Phật Môn Ác Thê - Chương 21+22
Chương 21: An bài
“Tiểu thúc!”
Bắc Minh thản nhiên mở miệng, ngữ khí không nặng không nhẹ, chỉ đơn giản hai chữ liền làm cho người ta nghe ra y phi thường không vui. Bắc Vũ Phong nhất thời nghẹn đỏ mặt không dám nhiều lời, so với đại ca, hắn ngược lại tương đối sợ tiểu chất tử này.
Âm Tế Thiên liếc nhìn Bắc Minh, kỳ thực hắn rất chờ mong Bắc Minh cùng các bậc gia trưởng Bắc gia đánh nhau một trận lớn, tốt nhất là trong cơn tức giận mấy vị trưởng lão Bắc gia kia đem mình đuổi khỏi Bắc gia.
Bắc Minh mặt không đổi sắc nghiêng đầu nhìn Âm Tế Thiên, sau đó lại nhìn mọi người ngồi trong đại sảnh, nói: “Vừa lòng!”
Mọi người hai mắt nhìn nhau, người quen thuộc với Bắc Minh nghe là biết lời này của y ý nói là y cảm thấy hết sức vừa lòng với Âm Tế Thiên, lập tức có người cảm thấy Âm Tế Thiên không xứng với Bắc Minh vội lắc lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý; có người lộ ra vẻ mặt cười nhạo, thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa, cũng có người vẻ mặt thong dong bình tĩnh, giống như việc này chẳng liên quan tới mình, còn có người phi thường hài lòng với biểu hiện của Bắc Minh.
Đương nhiên, người biểu hiện ra vẻ phi thường hài lòng chỉ có một người là Bắc Vũ Hoành, từ đầu tới cuối hắn đều mang ý cười ôn hòa. Bắc Vũ Phong sắc mặt tối sầm, hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa. Âm Tế Thiên khóe mắt run rẩy. Nam nhân nhày nói chuyện luôn luôn đều ngắn gọn như vậy sao? Hắn rất vừa lòng? Rốt cục là ý gì?
Lúc này, trung niên nam tử ngồi ở vị trí chính giữa nãy giờ luôn lẳng lặng mỉm cười, rốt cục mở miệng nói: “Không quản Minh Nhi muốn sống cùng với ai, chỉ cần y vui vẻ, chúng ta liền không cần can thiệp vào làm gì!”
Bắc Vũ Phong vẫn có chút không cam lòng: “Ta chỉ là lo lắng cho Minh Nhi!”
Hắn nói sau đó trừng mắt nhìn Âm Tế Thiên, tiếp theo hít thật sâu một hơi, nhìn sang Bắc Minh nói lời thấm thía: “Minh Nhi, ngươi nên rõ ràng, tuổi tác của người thường nhiều nhất cũng chỉ hơn trăm tuổi. Mặc dù ngươi có linh đan diệu dược, hắn cũng không sống quá hai trăm năm, ngươi… nghĩ thông suốt rồi sao?”
Tính cách Bắc Minh từ khi sinh ra đã thập phần đạm mạc, từ nhỏ đến lớn cũng không biểu hiện hỉ nộ ái ố ra mặt, càng đừng nói đến việc y ra mặt bảo vệ ai. Hiện giờ y đối xú hòa thượng nói ra hai chữ vừa lòng, có thể thấy được là y thật tâm với xú hòa thượng. Vạn nhất có ngày xú hòa thượng đột nhiên rời đi…
Bắc Vũ Phong không dám tưởng tượng quá nhiều về việc hậu quả sau này sẽ như thế nào, hơn nữa cũng không tưởng tượng ra được. Nếu như có thể phòng ngừa trước chuyện sẽ phát sinh thì tốt biết mấy.
Mâu quang Bắc Minh trầm xuống, không chút do dự gật đầu, như là sợ Âm Tế Thiên sẽ tùy thời biến mất. Tay nắm Âm Tế Thiên không khỏi chặt hơn một chút. Ngón tay truyền đến đau đớn khiến Âm Tế Thiên nhăn mày lại. Hắn phát hiện sắc mặt Bắc Minh trừ bỏ một phần đạm mạc bên ngoài, còn thêm một phần ngưng trọng. Hắn không rõ, rốt cục Bắc Minh coi trọng hắn cái gì, vì sao bày ra bộ dáng không thể không có hắn.
