Phật Môn Ác Thê - Chương 43+44
Chương 43: Đậu hoa thôn.
Đáy mắt Bắc Dực Đồng chợt lóe một mạt cổ quái: “Ngươi muốn đánh y như vậy sao?”
Nghe thế, Âm Tế Thiên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của tiểu thí hài, thu liễm tươi cười, không tiếp tục nói đùa, để tránh nhóc ta mất hứng, liền dẫn hắn đi mua đồ ăn cho yêu thú .
Hắn ho nhẹ một tiếng, thò tay ôm tiểu thí hài vào lòng, nói sang chuyện khác: “Sắc trời không sớm, chúng ta mau mau mua đồ ăn trở về rồi sau đó báo cáo kết quả!”
Bốn người vừa ra Bắc phủ, liền cầm ra pháp khí phi hành hướng ngoại thành bay đi. Pháp khí tốc độ rất nhanh, chớp mắt một cái, đã đến một cái sơn cốc nằm ngoài Bắc Hoàng thành trăm dặm.
Vừa đi xuống, liền nhìn thấy một đài cao nằm trên một bãi đất trống, xung quanh xây lên mấy trăm gian phòng bằng trúc đơn sơ, tựa như gợn sóng giữa hồ, một vòng lại một vòng nở rộ.
Lúc này, trên đài cao giữa bãi đất trống, chen chúc rất nhiều người, có già có trẻ, bọn nhỏ tụ tập lại cùng một chỗ tu luyện, những người già thì tranh thủ làm một chút thủ công.
Đám người Âm Tế Thiên vừa đặt hai chân xuống đất, liền thu hút rất nhiều lực chú ý, bọn nhỏ tò mò mà chen chúc nhau, đoàn đoàn đem đám người Âm Tế Thiên vây kín không kẽ hở, chỉ vào quần áo và pháp khí của bọn họ thì thầm không thôi.
“Ha ha! Tiểu thiếu gia quả nhiên đúng giờ!” Một tiếng cười sang sảng từ bên ngoài truyền tới.
“Đại thôn trưởng!” Bọn nhỏ nghe được thanh âm, hưng phấn mà thối lui sang một bên, chừa một con đường cho người kia đi.
Người tới là một tráng hán cao lớn mặc áo da thú, cằm đeo một bộ râu đen dài, khuôn mặt tràn đầy ý cười đi đến trước Bắc Dực Đồng, ánh mắt chỉ thoáng đảo qua mà đánh giá đám người Âm Tế Thiên, cuối cùng, mới hỏi Bắc Dực Đồng: “Dám hỏi tiểu thiếu gia, ba vị công tử này là……”
Bắc Dực Đồng chỉ đơn giản giới thiệu Âm Tế Thiên: “Hắn gọi Tịch Thiên, từ hôm nay trở đi, liền do hắn phụ trách mua đồ ăn cho yêu thú từ chỗ các ngươi!”
Khi Đại thôn trưởng nghe được hai chữ Tịch Thiên, hơi hơi sửng sốt một chút, lập tức, sảng khoái cười: “Nguyên lai là Tịch Thiên tiểu sư phụ, sau này còn thỉnh ngài chiếu cố nhiều hơn!”
Bắc Dực Đồng ngẩng đầu nhìn Âm Tế Thiên: “Hắn là Đại thôn trưởng của Đậu hoa thôn, muốn mua đồ ăn liền trực tiếp đến Đậu hoa thôn tìm hắn là được.”
Âm Tế Thiên vì cấp đối phương một ấn tượng tốt, hai tay tạo thành chữ thập: “A Di Đà Phật, từ nay về sau, bần tăng xin phép được làm phiền thí chủ!”
Bắc Dực Đồng nhìn về phía Đại thôn trưởng: “Đại thôn trưởng, hôm nay trước khi mặt trời xuống núi, chúng ta sẽ đem toàn bộ đồ ăn mang đi, không biết Đại thôn trưởng có chuẩn bị tốt những gì mà ta đã nhắc hay không!”
Đại thôn trưởng cười cười nói: “Đồ ăn cho yêu thú ăn thịt còn chưa xong, làm phiền Tiểu thiếu gia và Tịch Thiên tiểu sư phụ chờ thêm một canh giờ.”
Bắc Dực Đồng gật gật đầu: “Sắp sang buổi trưa, chúng ta sẽ ở lại nơi này dùng bữa.”
Trên mặt Đại thôn trưởng chợt lóe vui sướng, nhanh chóng phân phó người đi chuẩn bị cơm trưa, sau đó, dẫn đám người Âm Tế Thiên đi đến đại viện của thôn trưởng.
Bắc Dực Đồng thừa dịp đại thôn trưởng vào trong phòng chuẩn bị nước trà điểm tâm, liền hướng Âm Tế Thiên giảng giải giá cả của đồ ăn: “Tại Đậu hoa thôn, mười khối hạ phẩm linh thạch liền có thể mua được mười cân đồ ăn cho yêu thú ăn thịt hoặc là ba mươi cân đồ ăn cho yêu thú ăn chay, nếu trong Bắc hoàng thành, chí ít phải tốn mười ba khối hạ phẩm linh thạch, nhưng mà, sổ ghi chép của Lợi quản sự lại ghi tới mười lăm khối hạ phẩm linh thạch……”
Âm Tế Thiên càng nghe càng cảm giác thời cơ mình tấn chức thành đại phú ông đang đến !
—
Chương 44: Ngươi đặt chú ý sai nơi rồi!
