—
“Còn nhớ rõ tôi không nào?” Trong giọng nói mềm mại
có che giấu sát khí không thể bỏ qua, Thương Viêm nhìn vào người phụ nữ đáng lẽ
đã sớm chết đi này, trong lòng không thể nén xuống sự bất an, cho dù được Diễm
Quân Ly ôm ở trong lòng thì cậu cũng không khỏi run lên một cái.
Diễm Quân Ly vỗ vỗ phía sau lưng của Thương Viêm,
càng thêm dùng sức ôm chặt Thương Viêm vào lòng hơn nữa “Không nhớ rõ”. Diễm
Quân Ly hoàn toàn không có kích động, khóe miệng cong lên chứa một vệt hàn ý,
giọng điệu lạnh lẽo khiến lời nói của y tăng thêm một phần khinh bỉ.
“Vậy thật đúng là tiếc quá đi” Liên Hoa lấy móng
vuốt có dính máu của Diễm Quân Ly đặt vào bên miệng, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm
sau đó lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Thương Viêm quan sát Liên Hoa, tuy là bộ dạng của
Liên Hoa cực kỳ nhếch nhác nhưng biểu hiện của cô ta lại vô cùng ung dung, điều
này khiến cho Thương Viêm phải nhăn mày lại.
Tư duy của Liên Hoa rất là tỉnh táo, loại tình huống
này khiến Thương Viêm hiểu được Liên Hoa ít nhất cũng là tang thi cấp 4, nhưng
lúc này nhìn thấy cô ta ở trước mặt Boss cư nhiên lại có trạng thái như thế
Thương Viêm liền bắt đầu lo âu về cấp bậc của Liên Hoa.
"Cấp 5."Diễm Quân Ly nói khẽ vào bên tai Thương
Viêm, tuy tang thi cấp 5 cũng rất phiền phức nhưng Thương Viêm cũng có chút yên
tâm lại, dù sao trước đó cũng từng xuất hiện tình huống có cấp cao hơn BOSS rồi
mà.
Diễm Quân Ly và Liên Hoa đều không có chủ động tấn
công, cấp bậc của song phương cao bằng nhau nhưng ai cũng không biết được át
chủ bài của đối phương là gì. Vẻ mặt Liên Hoa ác độc nhìn vào Diễm Quân Ly và
Thương Viêm, người kia là người đã giết cô còn Thương Viêm lại là kẻ thù của
người chị em tốt Mạt Lỵ của cô.
“Diễm Quân Mạc, mi còn nhớ rõ Mạt Lỵ hay không hả?”
Nói tới người thân của mình Liên Hoa trái lại có chút mềm nhẹ, nhưng sau đó
giống như đã nhớ lại cái gì sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn.
Nghe thấy cách Liên Hoa xưng hô với cậu khiến Thương
Viêm có chút không phản ứng kịp, bất quá Mạt Lỵ? Là ai vậy?
Vẻ mặt của Thương Viêm tuy là không có chút thay đổi
nào, nhưng sự nghi hoặc cùng suy ngẫm lại cứ rõ rành rành ra như thế, Liên Hoa
thấy mà tức giận ngút trời “Em gái ta yêu mi như thế mà mi lại từ bỏ nó, để nó
phải trải qua cuộc sống khốn khổ đến thế này, tên phá gia chi tử như mi thế nào
thì gặp gỡ đúng loại bạn trai thế đấy.”
Lời nói của Liên Hoa còn chưa có nói xong thì đòn
tấn công đã đến theo, cái móng vuốt đánh về phía ngực Thương Viêm kia khiến
Diễm Quân Ly giận tái cả mặt, một tay ôm Thương Viêm lùi về sau một tay lấy Đọa
Thiên ra chém về phía con tang thi đã không còn được bao nhiêu lý trí này.
Liên Hoa cảm nhận được một luồng cảm giác nguy hiểm
khiến cô ta tạm thời tỉnh táo lại, ngừng động tác rồi né tránh qua nhưng vẫn bị
Diễm Quân Ly chém đứt cái cánh tay công kích về phía Thương Viêm kia.
Nghe thấy từ ‘bạn trai’ trong lời nói của Liên Hoa,
Thương Viêm ngoại trừ trước tiên có chút chột dạ ra thì sau đó liền nhớ lại
người phụ nữ mình đã sớm quên mất kia.