“Nếu Tiềm trưởng lão cùng Vũ Phong đã không có phản đối việc hôn nhân này nữa, chúng ta đây cũng không nên quấy nhiễu làm gì. Bất quá lại không thể phá hủy quy củ của Bắc gia. Bắc gia tồn tại tới bây giờ, cũng không nuôi người rảnh rỗi, từ gia chủ cho tới đệ tử tạp dịch, chưa từng có ngoại lệ”. Bắc Vạn Trọng nói lời này là muốn nhắc nhở mọi người Tịch Thiên là phàm nhân.
Bắc Tiềm than nhẹ một tiếng, nâng mắt đảo qua mọi người.
Lúc này có người mở miệng nói: “Cửa hàng của ta bán các loại pháp khí, nếu không thể tự mình sử dụng pháp khí, liền vô pháp cùng khách nhân giao lưu, càng không thể nói đến chuyện bán được pháp khí.”
Kế tiếp, cũng có người mở miệng: “Ta quản lý bán đấu giá, vật quý trọng nhiều không kể hết. Nếu như không có năng lực, thì vô pháp trấn trụ khách nhân, cũng vô pháp cam đoan an nguy của khách nhân, càng không thể đảm bảo các loại trân bảo sẽ bị người khác đoạt đi hay không.”
“Ta quản lý dược điền, nếu như không có linh lực, liền vô pháp nuôi được dược thảo.”
Trong đại sảnh, ngươi nói một câu, ta nói một câu, có lý có tình. Chính là không có người nào nguyện ý tiếp thu phế vật bị phá hủy linh căn. Mà ngay cả tổng quản quản lý sự vụ của Bắc phủ cũng ra tiếng từ chối, lấy cớ không dám sai sử Thiếu phu nhân làm việc, cự tuyệt thu nhận Âm Tế Thiên.
Bắc Tiềm khó xử nhìn về phía Bắc Vũ Hoành: “Vũ Hoành, ngươi có an bài nào không?”
Ánh mắt Bắc Vũ Hoành chợt lóe, khóe miệng giơ lên ý cười ôn hòa: “Không tính là an bài, nhưng có tính toán đem Tịch Thiên đến Bắc gia thú viên. Nơi đó không cần linh lực tu vi vẫn có thể cho yêu thú ăn uống. Hơn nữa, chỉ cần bản thân có đầy đủ lực tương tác thì có thể huấn luyện được yêu thú, cho nên Tịch Thiên đi nơi đó là thập phần thích hợp.”
Bắc Vạn Trọng vừa nghe, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
—
Chương 22: Bị ma ám.
Bắc Vạn Trọng vừa nghe, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Không nghĩ tới trộm không được gà còn mất nắm gạo. Bắc gia thú viên đúng là thuộc quản lý của hắn. Tuy nói là thuộc sản nghiệp của Bắc gia, thú viên không thực nổi tiếng. Nhưng mà, các đệ tử Bắc gia đến Trúc Cơ kỳ đều phải tự mình đến trong thú viên để lựa chọn yêu thú. Cho nên các đệ tử nhìn thấy hắn đều cung kính, hắn còn chiếm được không ít việc tốt. Hiện giờ toàn bộ đệ tử chọn yêu thú trong Thú Viên đều là người của hắn, lúc này Bắc Vũ Hoành đem tức phụ sắp xếp đi vào, không phải là muốn giám sát nhất cử nhất động của hắn đấy chứ?
Bắc Tiềm nhìn về phía Bắc Vạn Trọng, cười nói: “Vạn Trọng, ngươi thấy thế nào?”
Bắc Vũ Hoành nói đến hợp tình hợp lý, Bắc Vạn Trọng căn bản tìm không được lý do nào để cự tuyệt. Thu lại sắc mặt, tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nói: “Thú Viên quả thật thích hợp với Tịch Thiên tiểu sư phụ. Bất quá, làm việc trong vườn thú sẽ tương đối mệt, cũng tương đối bẩn. Nếu Tịch Thiên tiểu sư phụ không chê, hoan nghênh đến Thú Viên của ta!”
Bắc Vũ Hoành khẽ cười ra tiếng: “Nếu Vạn Trọng đồng ý việc này, kia Tịch Thiên có bằng lòng đến Thú Viên hỗ trợ hay không?”
