồng nhiệt?”
Mơ mơ màng màng, Tô Bắc Bằng im tiếng , an tĩnh lại, nhắm hai mắt lại. Lăng quân diệu thở dài, giúp cậu đắp kín mền. Sau đó ra đi ăn cơm —— không ăn no, buổi tối như thế nào mà tỏ uy phong?

Giấc ngủ này, liền ngủ một hơi đến mười giờ tối, Tô Bắc Bằng khi tỉnh lại ý thức còn không được thanh tỉnh. Chung quanh tối đen, sờ sờ gối đầu bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo truyền đán lòng bàn tay, nháy mắt làm cho cậu tỉnh hẳn. Nương theo ánh đèn điện thoại, Tô Bắc Bằng nhanh chóng rời giường, mặc quần áo.
Bánh chẻo còn phải gói cho xong , tên Lăng quân diệu kia không thích rau hẹ, phải làm một phần riêng cho anh. Sau khi chạy tới đại sảnh, quả nhiên, tất cả mọi người ở đó xem TV, cùng làm bánh chẻo. Lúc này Tô Tô cùng Chị Tiểu Hạnh đã nổ lực đi theo Ngưu thẩm học cách gói bánh chẻo.
Mà lăng quân diệu cũng không cần nói, đã sớm rất quen thuộc.
Quả nhiên, đều là có trộn rau hẹ. Không chút nghĩ ngợi, Tô Bắc Bằng chạy nhanh tới phòng bếp, không để ý phía sau truyền đến tiếng hô của Lăng Quân Diệu.
Cà rốt, hành tây, cải trắng , thịt heo, sau đó cắt hảo, băm hảo, đã tốn của cậu hơn nửa giờ, sắp vào một mâm nhỏ, sau đó vội vàng chạy tới đại sảnh, đặc biệt hung ác nói, “Kiếm cho ta một ít da bánh! !”
“Mọi người nghỉ ngơi đi. Cậu ấy nói là làm cho lão đại một ít bánh chẻo.” Ở một bên xem TV Ngưu Tài hướng mọi người ngoắc. Lại dẫn đến ánh mắt Tô Bắc Bằng tàn nhẫn trừng: ai cho ngươi lắm miệng! ! Ngươi không nói lời nào cũng không ai nghĩ là ngươi câm.
Cảm giác được ánh mắt Lăng quân diệu nhìn mình chằm như phát ra lửa, Tô Bắc Bằng có chút xấu hổ, yên lặng mà gói bánh chẻo.
Mười một giờ mười phút, Tô Bắc Bằng rốt cục đại công cáo thành, nhanh chóng bưng đến phòng bếp, để ngưu thẩm đem hấp, đứng cạnh hỗ trợ một tay.
Lấy canh xương nồng đậm đã ninh thật kỹ bỏ bánh chẻo vào luộc một lát là chín. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vừa xem TV, rất khoái hoạt. Tô Bắc Bằng có điểm nóng vội ăn một cái, tuy bị nóng hâm hấp muốn phỏng lưỡi, nhưng cũng thoải mái vô cùng, cảm giác mừng năm mới thật đặc biệt vui vẻ. Chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Không tự giác hướng Lăng Quân Diệu bên kia nhìn nhìn, đối phương vừa vặn cũng nhìn qua, hai người tầm mắt một khắc quấn lấy, thế giới yên tĩnh không tiếng động, giống như dưới mặt đất có cuồn cuộn nhiệt lưu nóng bỏng, ồ ồ chảy vào trong lòng của nhau, cái loại rung động này, làm cho người ta sợ hãi, nhưng cũng làm cho không ai có thể tự kềm chế.
Một cái nhìn như trải qua vạn năm chính là để hình dung cho hoàn cảnh lúc này, rõ ràng chỉ có vài giây, lại giống qua nhiều thế giới, Tô Bắc Bằng dời tầm mắt đi, tim đập mãnh liệt vô cùng…
Miệng ăn bánh chẻo trơn mềm thơm hương, da bên ngoài bao bọc nhân ngon ngọt bên trong. Cậu hình như nhận thức được một chuyện …. Yêu, hẳn là tựa như bánh chẻo giống nhau? Dụng tâm săn sóc, bao dung, làm cho đối phương cảm thấy hạnh phúc, lớp da bao bọc chính là tình yêu, không cho tình yêu vuột bay đi mất. Có lẽ… cậu thật sự sai rồi sao?
Như thế mà hết hờn giận, cậu lại nhịn không được tiếp tục nhìn nhìn Lăng Quân Diệu. Đây chẳng qua là việc nhỏ, vì cái gì chính mình không bỏ xuống được? Mà lại thật sự rất để ý , bởi vì để ý, cho nên đau lòng.

