☆ Chương 76: Liên Bang Ngân Hà – XIII.
Tần Mạc đem cậu khóa vào lồng ngực, lực độ ôm lấy rất lớn, ngay cả một chút khoảng cách cũng không chừa lại, dùng hết sức để ôm, giống như muốn hòa máu thịt của cậu vào trong thân thể của y.
Thời Khanh không hề kháng cự, cậu không hề nhúc nhích, cứ mặc cho y ôm.
Thời điểm khôi phục lại ký ức, cậu thực sự rất sợ hãi, thậm chí còn nghĩ tới việc trốn khỏi y.
Nhưng lúc cậu vừa dợm quay bước, thì cậu lại đột nhiên tỉnh táo.
Người này ngay từ ban đầu đã là một ác ma đi ra từ vực sâu, y cho tới giờ cũng không hề che giấu điều đó, tất cả đều phơi bày ra cho cậu thấy. Có thể nói trên thế giới này không có bất kỳ ai hiểu rõ Tần Mạc hơn cậu, thế mà bây giờ, cậu mới bắt đầu sợ hãi, có phải quá muộn rồi hay không?
Cho dù là sự thật cũng không thể để cho Tần Mạc cứ như vậy mãi.
Đến cuối cùng, thứ y hủy diệt không phải thế giới này.
Mà là bản thân y.
Thời Khanh hít sâu một hơi, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của y, dịu dàng, nghiêm túc, kiên nhẫn vuốt từ cao xuống thấp.
Vuốt ve có quy luật này khiến cho cái ôm dùng sức quá phận của Tần Mạc chầm chậm buông thõng ra một ít, mà trái tim của Thời Khanh cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Nửa ngày, cậu rốt cục mở miệng .
“Tần Mạc, tôi đã khôi phục ký ức .”
“Ừm, ta biết.”
“Hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không?”
“Được.”
“Tần Mạc.”
“Hửm?”
“Tôi thích anh”.
Tiếng nói khe khẽ, hơi thở nhè nhẹ, trong nháy mắt đánh vào trái tim của Tần Mạc, khiến toàn thân y hoàn toàn căng cứng.
“Tôi mất đi ký ức nhưng tôi không quên anh, ở thế giới này, động tâm ngay ánh mắt đầu tiên mà tôi nhìn thấy anh, chỉ trải qua thời gian một ngày, tôi đã thích anh”.
“Tần Mạc, tôi không có quên anh, cũng quên không được anh”.
Nguyên bản cái ôm vừa hơi buông thõng giờ lại càng thít chặt, Tần Mạc không nói gì, nhưng khí tức phả vào trên cổ của Thời Khanh bất giác tăng thêm.
Thời Khanh vẫn không nhanh không chậm vuốt ve tấm lưng của y, thanh âm càng thêm dịu dàng mềm mỏng: “Tần Mạc, tôi sẽ không rời khỏi anh, vĩnh viễn cũng sẽ không.”
Sau đó cậu tăng thêm ngữ khí, lặp lại, đồng thời cũng hứa hẹn : “Tôi không nghĩ mình sẽ rời khỏi anh, chắc chắn không.” Cho nên, xin anh đừng sợ hãi nữa.
Thanh âm khàn khàn từ phía trên đầu cậu phát ra, tựa hồ đang cố gắng áp chế: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
“Tôi biết.”
“Em sẽ không có cơ hội hối hận.”
“Tuyệt không hối hận.”
Một câu ép sát một câu, không chút do dự mà quyết đoán trả lời, ở một nơi quỷ dị như thế này, cậu đem cả trái tim hé mở.
Tần Mạc rốt cục thả lỏng tay, tạo thành một khoảng cách giữa cả hai, mặt đối mặt nhìn thẳng, thấy được chính là một đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng không hề chứa bất luận tạp chất gì.
Ở nơi đó chứa đựng một tình cảm chân thành tha thiết, không có chút nào miễn cưỡng, đồng thời cũng khiến cho người đối diện phải mặt đỏ tim đập.