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên nhíu mày, trong lòng khó có thể lựa chọn. Cái người tu chân gọi Vạn Trọng kia rõ ràng là khẩu thị tâm phi, sau này đãi ngộ ở Thú Viên nhất định sẽ không tốt. Chính là nếu hắn không lựa chọn đến Thú Viên, nhất định sẽ có an bài khác, có lẽ lần sau cũng giống y như lần trước, vẫn cứ bị người xem là rác rưởi, ai cũng không nguyện ý tiếp thu. Không quản như thế nào, cũng sẽ tuyệt đối không bởi vì hắn không đi Thú Viên mà đuổi hắn ra khỏi Bắc gia.
Đương nhiên, điều hắn muốn làm nhất chính là rời đi nơi này, căn bản là không hiếm lạ gì Thú Viên kia. Bắc Minh tựa hồ nhìn ra hắn do dự, chậm rãi buông lỏng tay hắn, gắt gao đan mười ngón tay vào với nhau. Hành động thân mật như thế khiến trong lòng Âm Tế Thiên hơi ngẩn ra. Bắc Minh tuy rằng không có lên tiếng, lại giống như cho hắn một cái hứa hẹn, không quản hắn quyết định như thế nào, đều sẽ ủng hộ hắn, tuyệt đối sẽ không để hắn chịu bất cứ thương tổn nào.
Cứ như vậy, giống như ma xui quỷ khiến mà Âm Tế Thiên gật đầu đáp ứng việc này. Sau khi gật đầu đáp ứng, Âm Tế Thiên nháy mắt liền thấy hối hận.
Đệch!
Hắn như thế nào lại dễ dàng như vậy trúng mỹ nam kế, dứt khoát đáp ứng chuyện mà mình không muốn, thật sự là bị ma ám!
Bắc Tiềm thấy Âm Tế Thiên gật đầu, mỉm cười cao giọng: “Vạn Trọng, tức phụ của Minh nhi liền giao cho ngươi! Ngươi cần phải xem trọng hắn đó!”
Bắc Vạn Trọng liếc Âm Tế Thiên một cái, đáp: “Dạ!”
“Trở lại chuyện chính!” Bắc Tiềm liễm liễm ý cười, nghiêm tức nhìn Bắc Vũ Hoành: “Vũ Hoành, Minh Nhi thành thân chính là chuyện lớn nhất trong Bắc gia, vậy mà ngươi lại không cho chúng ta biết, có phải hay không cho rằng chúng ta lo không nổi lễ vật?”
Mọi người sôi nổi tò mò nhìn Bắc Vũ Hoành, ánh mắt đều mang theo trách cứ. Bắc Vũ Hoành bất đắc dĩ mỉm cười:
“Tiềm trưởng lão hiểu nhầm! Thật sự thân thể Minh Nhi càng ngày càng yếu. Cho nên mới bất đắc dĩ thỉnh cao nhân xem quẻ, biết được phải tìm người xung hỉ mới có thể khiến thân thể của Minh Nhi chyển biến tốt đẹp. Không thông tri cho các ngươi là bởi vì không biết khi nào Tịch Thiên mới tới Bắc hoàng thành cùng Minh Nhi thành hôn. Hơn nữa, để Minh Nhi mau chóng tốt hơn, tiệc cưới cũng là làm vội vội vàng vàng, thật sự là ủy khuất Tịch Thiên. Đợi qua vài ngày nữa, ta sẽ chọn ngày tốt để làm lại đám cưới.”
Âm Tế Thiên bĩu môi, quả thật đúng là tìm hắn để xung hỉ.
Ánh mắt Bắc Tiềm chợt lóe, cười nói: “Là vị cao nhân đắc đạo nào có thể có năng lực thay Minh Nhi bói một quẻ?”
Bắc Vũ Hoành lắc đầu, không để hắn mở miệng, Bắc Vũ Phong liền không chịu nổi nói: “Đại ca, ngài nói xung hỉ liền xung hỉ đi! Chính là như thế nào lại chọn một cái hòa thượng? Hơn nữa…”
Nói tới đây, hắn vội ngậm miệng lại, trộm liếc mắt một cái nhìn sắc mặt Bắc Minh, thấy không có gì khác thường mới nhanh chóng sửa miệng nói rằng: “Đại ca, ngươi không bị lừa đấy chứ? Bách Lý chân nhân được xưng là thần bặc đều không nhìn được cho Minh Nhi một quẻ, huống chi là người khác”
Bắc Vũ Hoành tỏ ra xin lỗi: “Ta từng hướng thiên đạo thề với vị cao nhân đó, không đem thân phận của hắn cùng nội dung quẻ bói nói cho người khác biết”
Mọi người nghe hắn đã hướng thiên đạo thề, cũng liền không truy vấn nữa. Bắc Tiềm cười cười: “Minh Nhi sắc khí quả thật so với trước kia tốt hơn nhiều. Xem ra, cao nhân thay Minh nhi bói một quẻ cũng có vài phần năng lực. Nói chung, thân mình Minh nhi có thể chuyển biến tốt đẹp đối với Bắc gia mà nói cũng là việc đại hỉ. Hy vọng Minh Nhi có thể sớm ngày khang phục, phá tan mười năm đình trệ ở cao kỳ Kim Đan, tiến nhập đến cảnh giới Nguyên Anh”
Bắc Vũ Hoành cảm tạ nói: “Tiềm trưởng lão nói phải!”