Mười hai giờ vừa điểm, tiếng pháo nổ lại không dứt, vang tận mây xanh, từng nhà liền ngóng trông năm mới hạnh phúc, phát tài, khỏe mạnh, đời đời con cháu đều thịnh vượng. Tô Bắc Bằng nhìn thấy Lăng Quân Diệu đừng một mình thưởng thức pháo, có điểm xấu hổ, yên lặng tiến lên, bắt lấy tay anh, mười ngón, gắt gao đan xen.
Lăng Quân Diệu quay đầu lại, cúi đầu, ôn nhu nở nụ cười.”Mỗi một thanh pháo này, đều đại biểu ta muốn nói với ngươi ba chữ.”
“Ba chữ gì?” Tô Bắc Bằng cố ý hỏi.
“Có đôi khi, nói ra so với không nói ra thì càng thêm không hảo. Ta hi vọng sau mỗi một cái trừ tịch, ngươi đều có thể gắt gao nắm chặt tay của ta. Như vậy, chúng ta mỗi một ngày liền đều có thể tay nắm tay, vai sóng vai, cùng nhau bước đi.”
“Ân.” Lăng quân diệu nói hòa cùng với tiếng pháo nổ vang chát cả tai , nhưng mà Tô Bắc Bằng nghe kỹ từng câu từng chữ không bỏ sót, nghe một câu tâm liền vui vẻ một lần. Có lẽ là cậu biết, Lăng quân diệu mỗi một từ mỗi một từ, đều là trong thâm tâm sâu thẳm của y mà nói ra.
Tiếng bánh pháo vẫn còn tiếp tục, Tô Bắc Bằng cũng đã chịu không nổi, về phòng trước, chuẩn bị đi ngủ. Mới vừa tắt đèn nằm xuống, Lăng Quân Diệu cũng trở về phòng . Chính là anh không bật đèn, mà là đang sờ sờ tìm cái gì đó? Vang lên âm thanh mở tủ quần áo, sau đó là âm thanh mở khóa của rương hành lý, làm cho Tô Bắc Bằng có chút thắc mắc, “Ngươi đang làm gì đó?”
Cảm giác được bên cạnh giường lún xuống một chút, một bàn tay dày ấm áp dán lên mặt mình. Lăng quân diệu hướng công tắc đầu giường bật một cái, cả phòng đồng thời sáng lên, dùng âm thanh trầm thấp mà mị hoặc nói một câu, “Lão bà, mời ngươi trừng phạt ta đi.”
Người nào đó ngây ngốc.
Trước bộ ngực rắn chắc đeo cái cà- vạt hồng, cơ bụng không một ti sẹo lồi, quang lỏa chỉ mặc mỗi cái quần lót, người nam nhân này, nam nhân hùng vĩ mà anh tuấn, cả người tản ra khí tức nam nhân mị nhân, lúc này đang phát tao cái gì nha.

1 Bình Luận "Võng Du Bạo Cùng Bị Bạo - Chương 47."

Hây dô *che mặt chừa hai mắt*

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info