Thế cho nên Mạt Lỵ và Liên Hoa là một đôi bách hợp
sao hả?!! Mạt Lỵ là người của N năm trước rồi vậy mà giờ cư nhiên lại biến
thành lẽ sống của Bạch Liên Hoa hắc hóa á! Kịch bản-kun, cho dù bị tan vỡ cũng
xin không cần không theo lẽ thường như vậy chứ, tên của các cô ấy hoàn toàn
không hợp lý nha ←-← *(hoa sen với hoa nhài chỗ nào
không hợp??)
Liên Hoa hung ác mà nhìn vào mặt của Thương Viêm,
hoàn toàn không thèm để ý đến cánh tay bị thương của mình, sau đó tay của Liên
Hoa trong sự kinh ngạc của Thương Viêm và sự khó chịu của Diễm Quân Ly bắt đầu
từ từ hồi phục lại, có vẻ như qua thêm khoảng 5 phút nữa là có thể hoàn toàn
khôi phục lại như cũ.
Liên Hoa gầm lên một tiếng, tang thi bị khống chế
trong kho hang đồng loạt xông ra ngoài, Diễm Quân Ly cau mày, cái này có chút
phiền phức rồi đây. <Mệnh lệnh sử dụng> của y quả thực có tác dụng với
tang thi, nhưng thật ra <Mệnh lệnh sử dụng> cũng giống như việc tang thi
cấp cao ra lệnh cho tang thi cấp thấp vậy, chỉ cần có Liên Hoa ở đây thì mệnh
lệnh sẽ rất dễ dàng bị thay đổi đi.
Đương nhiên nếu là <Mệnh lệnh tuyệt đối> thì
trái lại sẽ không có xuất hiện tình huống bị triệt tiêu, nhưng mấy con tang thi
này căn bản là không có trí lực nên cho dù là dùng <Mệnh lệnh tuyệt đối>
thì lũ tang thi này cũng không thể hiểu được.
“Đám tang thi này giao cho em” Thương Viêm cũng hiểu
rằng lúc này Diễm Quân Ly cần tập trung để đối phó với Liên Hoa, mấy thứ nhân
tố thừa thãi không cần thiết này vẫn là không cần tồn tại thì tốt hơn.
Diễm Quân Ly liếc mắt nhìn Thương Viêm một cái, gật
đầu một cách lạnh nhạt, chỉ là Đọa Thiên trong tay bị y nắm đến mức tay cũng
bắt đầu đau lên, sau đó từ từ thả lỏng vòng tay đang ôm lấy Thương Viêm ra.
Liên Hoa nheo mắt lại, trên gương mặt tuy tái nhợt
nhưng vẫn rất xinh đẹp có sự điên cuồng khiến người ta không thể hiểu nổi, cô
ta lúc này đã trở thành tang thi nên rất nhạy bén mà cảm giác được Thương Viêm
cũng không phải là dị năng giả “Một khi đã như vậy….”
Liên Hoa vừa dứt lời, lũ tang thi trước đó bị Tiểu
Tam Nhi khống chế ở bên trong đều đi về phía của Thương Viêm, Thương Viêm lén
nắm cánh tay của Diễm Quân Ly một cái ý bảo Diễm Quân Ly hãy yên tâm. Thật ra
trong lòng Thương Viêm đang thở phào nhẹ nhõm, ít nhất lúc này lũ tang thi kia
cũng sẽ không chạy đi làm phiền BOSS được.
Thương Viêm nhìn thấy tang thi càng ngày càng gần
liền xoay người bỏ chạy, cậu tin rằng bọn tang thi này đều sẽ đi theo cậu, cậu
cũng không bằng lòng phô bày con át chủ bài của mình ra ngay trước mặt người
khác đâu.
Thương Viêm chưa chạy được vài bước thì nghe thấy
tiếng rống của mấy chục con tang thi và tiếng kho hàng đóng cửa, có lẽ là dị
năng giả trong kho hàng muốn bảo đảm một chút cho yên tâm thôi.
Tang thi ở phía sau Thương Viêm vẫn đuổi theo không
rời, trải qua một khoảng thời gian rèn luyện độ linh hoạt của Thương Viêm đã
được nâng lên rất cao, tang thi cấp 2 không có được dị năng tốc độ là không thể
nào đuổi kịp được Thương Viêm, còn về việc sử dụng dị năng tấn công ư? Chỉ cần
Thương Viêm không bị ngã xuống ngay đòn tấn công đầu tiên thì chương trình hiển
nhiên sẽ chữa khỏi thôi à.
