Phiên ngoại: Chiếc cà vạt hồng tạo ra gian tình (thượng)
“Bằng ca ca, ba ba kêu lạnh”
Tô Tô theo cửa lớn chạy vào phòng bếp, nhìn Tô Bắc Bằng đứng xào thịt bò.
“Ờ”
Nghe được tiếng đáp lại của Tô Bắc Bằng, Tô Tô nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, nhìn ba ba run trong gió lạnh nói “Bằng ca ca nói ‘Ờ’.”
Lăng Quân Diệu rét run chà xát hai tay, hàm răng run rẩy. Rốt cuộc là anh đã tạo nghiệt gì rồi a…
Không phải chỉ là một cái ca-vát màu hồng nhạt thôi sao!! Anh hối hận, anh sai rồi còn không được sao? Cho anh vào mặc quần áo đi… Trời đang rất lạnh, chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi, anh cũng không phải là thú nuôi có lông mao a…
“Tô, Tô… Con vào nhà trước đi, bên ngoài lạnh lắm. Hắt…” Lăng Quân Diệu sắp chết cóng rồi… Ôi, nhà có nghiêm phu!
“Vâng.” Tô Tô gật gật đầu, vừa định chạy về, chợt nghe thấy tiếng la của Bằng ca ca, “Tô Tô, đóng cửa lại.”
Mắt nhìn Bằng ca ca, lại nhìn nhìn ba ba, do dự… ‘Oành!’ đóng cửa!! Rõ ràng là ba ba ở bên yếu thế, bây giờ tốt nhất là ôm chặt đùi Bằng ca ca!! (Suỵt… Nói nhỏ với nhóc, kẹo đường năm mới đều nằm trong tay Bằng ca ca!)
Lăng Quân Diệu thật muốn chảy hai dòng nước mắt. Đã hơn một giờ rồi. Thỏ con xù lông thật nóng nảy mà…
Anh không nên từ chối chiếc ca-vát màu hồng nhạt kia, lúc trước trực tiếp mua cho rồi!! Giờ anh hối hận tới nỗi ruột trong bụng xanh hết cả rồi. Phải tìm biện pháp nào đó, bằng không thì… Bị đông thành cây băng mất. Ngày kia là giao thừa rồi, làm không tốt không thể vào nhà a!!
Giao thừa… Sắp bước sang năm mới rồi. Đúng rồi!! Tên cứng đầu kia ở nông thôn, dùng điều kiện “Mang Bằng Tử đi ăn Tết ở nông thôn” làm điều kiện trao đổi… Cậu chắc đồng ý đi? Vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm số trong nhật kí cuộc gọi.
“Không được gọi tôi là Vượng Tài!!”
Lăng Quân Diệu trợn trắng mắt, “Ngưu Tài!”
“Có! Lão đại có gì phân phó?”
“Tôi muốn cậu đi theo nhà tôi về quê mừng năm mới, có tiện không?”
“Không tiện!” Ngưu Tài rất kiên quyết cự tuyệt. Thôi đi, mang người thành thị về nông thôn ăn Tết? Kháo, mấy thứ lễ nghi rắc rối này, lão đại thật phiền, đáng ghét, còn không bằng trực tiếp đuổi việc hắn? Dạo này công việc không thuận lợi, cũng không thể cứ vậy mà ném đi.
“Tiền lương của cậu…”
“Tiện chứ tiện chứ, sao mà không tiện được!” Ngưu tài vội vàng cười làm lành, “Tăng bao nhiêu?”
“Tăng gấp đôi, chỉ cần chị dâu cậu vui vẻ!” Với lại để cho anh vào nhà nữa… Lăng Quân Diệu cắn răng.
“OK!! Cứ để đấy cho em. Em sẽ về trước ngày 30 ! Haha, lão đại, anh có xe phải không, hắc hắc… Em vẫn còn đang lo vụ vé xe. Vậy em tranh thủ thời gian sắp xếp chút, sáng ngày mai lên đường, nếu không sẽ muộn mất.”
“Được rồi. Nếu Bằng Tử không vui, tiền lương của chú…”
“Không đâu không đâu! Em đi trước chuẩn bị đây, bye bye!!” Sợ Lăng Quân Diệu lại nói đến việc khấu trừ tiền lương của mình, Ngưu Tài vội cúp máy.
Xong, Lăng Quân Diệu dùng tay sắp bị đông cứng ra sức gõ cửa, “Đại nhân, tiểu nhân muốn lập công chuộc tội!!”
“Lập công cái gì?” Thanh âm Tô Bắc Bằng không kiên nhẫn
“Đại nhân, cho tiểu nhân vào nhà rồi nói…” Lăng Quân Diệu cầu khẩn.
Đợi hơn mười giây, Lăng Quân Diệu nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là Tô Tô, cảm tạ Thượng Đế, à không, cảm tạ Bằng Tử, rốt cục cũng được vào trong nhà ấm. Uốn éo trên ghế salon, Lăng Quân Diệu tiếp tục run rẩy, “Chúng ta cùng với Ngưu Tài về quê hắn ăn Tết. Trải nghiệm năm mới náo nhiệt ở nông thôn. Hẳn là có tư vị khác.”
Tô Bắc Bằng khinh bỉ, “Cái này là cái anh gọi là lập công?”
“Vợ à… Đại nhân, tin tưởng tiểu nhân, anh tuyệt đối sẽ không để em thất vọng đâu!!”
“…” Tô Bắc Bằng liếc mắt nhìn anh, sắc mặt đều đã xanh rồi, bờ môi đang không ngừng run rẩy, trong lòng mềm nhũn, “Được rồi.” Đặt đĩa thịt bò tỏi trong tay lên bàn, Tô Bắc Bằng quay lại phòng bếp, mang ra một chén trà gừng nóng hổi, rất “không” tình nguyện mà đưa cho đối phương.