Thời Khanh nhìn y, ánh mắt chăm chăm không chớp, rồi sau đó cậu hơi hơi hé miệng, nói ra những lời sâu thẳm tận trong đáy lòng:
“Em yêu anh, Tần Mạc.”
Thời gian bỗng chốc như dừng lại.
Tần Mạc bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì, không đáp lại, thậm chí một tí xíu biểu cảm cũng không hề có, giống như hình ảnh bị dừng lại.
Thời Khanh không thể lui bước, cậu tiến về phía trước một bước, nhón chân, chạm chạm hôn vào môi y, rồi sau đó dùng sức ôm chặt.
“Tần Mạc.”
“Ừm”.
“Về sau… không cần làm như vậy nữa được không?”
Cho dù có lãng mạn cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn được mùi máu tươi xộc vào mũi.
Nơi này là địa ngục Tu La.
Qua mấy phút đồng hồ, cũng có thể là qua rất lâu, Thời Khanh nghe tiếng đáp lại, cuối cùng kí chủ cũng chấp nhận hứa với cậu.
“Được” Thanh âm bình tĩnh mang theo một cái gì đó khó có thể nói thành lời, “Ta đáp ứng em”.
Trái tim cuối cùng cũng dịu ngoan trở về lồng ngực, Thời Khanh tin tưởng y, hoàn hoàn toàn toàn tin tưởng y, không có một chút gì nghi ngờ.
Y nói, thì y nhất định làm được, nếu không, y tuyệt đối không đáp ứng.
Thời Khanh ở trong ngực y nhẹ nhàng cọ cọ, thấp giọng nói: “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi”.
“Được”.
Thời Khanh cảm thấy hết sức vui vẻ, cậu và Tần Mạc không hiểu sao gặp trúng nhiệm vụ ngẫu nhiên, cho nên mới may mắn có được Nhân sinh tồn bàn. Bởi vì có thứ này, bọn họ có thể sửa chữa sai lầm mà mình đã làm ra, có thể khiến cho mọi thứ bắt đầu lại lần nữa.
Tuy nhiên lúc này, trong đáy lòng Thời Khanh hy vọng, bọn họ từ nay về sau dù đi bất cứ đâu, cũng không cần dùng tới Nhân sinh tồn bàn nữa.
***
Sau một trận thiên toàn địa chuyển, Thời Khanh về tới địa điểm ban đầu —— phòng ngủ của Diệp Khanh, trên chiếc giường lớn hoa hoa lệ lệ.
Đầu hơi có chút mơ hồ, nghỉ một chút, cậu vội nhảy xuống giường.
Mew~, trước một bước tìm được kí chủ.
Lời hứa lúc nãy vừa nói xong, bản thân nên cố gắng tuân thủ.
Thời gian lúc cậu xuyên tới là khoảng nửa đêm, là lúc Diệp Khanh vừa mới tiễn được con ma than thở Diệp Hân đi, rửa mặt đánh răng đang chuẩn bị lên giường.
Dù sao cũng trong Diệp trạch, Thời Khanh không thèm đổi áo ngủ, dưới thì mang đôi dép lê, trên thì mặc cái áo khoác mỏng.
May mắn có ký ức của Diệp Khanh, cho nên cậu mới biết phòng ngủ của Tam ca ở đâu.
Thế nhưng Diệp trạch chiếm diện tích rất lớn, mặc dù cùng trong một ngôi nhà, cũng xa không thể chịu đựng nổi, may mắn bây giờ là buổi tối, ở đây cũng không có người, Thời Khanh lén dùng một chút Thần hành thiên lý, loạng choạng chạy xa hơn một ngàn thước.
Lộ trình mười phút mà cậu rút ngắn lại còn có một phút, nháy mắt đã xuất hiện trước cửa phòng ngủ của Diệp Mạc, chống tường thở hổn hển.
Vừa định gõ cửa, cửa phòng đã tự động mở.
Nam nhân đứng ở sau cánh cửa, khi nhìn thấy Thời Khanh, trong đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng bỗng chốc bừng lên rất nhiều hỏa nhiệt.
“Tiểu Khanh?”
Thời Khanh trước hít thở một hồi, sau đó mới hếch miệng cười cười: “Thế nào? Em rất nhanh phải không!”