Tang thi không có trí tuệ Thương Viêm bây giờ hoàn
toàn không có để vào mắt, cậu chạy khỏi trung tâm bách hóa chỉ để tránh việc
gây ra thiệt hại cho nơi đó, sau khi cậu dụ tang thi đi đến một cái nhà hàng
lớn ở gần đó thì liền nhanh chóng lấy boom ra, bản thân thì lại xoay người tiến
vào trong không gian, chỉ “ầm” một tiếng thì đã giải quyết xong toàn bộ.
Bên tai hơi hơi truyền tới tiếng nổ mạnh, nhận ra
hình dáng của người yêu đã ở bên trong không gian, Diễm Quân Ly lặng yên nở nụ
cười, còn Liên Hoa cũng đồng dạng nghe thấy thì ngược lại lập tức càng trở nên
quái gở hơn.
Không tiếc trả một cái giá đắt là hy sinh một chân
để đem tang thi ở chung quanh đều tụ tập lại, tuy là do cấp bậc của tang thi
không cao nên không thể ra mệnh lệnh quá mức phức tạp được nhưng chỉ cần gọi
lại đây thì chắc chắn sẽ bị hơi thở của người sống trên người Thương Viêm hấp
dẫn thôi.
Đối với ý định của Liên Hoa Diễm Quân Ly cũng không
phải không đoán ra, nhưng năng lực của Thương Viêm y vẫn biết một chút chứ, tuy
không có thân thể như dị năng giả nhưng có khả năng đối phó với tang thi cấp 3
và thêm không gian thì y tin rằng Tiểu Viêm cũng sẽ không sao đâu.
Thương Viêm rời khỏi không gian thì phải đối mặt
ngay với nhà hàng đang ngập tràn khói lửa, cảnh tượng máu thịt lẫn lộn bên
trong không phải Thương Viêm chưa từng gặp qua chỉ là mùi vị kia khiến cho
người ta cảm thấy buồn nôn mà thôi.
Thương Viêm không muốn ngừng lại, cậu muốn có được
Mạn Địch cho nên mặc kệ cô ta là cấp 5 hay cấp 6 cũng được đều không có quan hệ
gì. Mạn Địch có thể khống chế được thực vật, không giống như kiểu của dị năng,
nó không có cấp bậc và hạn chế gì hết cho nên đương nhiên là thực vật biến dị ở
mạt thế cũng phải nghe theo.
Không chỉ có như thế, âm thanh của Mạn Địch cũng vô
cùng có ích cho dị năng giả, âm thanh của nó có thể khiến cho tinh thần lực của
người ta được nâng cao hơn, tuy nhiên ở trước mạt thế nó chỉ có thể làm cho
người ta sống lâu hơn mà thôi, nhưng sau khi có sự xuất hiện của dị năng giả nó
có thể khiến dị năng của người ta càng dễ dàng thăng cấp hơn, nghe trong một
thời gian dài thậm chí còn có thể làm cho mệnh lệnh của BOSS đối với người đó
mất đi hiệu lực.
Thời gian gấp rút, Thương Viêm lúc này liền lấy ra
một chiếc Hummer rồi leo lên chạy như điên suốt cả đoạn đường, may mắn là dù
Thương Viêm không có để ý tới con đường khi đi đến, Hệ thống là không cần mong
chờ gì rồi, nhưng Công lược lại rất có trách nhiệm nên nhớ rất kỹ lộ tuyến.
Còn về phần tang thi ư? Chướng ngại vật ư? Thương
Viêm mới không thèm quan tâm nhiều vậy á, tông thẳng vào là được, nếu là tang
thi quá nhiều hay là đường không thông thì quăng thẳng một quả boom qua, cũng
may là có chương trình trị liệu nếu không thì với cái kiểu liều lĩnh này của
Thương Viêm thì đã sớm chết ngắc từ lâu rồi.
Ngay khi Thương Viêm vừa sốt ruột vừa chật vật đi
đến căn cứ W thì xe cũng đã báo hỏng hết 3 chiếc, đây đều là do dị năng của
tang thi gây ra, quần áo trên người Thương Viêm cũng rách tung tóe cả.