Lăng Quân Diệu hai mắt sáng lên, cầm lấy chén trà gừng, thâm tình mà nhìn qua Tô Bắc Bằng, “Cảm ơn em yêu.” Lại nhìn người yêu không được tự nhiên mà quay mặt đi.
Uống xong chén trà gừng, toàn thân dần dần ấm lên, lúc này Tô Bắc Bằng cũng từ bi đưa cho anh áo lông cừu và áo khoác, lại cho anh cùng ăn cơm.
Mặc dù anh thân mang tội, nhưng cũng không cần phải đứng ngoài kia cho gió lạnh thổi chết.
※
Ngồi trên xe, Tô Bắc Bằng ôm Tô Tô còn ngủ say như chết trong ngực, tình cảnh này có chút lạ lẫm——
Hai ba tòa nhà ngói có kiểu dáng cũ kỹ, hai bên đường là thửa ruộng mới thu hoạch không rộng lắm, phía trên đường ruộng còn có vài cây sơn trà đang nở hoa.
“Ở nông thôn thật không tệ.” Lãnh Phỉ Hạnh mở to mắt nhìn cảnh sắc ngoài xe.
“Ừ. Không khí nhất định rất tươi mát.” Tô Bắc Bằng bắt đầu thấy mong chờ năm mới sắp tới lần này rồi.
Lăng Quân Diệu đang lái xe quay đầu lại, “Ông xã đã nói nhất định không để em thất vọng rồi mà!” Thần sắc kia cứ như một đứa trẻ muốn được khích lệ.
Tô Bắc Bằng khinh bỉ —— Anh có thể thu liễm chút không?
“Đúng thế, em… Thôn chúng em so với nội thành còn tốt hơn nhiều! Tiền có thể không nhiều, nhưng người dân chất phác lắm! Đâu như người thành phố… Ai, cùng là người của một công ty, tập đoàn, lại lục đục, làm khó nhau. Ở chỗ này nha, anh đối tốt với bọn họ, bọn họ đối tốt lại với anh.”
Ngưu Tài thần sắc kiêu ngạo nói. “Ấy ấy, đến rồi đến rồi! Đến chỗ cái bình phía trước thì dừng nha lão đại.”
Rất xa, chỉ thấy một đám người, già trẻ lớn bé đứng ở cửa lối vào sân, một bộ biểu tình kinh ngạc—— Trời ơi… Chưa bao giờ thấy qua cái xe xa hoa nào như vậy vào trong thôn, có ai phát tài rồi hả?
Lăng Quân Diệu mở cửa xe, cả làng kinh hô—— Thần của tôi ơi… Giày da sáng lấp lánh, nhìn đã thấy là âu phục xa xỉ, trời ơi, người đàn ông này thật quá đẹp trai! Nhưng mà… Đây là ai vậy?
Lăng Quân Diệu mở cửa xe cho Tô Bắc Bằng, vươn tay, mỉm cười, “Mời.” Tô Bắc Bằng trong nháy mắt bị điện giật. Lãnh Phỉ Hạnh xuống xe, lại một mảnh kinh hô —— Xinh, nữ nhân này xinh quá!
Nếu như nói A Nhị đẹp nhất thôn xóm bọn họ là hỏa kê (gà tây), thì người này phải là phượng hoàng!
Còn thanh niên anh tuấn mặc áo lông kia cũng không tệ, tuấn tú lại mang vài phần đáng yêu, tiểu hài tử cậu ôm trong ngực càng đáng yêu chết người! Đến lúc Ngưu Tài xuống xe, mọi người mới thu hồi lại biểu lộ hoảng sợ, như ong vỡ tổ mà vây quanh Ngưu Tài:
“A Tài A Tài! Những người này là ai thế?”
A Tài ca! ~ Anh… Anh ấy có bạn gái hay không vậy? Ai nha, người ta muốn cùng anh ấy đi chăn trâu nha.”
(Lăng Quân Diệu hắc tuyến…)
“A Tài, tiểu tử cậu cũng không tệ nha! Nhanh anh em kết nghĩa mang thần mang thần nha (không hiểu ._.)!”
…
“Dừng lại!” Anh một lời tôi một câu, Ngưu Tài chịu không nổi, làm thủ thế ngừng lại, “Chúng tôi vừa đi đường mấy tiếng đồng hồ, bây giờ về nhà nghỉ ngơi, có chuyện gì, ngày 30 nói sau!”
“Xí! Thành đạt rồi, giờ quên chúng ta. Không có lương tâm…”
“Xú tiểu tử, không có tiền đồ!”
“A Tài ca thật đáng ghét…”
…
Ngưu Tài bỏ ngoài tai hết tất cả những lời nói bất mãn vô lễ, chân chó mà cười dẫn đám Lăng Quân Diệu về nhà mình. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì lại quay đầu lại, quả nhiên, mặt mọi người đều đã dán lên cái xe kia rồi, “Không, được, chạm!”
Thấy bọn họ thu liễm, mới tiếp tục đi về phía trước.
“Ách…” Không ngờ, Lãnh Phỉ Hạnh trượt chân, suýt nữa thì ngã. May là không bị làm sao,thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu với Tô Bắc Bằng đang quay đầu lại, “Không sao hết.” Sau đó trừng mắt nhìn đống kia… Phân gà, nếu như không phải tránh nó, đôi giày 7.5cm cũng không đi tong?
Mục Lục
Bài viết mới:
THÔNG BÁO!!!
Xin hãy follow Sân sau nhà Đào để dễ theo dõi chương mới hơn: http://daodao1603.wordpress.com
Facebook:
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info
0 Bình Luận "Võng Du Bạo Cùng Bị Bạo - Chương 45."