Phật Môn Ác Thê - Chương 11+12
Chương 11: Đây là chuyện gì xảy ra?
Âm Tế Thiên từ nhà khách đi ra, liền hướng tiểu nhị hỏi thăm vị trí của phủ Bắc gia. Bắc gia là gia tộc lớn nhất nhì tại Bắc Hoàng Thành, tìm vị trí của chủ trạch cũng không mấy khó khăn. Âm Tế Thiên chuyển hướng đến chủ phố Bắc Hoàng, xa xa liền nhìn thấy cửa lớn, hai bên trái phải còn có treo hai ngọn đèn lồng đỏ thẫm, người hầu đứng ngoài cửa mặc quần áo mới tinh, vui mừng hớn hở, người vừa thấy thì biết chủ nhân nhà này đang làm hỉ sự. Bất quá, trong sân lại thập phần lạnh lùng, thật lâu cũng không thấy có tân khách tới cửa chúc mừng.
Âm Tế Thiên mang theo nghi hoặc đi đến trước cửa, nhìn tấm biển lớn treo trên cửa viết hai chữ Bắc phủ mới xác nhận mình quả thật không có đến nhầm nơi. Người hầu đứng ở cửa phủ nhìn thấy Âm Tế Thiên, ánh mắt liền thay đổi, trở nên sôi nổi sáng ngời, quản gia đứng ở bên trong đại môn lập tức hưng phấn mà hướng bên trong hô to một tiếng: “Mau đến! Mau đến!”
Tiếp đó, quản gia đầy mặt tươi cười đi ra: “Ngài là tiểu sư phụ của Vạn Phật Tự đúng không?”. Trong mắt Âm Tế Thiên hiện lên tia hoàng mang, không có lập tức trả lời mà sờ cái đầu trơn bóng. Không hiểu vì sao lại cảm thấy nơi này thập phần cổ quái. Tuy trong phủ ngoài phủ đều trang trí đến phi thường vui mừng nhưng mà không có không khí náo nhiệt. Chính là, không phải Vô Tịnh nói giờ sắp đến sao? Như thế nào còn không có tân khách đến cửa chúc mừng?
Lúc này, hai phụ nhân ăn diện giống bà mối hoan hoan hỉ hỉ mà từ trong phủ đi ra, nhìn đến Âm Tế Thiên nụ cười trên mặt lại càng nở rộng: “Nha! Tiểu công tử rốt cục cũng đến”. Hai người đi đến bên người Âm Tế Thiên, phi thường ăn ý mà khoác hai bên tay hắn, lôi kéo đi vào Bắc phủ.
Âm Tế Thiên cảm thấy sự tình càng ngày càng không thích hợp, nhanh chóng nói: “Bần tăng đến là để gửi phần hạ lễ cho Bắc trưởng lão!”
Hai bà mối vừa nghe liền cười đến run rẩy cả người, hơn nữa trong tươi cười còn nhiều thêm vài phần ý vị sâu xa: “Biết! Chúng ta biết!”
Các ngươi thật sự biết sao?
Âm Tế Thiên hồ nghi liếc mắt nhìn các nàng một cái rồi lại nhìn về phía trước, lập tức bị nam tử tuấn vĩ ngồi ở chủ vị thu hút toàn bộ lực chú ý. Người kia mặc một thân lam phục tinh mĩ, khuôn mặt tuấn tú thoạt nhìn chỉ mới ở đầu ba mươi, khóe môi lộ ra ý cười vui vẻ, mắt có vài phần khôn khéo, lơ đãng toát ra khí thế của kẻ ở trên cao.
“Bắc…”
Âm Tế Thiên cảm thấy tên nam tử kia chính là Bắc Vũ Hoành trưởng lão trong miệng Tịch Lễ, chính là vừa mới mở miệng mói một chữ, đột nhiên lưng bị người vỗ vỗ, ngay sau đó hắn giống như người bị điểm huyệt, như thế nào cũng không thể phát ra tiếng.
“Giờ lành đến!”
Lão giả đứng ở bên người Bắc Vũ Hoành la lớn. Âm Tế Thiên lúc này bị hai bà mối kéo đến trước mặt Bắc Vũ Hoành, sau đó hắn nhìn thấy một người hầu trẻ tuổi cầm một con gà trống đứng ở bên cạnh hắn.