Nơi Thương Viêm đến cũng không phải là lối vào của
căn cứ W mà là bên cạnh căn cứ W được rào quanh bằng dây thép. Hơi thở
của Thương Viêm có chút không ổn định, cậu nhíu mày nhìn vào quần áo trên người
mình, đem áo khoác rách nát cởi ra sau đó lấy một cái áo khoác lớn từ trong
không gian của mình ra, suýt chút nữa đã đem cả người mình đều bao kín trong
cái áo.
Dây thép còn chưa có thứ như hàng rào điện cho nên
được dựng rất là cao nhưng điều đó cũng không làm khó Thương Viêm được, cậu
trực tiếp lấy cây thang từ trong không gian ra liền thoải mái mà tiến vào bên
trong căn cứ W. Thương Viêm mang khẩu trang với nón để tránh có người nhận ra
mình, ví dụ như là cái gã Lý Nguyên kia chẳng hạn.
Bởi vì là bên cạnh căn cứ nên nơi này không có ai
cả, cậu lấy ra một chiếc xe đạo để tăng tốc độ lên, Thương Viêm vốn định lấy ô
tô ra nhưng nghĩ lại thì ô tô hơi bị gây chú ý quá.
Nhà họ Lý rất nổi tiếng trong căn cứ nên địa chỉ
cũng không phải khó kiếm cho lắm nhưng Thương Viêm cũng phải tốn hết mấy bịch
bánh quy thì mới lấy được địa chỉ, trong lòng Thương Viêm đang sốt ruột nên cũng
không để ý mấy.
“Cậu muốn đi đâu đó?” Cái giọng nói này Thương Viêm
nghe thấy hơi quen tai, lúc này Thương Viêm đang núp ở bên cửa sổ của nhà họ
Lý, cụm biệt thự cao cấp ở chỗ này phân bố rất rời rạc nên Thương Viêm cũng
không sợ hành động lén lút của mình bị phát hiện ra.
“Tôi đi đâu liên quan gì đến anh chứ?” Lý Thiên bị
Lý Nguyên bắt lấy đang cố sức vung tay của Lý Nguyên ra, trong lòng Lý Thiên
càng thêm bực bội hơn, vẻ mặt nhìn Lý Nguyên lại càng thêm chán ghét. Tên anh
họ này không phải chỉ là muốn bắt cậu đem về chỗ của Tô Lục Lý để đảm bảo mấy
thứ nhà họ Lý sẽ nhận được từ chỗ của Tô Lục Lý thôi sao!
“Tôi quan tâm cậu” Lý Nguyên lo lắng nhìn Lý Thiên
“Cậu mất tích làm tất cả mọi người chúng tôi đều rất lo lắng, bây giờ cậu hãy
ngoan ngoãn ở yên trong phòng đi đứng làm cho chúng tôi phải lo thêm nữa”. Lý
Nguyên giống như là đang dỗ trẻ con mà khuyên nhủ Lý Thiên, nhưng sự lo nghĩ
trong giọng nói còn nhiều hơn cả lo lắng nữa.
“Quan tâm? Quan tâm đến mức đưa tôi đến chỗ của Tô
Lục Lý kia ư?” Giọng điệu của Lý Thiên nâng cao lên, châm chọc mà hừ lạnh một
tiếng. Quả nhiên ngay sau khi Lý Thiên nói xong câu này vẻ mặt của Lý Thiên
trên căn bản là kinh hãi lại có mang theo chút cương quyết, không hề để ý đến
sự phản kháng của Lý Thiên, lợi dụng vào ưu thế là dị năng giả tấn công của bản
thân mà đem Lý Thiên kẹp vào trong ngực chuẩn bị kéo lên lầu khóa lại.
Lý Thiên không hối hận việc bản thân cùng nhà họ Lý
xé rách mặt, cùng lắm thì bảo Tiểu Tam Nhi đang giấu ở trên nóc nhà giết chết
cái tên trước mặt một vẻ sau lưng lại một vẻ này thôi. Dưới sự hỗ trợ lẫn nhau
giữa hắn và tang thi cấp 3, hai người đều thuận lợi dùng biện pháp không được
chính quy cho lắm mà vào được căn cứ.
Mọi thứ vốn đều tốt đẹp, nhà họ Lý đã không còn
người hầu nữa nên rất yên tĩnh không có lấy một người. Chỉ là hắn rất không ngờ
khi bước vào phòng của Lý ông chuẩn bị lấy đi cây Mạn Địch kia thì cư nhiên lại
bị Lý Nguyên bắt gặp.
