Phật Môn Ác Thê - Chương 17+18
Chương 17: Minh thiếu gia.
Mọi người không biết chuyện gì phát sinh, liền nhìn đến Bắc Thượng Thiên bị đánh đập lưng vào vách tường, ngã xuống đất hộc máu không ngừng. Âm Tế Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuấn mĩ cùng sáu gã hộ vệ đứng ở cửa đường tắt nhìn bọn họ. Sắc mặt đạm mạc thong dong, phượng mâu xinh đẹp thản nhiên đảo qua nhóm người, giống như một kẻ ở vị trí cao cao tại thượng, bễ nghễ thiên hạ. Khiến cho người ta không khỏi cảm thấy chính mình trong mắt y chỉ là một con kiến, hèn mọn không đáng để vào mắt.
Đây không phải là vị cô nương đêm qua sao?
Âm Tế Thiên đầu tiên là ngẩn ra, lập tức, lông mày liền nhăn tít lại. Tuy nhiên, lại không quá giống! Khuôn mặt tuy rằng lớn lên giống nhau như đúc, nhưng mà, nam tử trước mắt lại nhiều thêm vài phần anh khí, ánh mắt sắc bén, khí thế dọa người, tuyệt đối sẽ không để người khác nhận nhầm y là nữ tử.
“Minh thiếu gia!”
Hơn hai mươi vị đệ tử Bắc gia nhìn thấy người tới, bước lên phía trước hành lễ, mà ngay cả trung niên nam tử được chúng đệ tử gọi là sư phụ cũng không thể không hướng Bắc Minh gật đầu vấn an. Sau đó, tự giác nhường đường cho Bắc Minh.
Bắc Minh nhìn cũng không nhìn đám người kia một cái, đi thẳng đến bên người Âm Tế Thiên, xác định không có bị thương tổn gì liền không để đối phương có cơ hội giãy dụa, cứ thế dắt tay lôi kéo người ly khai đường tắt.
Sáu gã hộ vệ phía sau người y đều quay người, đối mặt với hơn hai mươi tên đệ tử Bắc gia. Ánh mắt của đầu lĩnh hộ vệ lạnh lùng đảo qua, mới hơi hơi mở miệng, từng câu từng chữ nói: “Các ngươi là đệ tử Bắc gia, hẳn là rõ quy củ Bắc gia, nhất là nội quy hàng đầu của Bắc gia, nếu làm không được điểm này, các ngươi cũng không cần ở lại Bắc gia nữa!”
Hơn hai mươi tên đệ tử mặt biến sắc, vội nói: “Dạ!”
Gia tộc Bắc gia rất lớn, trừ bỏ trực hệ cùng chi thứ ra, hàng năm còn phái người đến các nơi tìm kiếm hài tử có tư chất tốt thu vào gia tộc. Sau khi tiến vào Bắc gia, chỉ cần thông qua khảo nghiệm, có thể lấy được họ Bắc. Đây là đối với người ngoại lai như bọn họ mà nói là một vinh quang lớn lao, tuy nhiên, nếu có một ngày bị trục xuất khỏi Bắc gia, thì bọn họ sẽ phải trả một cái giá mà không có một kẻ nào có thể thừa nhận.
Mặc dù là như thế, đệ tử thu vào chỉ nhiều thêm chứ không ít đi. Hơn nữa trải qua hơn vạn năm lễ rửa tội, số đệ tử từ bên ngoài thu nhận đã vượt xa trực hệ và chi thứ của Bắc gia.
Người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy Bắc gia là một gia tộc khổng lồ phồn vinh hưng thịnh, gia tộc có thể vượt qua Bắc gia đã thiếu lại càng thiếu. Bất quá, đối với người trong Bắc gia thì khác, nó chẳng khác nào một cái gai uy hiếp, là sự tồn tại cần triệt tiêu và cũng cần lưu lại. Bởi vậy, Bắc gia định ra uy củ hàng đầu, đệ tử từ bên ngoài thu vào đều phải hướng trực hệ Bắc gia tuyên thệ, không đối với trực hệ Bắc gia làm bất cứ chuyện mạo phạm hay phản bội nào, từ đó đề cao sự uy tín của Bắc gia trực hệ trước mặt các đệ tử.
Sáu gã hộ vệ xoay người rời đi, hai tên đệ tử nhanh chóng giúp Bắc Thượng Thiên đứng lên, đem dược chữa thương nhét vào miệng hắn. Lúc này, Bắc Thượng Thiên mới cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, vội nhìn về phía sư phụ của mình, trong mắt lộ vẻ vô cùng ủy khuất: “Sư phụ!”
Bắc Niên Quang nhìn người đã đả thương đồ đệ bảo bối của mình, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng, lập tức cắn răng nói : “Yên tâm đi! Qua vài năm, bọn họ chẳng thể kiêu ngạo được nữa đâu!”
—
Chương 18: Bần tăng không tính toán hoàn tục.
Âm Tế Thiên bị Bắc Minh lôi kéo rời đi đường tắt, lập tức kéo cái tay đang bị bắt lấy, người cũng không quay lại đằng sau mà tiếp tục đi lên phía trước. Lúc hắn biết cô nương đêm qua kia là Bắc Minh, mà Bắc Minh cũng chính là ‘phu quân’ của hắn, hắn thật sự không thể nào nhìn Bắc Minh với sắc mặt hòa nhã được. Đôi mắt bình tĩnh của Bắc Minh xẹt qua một tia kinh ngạc, nhìn bàn tay của chính mình, tựa như có chút không tin Âm Tế Thiên có thể giãy khỏi tay hắn. Thực nhanh hắn thu liễm lại cảm xúc, giống như người thủ hộ, yên lặng không tiếng động mà đi theo phía sau Âm Tế Thiên.