“Nhất bái thiên địa!”
A?
Âm Tế Thiên sửng sốt, sau đó hắn bị hai bà mối kéo về phía cửa đại sảnh cùng người hầu trẻ tuổi cầm công kê bái.
Phắc!
Đây là chuyện gì xảy ra?
Hắn là đến tặng lễ, nhưng thế nào biến thành cùng người… A, không, cùng con gà trống bái đường thành thân.
“Nhị bái cao đường!”
Âm Tế Thiên lần thứ hai bị cưỡng chế quay sang Bắc Vũ Hoành, đối hắn khom người cúi đầu!
“Phu thê giao bái!”
Nghe đến bốn chữ này, Âm Tế Thiên hoàn toàn tỉnh táo lại, liều mạng giãy dụa, miệng không ngừng động
Bái cái gì mà bái! Các ngươi không có lầm đối tượng đó chứ! Các ngươi không có nhìn thấy lão tử đầu trọc sao? Cái này chứng minh lão tử là hòa thượng đó. Nếu là hòa thượng, làm sao có thể cùng người thành thân!
Đáng tiếc hai bà mối cũng là người tu chân, giữ một người bình thường thì chẳng tốn chút sức lực nào. Âm Tế Thiên chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn chính mình bị ấn mà cùng một con gà trống bái đường thành thân!
“Đưa vào động phòng!”
Âm Tế Thiên nghe đến bốn chữ này, thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Hạ nhân trong phủ sôi nổi hướng Bắc Vũ Hoành chúc mừng: “Chúc mừng lão gia! Chúc mừng lão gia!”
—
Chương 12: Lên đây nằm
Âm Tế Thiên bị người hầu vây quanh đẩy vào phòng có cửa sổ dán chữ Hỉ, lập tức rầm một tiếng vang lên, hắn bị ngăn cách với thanh âm ồn ào ở bên ngoài. Bị đẩy mạnh vào trong phòng, Âm Tế Thiên nhanh chóng xoay người đẩy cửa phòng, không ngờ cửa phòng đã khóa chặt rồi: “Nè! Nè! Phắc! Rốt cục có thể nói ra tiếng! Nè! Các người không có lầm đâu! Lão tử là hòa thượng, là hòa thượng a! Hòa thường chưa hoàn tục sao có thể cùng… ách… tại sao có thể thành thân? Bên ngoài có nghe thấy không? Lão tử tới là gửi hạ lễ cho Bắc trưởng lão!”
Âm Tế Thiên ở trong phòng gào hồi lâu cũng không có người để ý, cả giận hướng của phòng đạp một cái, giận dữ xoay người đánh giá căn phòng. Trên trần treo đầy lụa hồng, cây cột, gương đồng, chậu hoa, ngăn tủ đều dán chữ Hỉ, trên bàn hai ngọn nến đỏ thẫm tách tách cháy. Đáng chú ý nhất vẫn là chiếc giường che bởi sa trướng đỏ đằng sau cái bình phong, mà bên trong tựa hồ còn có người.
Có người?
Âm Tế Thiên ánh mắt nghiêm túc, bất giác hướng phía chiếc giường bước đến, xốc liêm trướng lên đập vào mắt là dung nhan xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông. Hơn nữa cặp phượng mâu xinh đẹp kia hơi nhếch lên lộ vẻ quyến rũ nơi khóe mắt, lông mi vừa dài lại dày giống như hai cái quạt nhỏ, môi mỏng hết đóng lại mở, tựa hồ như muốn nói gì với hắn lại thôi, vào mắt hắn lại thành một loại hấp dẫn.
Âm Tế Thiên tim nhất thời chệch một nhịp.
Má ơi! Này… nữ nhân này cũng quá đẹp đi! Cảm giác có chút không chân thật!
Bất quá, nhìn nàng yếu ớt thế này, khiến người ta không tự chủ được mà sinh ra vài phần thương tiếc.
Âm Tế thiên nhìn trên người đối phương mặc hỉ phục đỏ thẫm, rồi con gà trống cùng hắn bái đường ở đại sảnh, trong lòng bỗng chốc hiểu ra, nghĩ rằng Bắc gia là lấy hắn để xung hỉ. Chính là cũng không đúng! Tìm người xung hỉ cũng không nên tìm hòa thượng chứ.