Tần Mạc vẫn còn đang sững sờ.
Thời Khanh hô hấp không thông thuận, hướng về phía Tần Mạc chớp chớp mắt, kí chủ à anh sao lại kinh ngạc như vậy, tui thiệt hổng thích ứng nổi nha!
Rồi sau đó, kí chủ của cậu cũng thu hồi tâm trí, đưa tay nắm cậu kéo tới, tay còn lại thì siết chặt thắt lưng của cậu, cúi đầu hôn thật sâu lên khóe môi khẽ nhếch kia.
Thời Khanh trợn to mắt: “Ưm… ưm… a… ứm…”
Tần Mạc hôn vô cùng gấp rút, giống như muốn đem những nỗi vui sướng điên cuồng trong lòng thông qua chiếc hôn này mà truyền tải qua tới cậu, giống như mượn ngọn lửa thiêu đốt của chiếc hôn này mà xác nhận sự thật.
Từ trước tới giờ đều là y chủ động đi tìm Thời Khanh.
Đây là lần đầu tiên, Thời Khanh đi tìm y.
Lúc mà y đi đến trước cửa, thì Thời Khanh trở về bên cạnh y.
Cậu dùng hành động thực hiện lời hứa đối với y.
Thời Khanh của y, cậu ấy thật sự muốn trở thành Thời Khanh của riêng y.
Nụ hôn cuồng dã khiến cho hai người càng ngày càng cảm thấy nóng lên, Thời Khanh ban đầu còn có chút cố kỵ, sau đó vứt hết ra sau đầu, chủ động đáp lại y.
Tuy rằng ngốc nghếch vụng về, nhưng chân thành, bao hàm tình ý nồng đậm nóng bỏng.
Hôn hôn, bất giác đã thay đổi địa phương, chờ đến khi Thời Khanh lấy lại tinh thần, thì cậu đã nằm hẳn ra giường, mà Tần Mạc thì đang hôn trước ngực cậu.
Hơi lạnh ùa vào làm cho cậu giật mình tỉnh táo.
Thời Khanh hốt hoảng kéo lại quần áo, sắc mặt đỏ bừng nhìn Tần Mạc, miệng lắp bắp: “Tần Mạc, đừng… Tần Mạc…”
Tần Mạc ngẩng đầu, trong đôi mắt đen chứa vô vàn mềm mại: “Hửm?” Đáng tiếc động tác thì không lại dừng.
Thời Khanh muốn tránh cũng tránh không thoát, một nơi nào đó trước ngực bị liếm lộng, khiến cả người cậu mềm nhũn.
Bất quá vẫn không thể được!
Cậu gấp gáp né tránh ra, cổ họng run rẩy nói: “Thân thể hiện tại của chúng ta … Hiện tại thân thể… Ưm… Đừng… Tần Mạc… Đừng …”
Đầu lưỡi linh hoạt lần xuống phía dưới, giống như lông chim một đường nhẹ nhàng lả lướt, dừng lại trên chiếc bụng của cậu.
Cả người Thời Khanh đều run lên nhè nhẹ, cậu gọi về lí trí, hai tay dùng sức nắm chặt đệm giường, ép buộc bản thân phải tỉnh táo, rồi sau đó cố gắng nói xong mọi thứ: “Chúng ta hiện tại… Bây giờ là anh em, là anh em ruột … Không thể… Không thể như vậy…”
Cuối cùng cũng nói ra, nhưng cái người đang cúi đầu hôn cậu thì không có chút ý tứ dừng lại nào, ngón tay thon dài và nóng bỏng trượt dần xuống phía dưới …
Thời Khanh thật lòng là hold không nổi rồi, bất quá cũng may lương tri còn chiếm cứ nội tâm, biết loại tình sự như vậy ở thế giới này không thể nào xảy ra được, vì thế cậu lần thứ hai khuyên nhủ: “Chờ… Chờ chúng ta trở lại thân thể của mình, sau đó lại tiếp tục, được không?”
Lời này quá hấp dẫn, Tần Mạc cuối cùng ngẩng đầu, nhìn về phía cậu.