Lời Bắc Dực Đồng nói kế tiếp khiến Âm Tế Thiên hơi hơi sửng sốt: “Tuy rằng mua đồ ăn cho yêu thú ở Đậu Hoa thôn so với trong Bắc hoàng thành tiện nghi hơn, nhưng từ các đại gia tộc cho tới tu sĩ phổ thông trong Bắc hoàng thành lại không mua đồ ăn ở Đậu Hoa thôn.”
“Vì cái gì?”
“Trong Đậu Hoa thôn đều là người bị các đại thành trấn đuổi đi, cho nên người nam bộ đều khinh thường việc giao dịch với Đậu Hoa thôn.”
Âm Tế Thiên không khỏi nheo mắt lại, Bắc Dực Đồng rõ ràng đang nhắc nhở hắn nếu tới Đậu Hoa thôn mua đồ ăn cho yêu thú chẳng khác nào đem chính bản thân mình đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió. Người Bắc Gia nhất định sẽ lấy lý do hay ho này đến để tước việc phụ trách mua đồ ăn của hắn.
Bất quá, theo lý thuyết Bắc Minh biết rõ chuyện này sẽ phát sinh, liền không nên để Bắc Dực Đồng dẫn hắn đến Đậu Hoa thôn mua đồ ăn mới đúng. Trừ phi thương gia trong Bắc hoàng thành đều đã bị Lợi quản gia mua chuộc, để họ hoặc bán với giá cao hoặc không bán đồ ăn cho hắn. Âm Tế Thiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng, dù sao Lợi quản sự tại Thú viên làm nhiều chuyện như vậy, các đại thương gia trong thành nhất định sẽ nể mặt gã vài phần.
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: “Bắc gia có quy định là không được cùng thôn Đậu Hoa làm giao dịch hay không?”
Nói hai ba câu mà Âm Tế Thiên đã có thể bắt được trọng điểm câu chuyện, trong đáy mắt Bắc Dực Đồng hiện lên vẻ tán thưởng: “Không có!”
Âm Tế Thiên lườm nhóc một cái: “Vậy là tốt rồi, về sau cứ mua đồ ăn tại Đậu Hoa thôn!”
Dù sao, lấy thân phận của hắn, mặc cho hắn sống như thế nào ở Bắc gia đều sẽ bị người xa lánh làm khó dễ, không bằng hắn liền chiếm cứ chức vị này kiếm trước một chút tiền.
Lúc này thôn trưởng bưng ấm trà từ trong phòng đi ra: “Chỗ này của ta chỉ có loại trà bình thường mà thôi, thỉnh tiểu thiếu gia cùng tiểu sư phụ không cần ghét bỏ.”
“Đại thôn trưởng có thể gọi bần tăng là Tịch Thiên!” Âm Tế Thiên cười nói.
“Được!” Đại trưởng thôn cười hiền lành: “Về sau liền gọi ngươi là Tịch Thiên!”
Âm Tế Thiên nâng chung trà lên, uống miếng nước giải khát, sau đó hỏi: “Bần tăng mạo muội hỏi một câu, ở sân đối diện là đang làm gì vậy?”
Hắn đã ra sân trước, chú ý nhìn ở sân đối diện có rất nhiều nam nhân ra ra vào vào, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy nữ nhân tươi cười ra ngoài nghênh đón, này không phải là kỹ viện trong truyền thuyết đấy chứ?
Động tác uống trà của Bắc Dực Đồng ngừng lại, ánh mặt vụt cái trở lên lạnh lùng. Ý cười trong mắt Đại trưởng thôn liễm lại: “Sân đó là Lô Đỉnh viện, cô nương bên trong đều là lô đỉnh. Vào ngày thường nam tu sĩ ở trấn phụ cận đều tới nơi này thải âm bổ dương, hấp thụ nguyên khí đề cao tu vi.”
“Vậy sao lại ở ngay đối diện nhà trưởng thôn?”
Bắc Dực Đồng hừ lạnh một tiếng: “Hẳn nên đem nơi đó phá đi!”
Thôn trưởng cười khẽ nói: “Cô nương trong viện sợ có người nháo sự liền ở đối diện nhà ta, có chuyện còn tìm ta giúp đỡ.”
“Kia…”
Âm Tế Thiên nguyên bản còn muốn nói gì, lại bị Bắc Dực Đồng lạnh giọng cắt lời: “Ngươi đặt chú ý sai nơi rồi!”
Đồ hài tử thối!
Âm Tế Thiên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc nhóc một cái. Bắc Dực Đồng không thèm nhìn ánh mắt oán hận của hắn, quay đầu nói với đại trưởng thôn: “Hy vọng là khi trưởng thôn cùng Tịch Thiên làm giao dịch thì có thể thay đổi nơi tiến hành công việc!”
Nhóc là thay đại ca đến phòng ngừa hồng hạnh xuất tường(*) sao? Âm Tế Thiên vừa bực mình lại vừa buồn cười mà túm lấy Bắc Dực Đồng vào ngực chà đạp: “Ngươi đồ hài tử thúi!”
Bắc Dực Đồng vòng tay lên cổ hắn, không quan tâm Âm Tế Thiên vò nắn như thế nào đều ôm chặt hắn không tha. Thôn trưởng cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ ôm nhau: “Hai người các người tình cảm tốt thật đó.” Đúng lúc này có năm phụ nhân bưng đồ ăn lên.
1 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 43+44"
Ý bạn này là nam phụ hay nam chính ạ '____' em đọc mà hoang mang quá.