Dù sao trong trí nhớ của hắn thì Lý ông cũng không
cho phép có người nào đi vào phòng mình nên khi đó hắn mới không có đề phòng
nhiều lắm, sau đó hắn cơ trí chạy phốc xuống lầu một nhưng vẫn bị tên dị năng
giả cấp 2 Lý Nguyên này bắt được.
“Lý Nguyên”, nghe thấy giọng nói này trong mắt Lý
Thiên liền sáng lên, còn Lý Nguyên thì lại quay đầu ra đòn công kích theo phản
xạ, nhưng sợi roi nước trên thay còn chưa hoàn thành, thì Thương Viêm ở ngoài
cửa sổ liền khinh thường chả có chút khách sáo nào dùng súng lục đã giảm thanh
tặng mấy phát lên trên cơ thể Lý Nguyên.
Thương Viêm đã sớm biết dị năng giả rất nhạy cảm,
sau khi mạt thế cậu vẫn luôn cố gắng học cách để che giấu bản thân, còn tên Lý
Nguyên này dù cho đang trong thời mạt thế vẫn là kẻ xuôi chèo mát mái, hơn nữa
còn đang tập trung hết lực chú ý lên người Lý Thiên lại thêm cái tâm tình đang
buồn bực phức tạp của bản thân nên liền bị Thương Viêm tranh thủ cơ hội.
Trên đùi bị súng bắn trúng cho dù Lý Thiên có dị
năng thì lúc này cũng chả làm được gì, ai kêu hắn ta còn chưa có cái loại năng
lực nhịn đau cơ chứ. Thương Viêm không có nói nhiều mà trực tiếp ném cho Lý Thiên
một cây “Giết hắn ta chứ?”.
Lý Thiên nhận lấy cây súng tay không khỏi run lên,
nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, Lý Nguyên ngẩng đầu, Lý Thiên ở trong
ánh mắt khó tin nổi của hắn ta lại như đang cười nhạo mà nổ súng, một cái sinh
mạng liền đơn giản mất đi như thế.
“Viêm ca, chúng ta đi thôi” Lý Thiên biết nơi này
không nên ở lâu, lấy Mạn Địch từ trong không gian ra ném cho Thương Viêm.
Tuy là đối với việc chấm dứt một sinh mạng như vậy
vẫn khiến tâm tình của hắn rất phức tạp, nhưng nguyên nhân hắn bị đưa đến chỗ
của Tô Lục Lý cũng là bởi do Lý Nguyên tiết lộ dị năng của hắn ra nên hắn trái
lại không hề có chút hối hận nào.
Thương Viêm thấy sự biểu hiện của Lý Thiên thì âm
thầm gật gật đầu, quả nhiên là BOSS nhỏ nha, tam quan đúng là không bình thường
mà, bất quá như vậy mới có thể làm thuộc hạ của đại BOSS được chứ.
“Lấy được Bàn tay vàng” Thương Viêm liếc mắt nhìn
Mạn Địch một cái nhưng không có xem kỹ liền bỏ vào trong không gian. Lý Thiên
thật ra cũng không hiểu nổi Thương Viêm muốn thứ này để làm gì, món đồ gia
truyền này hắn cũng biết là có thể gia tăng tuổi thọ của người khác nhưng lúc
này là mạt thế ai lại đi quan tâm nhiều vậy chứ.
“Đi thôi” Thương Viêm mặt không chút biểu cảm nào mà
nhìn lướt qua Lý Thiên, sau đó liền tự nhiên mà xoay người bước đi, Lý Thiên
nhìn vào cảm thấy Thương Viêm dường như lập tức tỏa ra khí phách thì phải?
Thương Viêm với Lý Nhật
và Tiểu Tam Nhi đi theo ở đằng sau rất nhanh đã rời khỏi căn cứ W, khi nhà họ Lý
phát hiện ra thi thể của Lý Nguyên nằm giữa đại sảnh, thì ba người đã sớm ở
dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tam Nhi phóng xe như bay quay về Trung tâm bách hóa
Diễm thị rồi.
2 Bình Luận "Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống - Chương 70"
Cần beta lại chỗ này
Yo yo yo~ ≧▽≦ Bệnh lười quấn thân nên bộ này bị quăng xó chưa có beta hê hê