"Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu. .

Tại địa nguyện vi liên lý chi"..

Thiên trường địa cửu hữu thì tận..

Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.綿綿.

Phật Môn Ác Thê - Chương 45+46

tú lâm

Chương 45: Hắn không chạy thoát được đâu



Đúng lúc này có năm phụ nhân bưng đồ ăn lên. Bảy mặn một canh, trong đó sáu đĩa là thịt, chỉ có một đĩa rau xanh. Âm Tế Thiên nhìn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, trộm nuốt nước miếng. Có trời mới biết hắn đã bao lâu rồi không ăn thịt, có đến gần một tháng đi! Trưởng thôn ảo não mà vỗ trán một cái: “Xem ta, đều quên người cửa phật không ăn mặn, không có phân phó bọn họ chuẩn bị nhiều thêm hai đĩa thức ăn chay! Các ngươi…”

Âm Tế Thiên nhanh chóng ra tiếng ngăn cản: “Ai nói ta không ăn mặn?”

Bởi vì vội vàng ngăn cản, hai tiếng bần tăng cũng không thèm nói!

“A?” Thôn trưởng kinh ngạc nhìn hắn

“Ta cũng không giống các hòa thượng khác.” Âm Tế Thiên sợ bọn họ không tin, liền gắp một miếng thịt gà vào miệng, sau đó tiếp tục nói: “Ta chỉ tu thân tu tâm không tu khẩu!”

Thôn trưởng sửng sốt, lập tức cười sang sảng: “Đúng là các hòa thượng khác không giống, vậy ngươi nên ăn nhiều một chút, không nên khách khí!”

Bắc Dực Đồng khẽ hừ nhẹ một tiếng, trong ngữ điệu còn có ý cười khó phát hiện, buông ra Âm Tế Thiên, cầm lấy đũa gắp một miếng cá đặt vào trong bát hắn. Âm Tế Thiên gắp lên miếng cá trong bát, hướng nhóc trêu ghẹo: “Ngươi cũng nên ăn nhiều một chút, như thế mới có thể ôm được tiểu tức phụ xinh đẹp nhà ngươi!”

“Tiểu thiếu gia đã cưới thê rồi sao?” Trưởng thôn kinh ngạc nhìn Bắc Dực Đồng, mới chỉ là hài tử.

“Người nhà hắn cưới vợ sớm cho hắn!” Âm Tế Thiên thay Bắc Dực Đồng trả lời, một bên gắp vài miếng thịt gà đưa tới miệng nhóc, một bên cười nói: “Tiểu Dực Đồng, mau ăn chóng lớn, kẻo vợ ngươi chờ không được lại cùng người khác chạy mất!”

“Hắn chạy không thoát được đâu!” Bắc Dực Đồng há mồm cắn thịt gà bên miệng.

“Nha! Xem ra tiểu thiếu gia rất để ý tiểu tức phụ của mình đi!” Thôn trưởng cũng hùa theo giễu cợt nói. Vừa mới nói xong, ở cửa sân đột nhiên vang lên thanh âm tranh cãi. Ba người vừa ngẩng đầu, chỉ thấy năm tên nam tử cùng Bắc Duy và Bắc Sinh canh giữ ở cửa đang đánh nhau. Hai tay đánh không lại bốn người, chỉ chốc lát sau, hai người Bắc Duy liền bị vài kiếm trên người. Trưởng thôn thấy thế, vội vàng bỏ đũa xuống, vọt tới cửa ngăn đón: “Đều dừng tay lại cho ta!”

Không rõ lắm vì sao hai bên đánh nhau, hắn cũng không dám ra tay đả thương người, chỉ có thể ngăn lại. Năm người đánh đến hào hứng, làm sao còn nghe đến trưởng thôn nói, giơ lên lợi kiếm muốn đoạt mạng người. Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, bóng trắng hiện lên, hai nam tử trong đó kêu thảm một tiếng giống như quả cầu bị đá bay vụt lên, ngã đập xuống cách đó khá xa. Ba nam tử còn lại chấn động, vừa ngẩng đầu thì thấy người ra tay thế nhưng chỉ là một tiểu hài tử tầm chín mười tuổi. Hơn nữa không cần tốn sức liền đem hai tên đồng bạn đã đạt Trúc Cơ đỉnh phong kỳ đá ra xa hơn mười trượng. Có thể thấy được cảnh giới so với bọn họ cao hơn rất nhiều, tất nhiên không dám tiếp tục cứng đối cứng, đành phải mang theo hai tên đồng bọn ngất xỉu chạy trối chết.

Đại trưởng thôn hướng Bắc Dực Đồng lộ ra xin lỗi: “Thật sự là xin lỗi…”

Thực không đoán được lần đầu tiên buôn bán, lại khiến cho thuộc hạ của bên mua bị trọng thương, thật sự có chút băn khoăn. Bắc Dực Đồng thản nhiên ngắt lời: “Chuyện không liên quan đến ngươi, là bọn hắn cố ý đến gây sự.”

“Ý tiểu thiếu gia là…”

Bắc Dực Đồng không muốn nhiều lời, xoay người, không nghĩ thế nhưng lại nhìn thấy Âm Tế Thiên cùng một nữ nhân đi vào Lô Đỉnh viện.



Chương 46: Thật sự là trúng tà.