Âm Tế Thiên chưa kịp nghĩ lại, liền thấy người trên giường cố hết sức mà giơ tay về phía hắn dò xét. Hắn nhìn động tác của đối phương gian nan như vậy, cũng không nghĩ xem đối phương có phải muốn hại hắn hay không, vội vàng cầm lấy tay người kia. Lúc chạm vào tay y, mày hắn nhăn lại, bởi vì bàn tay của đối phương thập phần lạnh giống như người chết vậy.
“Lên đây!”
Thanh âm trầm thấp khàn khàn kéo lại Âm Tế Thiên đang mãi suy nghĩ: “Cái gì?”
Người trên giường nói thêm một lần nữa: “Lên đây nằm.”
Nghe vậy, sắc mặt Âm Tế Thiên khẽ biến, chậm rãi thu hồi lại tay mình. Đến hiện tại, hắn vẫn cảm thấy Bắc gia là bái đường sai người, khiến cho người trên giường cũng nhầm hắn là tân lang! Hắn cảm thấy nên cùng người trên giường giải thích rõ ràng, hắn không thể cứ như vậy hủy đi danh dự của một cô nương. Hơn nữa, hắn không muốn cưới xin với người mà đến tên còn không biết là tên gì. Trong lòng Âm Tế Thiên nghĩ đến một đống những ngôn từ chính nghĩa, một lúc lâu sau tựa hồ đã nghĩ ra nên lựa lời nói như thế nào.
Đến khi hắn lấy lại tinh thần, người đã bị kéo đến nằm cạnh đối phương, mà còn bị đối phương ôm vào trong ngực. Không ôm cũng uổng, dù sao cũng là đối phương chủ động trước. Bất quá, bị một nữ nhân ôm, Âm Tế Thiên cũng cảm thấy không được tự nhiên, không tự giác mà nhích người ra xa, kỳ quái là, hắn lại trách không ra khỏi tay của đối phương.
“Ngoan, đi ngủ!”
Giọng thấp thấp khàn khàn nói như đang ru con ngủ, khiến Âm Tế Thiên không nhịn được ngáp một cái, ngửi trên người đối phương phát ra hương thơm thản nhiên, giống như mê hương làm hai mắt hắn díp lại.
Hắn quả thật rất mệt nhọc, phi thường mệt. Từ khi xuyên tới dị giới này, hắn chưa được ngủ hảo một giấc. Đầu tiên là bị Hư Không trưởng lão nhốt vào Bích Thất, sau lại vì gửi hạ lễ cho Bắc gia trưởng lão liên tục chạy đến mười ngày mười đêm, lúc buồn ngủ chỉ có thể ngồi trên pháp khí dựa vào lưng Vô Tịnh mà tạm thời nghỉ ngơi.
So với Vô Tịnh chạy mười ngày tinh thần vẫn phấn chấn, hắn cảm thấy mình quả thực quá yếu, đặc biệt là ở trong Tu Chân giới, hắn đối với người Tu Chân chính là một con kiến! Chính là, cái thân thể này là bị hủy linh căn! Âm Tế Thiên càng nghĩ lại càng cảm thấy không cam tâm! Hắn không cho là mình nên vội vàng giận dữ, có lẽ là sẽ có biện pháp khiến hắn mạnh hơn.
Ngay lúc Âm Tế Thiên nặng nề mà ngủ, thì người bên cạnh lặng lẽ nâng lên tay kia, cẩn thận dùng ngón tay mơn trớn mi mắt hắn, chu sa chí, mắt của hắn, mũi của hắn, cuối cùng dừng trên môi của hắn, nhẹ nhàng mà ma sát, lưu luyến không rời! Không biết qua bao lâu, người kia với vừa lòng thu hồi lại tay, kéo hắn lại gần trên đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mà hôn một cái, rồi mới nhắm mắt lại ngủ.
Ngay khi hai người đã ngủ say, chu sa chí ở giữa hai đầu mày của Âm Tế Thiên đột ngột sáng lên hồng quang!
2 Bình Luận "Phật Môn Ác Thê - Chương 11+12"
Anh công ôn nhu quá đê
Anh công ôn nhu quá đê