Nhìn thân ảnh phía trước đang hờn hờn dỗi dỗi, sự tức giận bởi vì Âm Tế Thiên chạy trốn, hiện tại bất tri bất giác tan thành mây khói. Lúc Âm Tế Thiên lần thứ mười ba quay lại chỗ cũ, khóe miệng Bắc Minh không khỏi gợi lên ý cười kín đáo.
“Gặp qủy!”
Âm Tế Thiên buồn bực mà đứng ở chỗ ngã tư, đi đến nửa canh giờ, bản thân cứ giống như chỉ vòng quanh một chỗ. Bắc gia thực sự quá lớn, hơn nữa mỗi cái sân đều có bố cục, bài trí thậm chí đến loại hoa trồng cũng giống nhau như đúc, tối buồn bực chính là, thế nhưng một người cũng không thấy xuất hiện để hỏi đường.
A! Không! Ở đằng sau vẫn có một người luôn đi theo, tuy nhiên, hắn không hề muốn mở miệng hỏi Bắc Minh đại môn Bắc phủ đi hướng nào. Hơn nữa cho dù hắn có hỏi, đối phương cũng sẽ không nói cho hắn biết phương hướng chính xác. Lúc này, tay hắn lại bị một người lần nữa nắm chặt.
Âm Tế Thiên mày nhăn lại, nghĩ đến định lần nữa giãy ra khỏi tay hắn. Đột nhiên trước mắt biến đổi, xung quanh xuất hiện rất nhiều thân ảnh, vội vội vàng vàng mà đi qua đường tắt, bên tai còn có rất nhiều những tiếng tranh cãi ầm ĩ và tiếng cười.
“Thiếu phu nhân mười ba lần quay lại chỗ cũ, ta cược thắng rồi!”
Tiếp đó lại có người không cam lòng la hét: “Không tính! Không tính! Nếu không có Minh thiếu gia thì Thiếu phu nhân sao có thể ra khỏi mê trận!”
“Đánh cuộc thì phải nguyện ý chịu thua, nhanh chóng móc linh thạch(*) ra!” [tiền tệ]
Âm Tế Thiên khóe miệng run rẩy: “…”
Hắn giống như con khỉ vẫn luôn bị người đùa giỡn, ngây ngốc tại đường tắt đi lòng vòng. Âm Tế Thiên lắc lắc tay, không ngờ, đối phương nắm còn chặt hơn lúc đầu, thậm chí còn có cảm giác một cỗ linh lực xuyên trụ cổ tay phải của hắn.
“Buông ra!”
Bắc Minh chậm rãi rũ xuống mi mắt, thêm vào hai phần lực đạo kéo tay của Âm Tế Thiên đi: “Bắc Minh!”
Tiếng nói trầm thấp dễ nghe khiến Âm Tế Thiên hơi sửng sốt, lập tức nhăn mày lên: “Ta cho ngươi…”
“Bắc Minh!”
Âm Tế Thiên hít một hơi thở sâu, thử làm cho mình lãnh tĩnh lại: “Ngươi gọi Bắc Minh đúng không? Tốt lắm, Bắc Minh, mời ngươi buông tay ta ra!”
Trừ bỏ đêm qua có vài canh giờ ngủ cùng nhau ra, hắn cùng Bắc Minh ở chung chưa được một canh giờ. Tuy nhiên, hắn cũng phát hiện ra nam tử trước mặt không chỉ có chút bá đạo, lại còn có cả tính chấp nhất, đối với việc đã nhận định hoặc đã nói ra, sẽ không dễ thay đổi.
Bắc Minh vẫn như trước cầm chặt tay hắn không tha: “Hoàn tục!”
Hoàn tục?
Lúc Âm Tế Thiên nghe được hai chữ này, đột nhiên cảm thấy thập phần buồn cười! Hài tử hắn nhìn thấy lúc rời giường nhất định đem tất cả những lời hắn nói truyền đến cho Bắc Minh, bởi vậy mới có thể khiến Bắc Minh nghĩ tới chuyện hoàn tục. Bất quá, đáng tiếc là ý nghĩ hoàn tục chỉ tồn tại đến trước ngày hôm qua, về phần hiện tại…
Âm Tế Thiên nhìn đôi mắt bĩnh tĩnh của Bắc Minh, khóe miệng nở ra nụ cười mĩ lệ, dưới ánh nắng mặt trời dị thường chói mắt.
“Vị thí chủ này, bần tăng không tính toán hoàn tục!”
5 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 17+18"
Tại sao? Tại không ai cmt?
P/s: chào chủ nhà ヽ(´▽`)/
Vì comt blogspot có vẻ khó nên mọi người lười comt lắm ^^ Chào bạn.
Hi, thấy bảo ít cmt nên tui cmt cơ mà lười quá k định cmt nhưng thôi cmt này đã tính là 1cmt r =)))) thôi tui đọc tiếp đây. Ps: 1 chương truyện ngắn dã man
Trời ơi. chừng nào thụ mới mạnh lên đây. ta ko thik nhược thụ đâu nha. Cứ để người ta bảo vệ suốt. thiệt là tức mà.>"<.
Em chào chủ nhà ạ