Ánh mắt Thời Khanh long lanh sắc tình, đôi môi bởi vì vừa rồi hôn cuồng dã mà sưng đỏ, hai má ửng ửng nhiệt khí, tuy rằng cậu có dùng thuốc ức chế, y như một Beta bình thường, nhưng thời khắc này lại hết sức lay động tâm hồn Tần Mạc.
Y cúi đầu, ở trên môi của cậu hôn hôn một chút: “Không sợ, bọn họ không phải là anh em ruột.”
Thời Khanh: “Cái gì?” Cậu tựa hồ đã bỏ lỡ một chuyện trọng yếu nào đó?
“Sao lại không là anh em ruột được?”
Tần Mạc lại hôn lên cái miệng nhỏ đóng mở liên tục của cậu, kề sát đến thì thầm: “Diệp Khanh không phải là con trai Diệp gia, là con nuôi do Tô Nhiên thu dưỡng.”
Cái tin tức động trời này làm Thời Khanh tức khắc ngây ngẩn cả người, CMN, đây là chuyện gì vậy? Sao trước đó một chút manh mối cậu cũng không biết? Còn nữa, Tần Mạc làm sao mà biết được hả?
Tự dưng nhảy ra một chuyện khó tin! Đây chắc chắn là một bát quái rất lớn!
Tần Mạc đang muốn tiếp tục sự tình ban nãy, cơ thể dưới thân của y nháy mắt biến mất, trên đệm giường màu xám bạc không còn da thịt tuyết trắng, thay vào đó là một tiểu tử lông xù màu trắng đen, nhỏ xíu chỉ bằng lòng bàn tay.
Tần Mạc: “…”
Đọc giả: “…”
Tiểu tử kia lúc lắc lúc lắc lỗ tai, một đôi mắt nhỏ long lanh óng ánh nhìn y không chớp mắt, thanh âm nhỏ xíu khe khẽ : “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói em nghe.”
Tần Mạc bình tĩnh nhìn cậu, bắt đầu suy nghĩ sâu xa, mua cho cậu bộ cơ thể này, rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Bất quá gấu trúc nhỏ thông minh hết sức, nhấc lên bốn cái chân ngắn củn cỡn, lắc lắc cái mông tròn nhỏ bò lên bàn tay của kí chủ, tìm một vị trí thoải mái ngoan ngoãn nằm úp sấp lên, mắt nhỏ nhìn y, làm ra bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.
Tần Mạc: “…”
Đọc giả: “…”
Trầm mặc một lúc lâu, một tay khác rốt cục không khống chế được vươn ra mà sờ soạng, khi chạm vào thân thể nhỏ bé yếu ớt kia, những bất mãn trong lòng y nháy mắt tông cửa vỗ cánh bay bay.
Gãi gãi cằm, sờ sờ cái bụng nhỏ, Tần Mạc nhếch khóe miệng, dùng ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi đem toàn bộ mọi chuyện nói hết ra cho cậu nghe.
Thời Khanh nghiêm túc nghe xong, trong lòng nổi lên một trận thương cảm, máu chó này tạt hơi mạnh tay mà.
Thật sự quá rắc rối quá phức tạp a!
Bất quá sau đó, Thời Khanh lại hồi tưởng một chút, cậu kích động nhìn về phía Tần Mạc: “Nói như vậy, nhiệm vụ chi nhánh đầu tiên chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành rồi?”
Không phải là anh em ruột, Diệp Khanh lại là một Omega, cùng với Tần Mạc nhất định có thể xứng đôi vừa lứa!
Tần Mạc nhìn cậu, dùng một thanh âm cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu không phải vừa rồi em đánh gãy, chúng ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ thứ nhất.”
Mục Lục
Bài viết mới:
THÔNG BÁO!!!
Xin hãy follow Sân sau nhà Đào để dễ theo dõi chương mới hơn: http://daodao1603.wordpress.com
Facebook:
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info
3 Bình Luận "Trùng Sinh Thành Hệ Thống – Chương 76"
Tui cũng mún ghi câu. Độc giả :"......"
Muốn ghi +1
Moá......