“Nếu ngày sau còn muốn làm bù một cái tiệc cưới, chúng ta đây liền đem hạ lễ trở về. Chờ ngày sau làm lại rồi, sẽ lại đưa lên. Bất quá, Tịch Thiên dù sao cũng là vào Bắc gia, không thể ủy khuất hắn” Bắc Tiềm từ ống tay áo trong lấy ra một cái túi nhỏ màu hồng: “Đây là lão phu nhân chuẩn bị lễ gặp mặt, Tịch Thiên, ngươi lại đây!”
Hai bà mối vẫn đứng ở môn khẩu thấy Bắc Tiềm muốn đưa lễ gặp mặt, trong mắt chuyển một cái, thông minh mà mở miệng hô: “Dâng trà!”
9 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 21+22"
sao nản quá ahhhhh...=_=.
Thì coi truyện khác đi bạn, đã không thích thì ngưng coi đi. Vào chương nào cũng thấy bạn cmt than vãn
ay za. mình có than gì đâu. Ó v Ò.Cảm ơn chủ nhà còn ko hết nữa là....
Chỉ là mấy chương đầu thấy em thụ ngốc quá,để cho người ta lừa.Nói vậy chứ mình thjk bộ này lắm á T v T. Mới ngày bữa còn chia sẽ trên facebook cho đồng bào Hủ xem nữa mừ... Tại cái tính mình hay bình luận đánh giá nhân vật, nhưng đó cũng ko phải là nói mình ko thik ah. Thik bộ này mún chết lun á. Nhất là Hư Không sư phụ =v=( vì nhân vật này tếu á). Tất nhjên là mình cũng thik nv chính. Dù sao cũng là công sức chủ nhà, truyên này nhìu chuong như vậy, chắc dịch mệt chế lun. Cảm ơn chủ nhà đả bỏ ra thời gian và công sức để dịch bộ này
mình xem bằng dt nên bình luận hơi bị khô khan tí.T v T. mình ko có ác ý gjề đâu bạn đừng hỉu lầm nha.Ó v Ò
Haha, không sao đâu bạn. Mình cũng có thấy comt của bạn trải dài từ đầu đến cuối truyện mà, chứng tỏ bạn cũng kiên trì cày hết bộ 350ch ^^. Nói chung khúc đầu nó nản thiệt, nhưng chịu khó vài mươi chương sẽ hay hơn thôi.
Tui thề luôn là mới đọc truyện chớ có thấy nản... tại các bạn không quen đọc tiên hiệp hay huyền huyễn dạng tu luyện thôi. Chứ mình đọc cũng nhiều tiên hiệp rồi nên lúc đầu NVC hơi cùi bắp thôi chứ về sau càng ngày càng gay cấn. tiếc là giờ đang theo nhiều dự án làm việc quá nên không có thời gian tập trung đọc hết truyện một lược... đành phải gặm từng ngày từng ngày thôi.
Anyway, cảm ơn chủ nhà đã edit một truyện hay như vầy... biết đến truyện thông qua đề cử của nhà Mạc Nhiên Hồi Phủ. hị hị
Cảm ơn bạn đã dịch bộ này nhé TvT mình rất thích bộ truyện này
Phải tiến từ từ thì mới thấy hay chứ, bá đạo bàn tay vàng từ đầu tới cuối thì dễ chán lắm, truyện mới đầu chưa có nhiều gay cấn nhưng cũng thấy khá thú vị đó chứ
Tui lại thích truyện từ từ , có lớp lang , tui thấy bạn thụ bị vô thế , đâu có quyền lựa chọn , truyên ưng ý , thong thả gặm , cám ón đã chủ nhà đã edit