Âm Tế Thiên đi ra vây xem cũng chỉ là muốn biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nào ngờ, vừa đi ra, liền bị nữ tử té trên mặt đất ôm lấy cẳng chân không buông, rơi vào đường cùng, đành phải đem nàng nâng dậy.
Nữ tử suy yếu tựa vào trong lòng Âm Tế Thiên, hơi hơi ngẩng đầu, nháy mắt bị khuôn mặt tinh xảo của Âm Tế Thiên hấp dẫn, hai má đỏ lên, thẹn thùng nói: “Cám ơn tiểu sư phụ, phiền toái tiểu sư phụ đưa ta qua bên đối diện.”
Âm Tế Thiên hơi thấp đầu nhìn nữ tử điềm đạm đáng yêu.
Bất tri bất giác, liền lấy nàng và Bắc Minh ra so sánh, đối lập rõ ràng, dung mạo thanh tú nháy mắt biến thành dong chi tục phấn.
Móa!
Hắn đây là làm sao? Như thế nào lại nhớ tới Bắc Minh đâu?
Thật sự là trúng tà!
Nếu là khi xưa, đã sớm nảy sinh lòng thương tiếc với nữ tử yếu đuối này.
“Mỹ nhân trong ngực, có phải rất thích hay không?” Đột nhiên, phía sau toát ra một câu lạnh lẽo, tựa như hàn băng ngàn năm phát ra lãnh khí, khiến người nghe không rét mà run.
Âm Tế Thiên nhìn lại, chỉ thấy trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của Bắc Dực Đồng phủ đầy sương giá, quả thực giống như là trượng phu đang bắt gặp thê tử xuất tường.
Bắc Dực Đồng đảo mắt lạnh lùng liếc nhìn nữ tử, ánh mắt tựa như băng tiễn, khiến nữ tử sợ tới mức từ trong lòng Âm Tế Thiên nhảy ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về Lô Đỉnh viện.
Âm Tế Thiên vui vẻ khi được giải thoát, phiêu mắt nhìn hai danh hộ vệ đang được Đại thôn trưởng đỡ, hỏi: “Bắc Duy và Bắc Sinh thương thế như thế nào?”
“Chỉ là vết thương da thịt.”
“Vậy là tốt rồi!” Âm Tế Thiên vỗ lên vai Bắc Dực Đồng: “Chúng ta trở về ăn cơm, không thì đồ ăn sẽ lạnh mất!”
Bị đại thôn trưởng nâng dậy, Bắc Duy gấp gáp hướng Bắc Dực Đồng giải thích, nói: “Khởi bẩm thiếu gia, là năm tên nam tử kia bày mưu tính kế, cố ý đem cô nương đó đẩy vào người chúng ta, sau đó……”
“Bọn họ là người của Lăng gia!” Bắc Dực Đồng trực tiếp ngắt lời gã.
Bắc Duy và Bắc Sinh biến sắc, một bộ dáng hận không thể đem năm tên kia ra thiên đao vạn quả!
Âm Tế Thiên tìm tòi ký ức của Tịch Thiên đối với Lăng gia.
Đáng tiếc, Tịch Thiên đối với Lăng gia lý giải cũng không nhiều, chỉ biết Lăng gia là một trong tứ đại gia tộc ở Nam bộ, nguyên bản ở dưới Bắc gia, nhưng mà vào mười năm trước, sau khi Lăng gia gia chủ thành công tấn chức cảnh giới Đại Thừa, Lăng gia nhảy vọt trở thành đứng đầu trong tứ đại gia tộc, từ đó về sau, Bắc gia không ngừng bị Lăng gia chèn ép.
“Chúng ta trước dùng bữa đi!” Đại thôn trưởng phá bỏ không khí ngột ngạt.
Dùng cơm xong, đại thôn trưởng lập tức mang theo bọn họ đi nhận đồ ăn cho yêu thú.
Bắc Dực Đồng sớm có chuẩn bị, mười vạn cân đồ ăn toàn thu vào trong túi không gian, thanh toán tiền, liền mang Âm Tế Thiên rời khỏi Đậu Hoa Cốc.
Trên đường hồi Bắc gia, Bắc Dực Đồng đem túi không gian cùng một quyển sổ ghi chép đưa cho Âm Tế Thiên, còn dặn hắn: “Về sau cách mười ngày một lần, thì đến Đậu hoa cốc mua đồ ăn, trước khi đi, nhớ rõ tới phòng thu chi lĩnh linh thạch, còn có, túi cất chứa đồ ăn nên giữ cho kỹ. Chờ sau khi chúng ta trở về, ngươi còn phải đem đồ ăn vừa rồi chúng ta mua đều ghi vào trong sổ thu chi, đến cuối tháng, ngươi đem nó nộp lên cho Vạn tổng quản xem qua, về phần giá cả đồ ăn, ngươi nhìn rồi tự xử lý.”
Bắc Dực Đồng chuyển giao tốt sự tình, hai người trở lại Bắc gia liền mỗi người đi một ngả.
Âm Tế Thiên đem đồ ăn đưa đến kho hàng Thú viên, mấy tên đệ tử muốn nhìn hắn xấu mặt kia, khi nhìn đến kho hàng trang tràn đầy mười vạn cân đồ ăn cho yêu thú, sắc mặt lập tức đen thui, phẫn nộ rời khỏi Thú viên.
Sau khi Âm Tế Thiên đem toàn bộ đồ ăn bỏ vào kho hàng, trở về đến trong viện của Hoành Trưởng Lão, nhưng vừa bước vào sân, hắn lại một lần nữa cảm thấy không khí nơi này thay đổi.
0 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 45+46"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info