☆ Chương 64:
Edit: Tiểu Tam
—
Thương Viêm khựng lại một cái, cắn chặt khớp hàm
nhanh chóng xoay người trốn vào trong hành lang, Thương Viêm lấy tay vỗ ngực,
biểu cảm trên mặt đầy ngạc nhiên, có thể còn mang theo ít sợ hãi nữa.
Tại sao Chung Hư Lữ lại xuất hiện trong chỗ này
sớm đến thế? Căn cứ W thân là căn cứ đầu tiên Chung Hư Lữ gặp gỡ, đương nhiên
là bị Chung Hư Lữ thu vào trong túi rồi, cùng lúc khiến Lý Nguyên có địa vị khá
cao trong căn cứ 'vừa gặp đã thương', sống chết kiên quyết muốn trở thành đàn
em của Chung Hư Lữ.
Chỉ là nếu Chung Hư Lữ không có thực lực thì sao
có thể làm được chứ, tuy Thương Viêm biết Chung Hư Lữ là người xuyên qua, nhưng
Chung Hư Lữ cũng sẽ không ở dưới tình huống không có thực lực mà tới chỗ này
được. Thương viêm rất khó hiểu, Chung Hư Lữ lúc này ở trong 《Đế vương mạt thế》cũng chỉ tồn tại như dị
năng giả cấp 3 mà thôi.
Bất quá! Thương viêm đột nhiên giật mình một
cái. Trần Hạo trước đó cũng đã là dị năng giả cấp 3 rồi, cũng bắt đầu xuất hiện
tang thi cấp 4, như vậy nói thế thì, Chung Hư Lữ thân là con ruột của thế giới
này sao lại có thể sẽ không thăng cấp lên được chứ.
Tiếng chuyện trò nhỏ bé của Lý Nguyên và Chung
Hư Lữ đã truyền vào trong tai của Thương Viêm, trong lòng Thương Viêm đập bình
bịch, cậu vừa nghĩ tới BOSS đang ở bên trên liền càng thêm không thể bình tĩnh
lại. Nếu là trước đó cho phép chạm mặt còn có thể kêu BOSS lập tức tiêu diệt Chung
Hư Lữ, nhưng lúc này không ai biết thực lực của Chung Hư Lữ cả.
Nghĩ thế, sắc mặt của Thương Viêm liền trở nên
tái nhợt, cậu nghĩ tới có thể thực lực của Chung Hư Lữ còn mạnh hơn so với BOSS và mục đích tới chỗ này của người nọ, Thương Viêm quả thật đã muốn phát điên
rồi, cậu cũng không tin người này chỉ là trùng hợp đi một cái liền đi tới nơi ở
của BOSS.
Thương viêm hít sâu một hơi, vỗ về tâm tình bởi
vì gặp được Chung Hư Lữ mà có chút hoang mang của mình. Ánh mắt nhanh chóng
quan sát tới chung quanh, ở naysau khi nhận ra không có ai, xoay người một cái nấp
ở bên dưới lầu thang tiến vào không gian.
Thương viêm đi vào không gian Diễm Quân Ly đương
nhiên sẽ biết trước nhất, y phát hiện mặt Thương Viêm tái nhợt như
người bệnh, cùng tình trạng tay chân có chút như lả đi, trong lòng liền ngẩn
ra.
"Không cần đứng ở trong phòng, không cần
xuống lầu, đi vào không gian." Thương Viêm giương miệng nghiêm túc nói ra,
sắc mặt của Diễm Quân Ly đã sớm bị tình trạng căng thẳng này của Thương Viêm
làm cho xấu đi.
Nghe thấy lời Thương Viêm nói, chân Diễm Quân Ly
vốn đã ở lầu thang tầng 2 liền khựng lại, y chau mày lo lắng, nhưng động tác
sau đó cũng không hề chần chừ, y tùy tiện gõ cửa phòng một nhà nào đó, ở trong
nháy mắt người bên trong mở cửa ra, dùng <Mệnh lệnh tuyệt đối> khiến
người ta phục tùng y, cùng lúc còn ra lệnh người nọ phải che giấu sự tồn tại
của y.
Diễm Quân Ly tiến vào nhà của người xa lạ, ngoại
trừ người đàn ông mở cửa ra còn có một người đàn ông ở phòng khách đang cảnh
giác y, Diễm Quân Ly không nói nhiều liền một cái <Mệnh lệnh tuyệt đối>
trực tiếp khống chế người nọ, khiến hắn phục tùng mình.
"Chỗ này cũng chỉ có hai người các ngươi
sao?" Diễm quân ly ra hiệu người đàn ông mở cửa đem cửa đóng lại, ngăn
cách tầm mắt bên ngoài và trong phòng, nhìn quanh không gian của chỗ này.
"Chỉ có hai chúng tôi thôi." Người bị
ra lệnh cũng không phải không có tự chủ, chỉ là ở trước mặt Diễm Quân Ly đều sẽ
vô điều kiện mà phục tùng, cho dù bọn họ có cảm thấy điều này không hợp lý đi
chăng nữa.
Xem nhẹ hai người đang ngạc nhiên nghi ngờ phía
sau, Diễm Quân Ly đi vào trong một căn phòng nhìn cửa phòng tương đối chắc chắn,
tiếp theo liền đóng cửa đi vào không gian.
"Tiểu Viêm, sao thế?" Diễm quân ly đi
vào không gian trước tiên chính là đem Thương Viêm kéo vào trong lòng, tuy Thương
Viêm lúc này đã khôi phục lại như bình thường, nhưng sắc mặt trước đó y thấy
được cũng là nhất thanh nhị sở. *(rõ đến không thể rõ hơn)
"Em... em thấy được Lý Nguyên." Thương
Viêm cái này có hơi lúng túng lên, cậu bây giờ đã hối hận với hành động vừa mới
nãy của bản thân lắm rồi, cậu lại không thể nói mình gặp được Chung Hư Lữ và
suy nghĩ của mình được.
"Hắn làm gì?" Diễm Quân Ly ôm Thương
Viêm cứng lại, kéo khóe miệng lên cười nguy hiểm, con ngươi u ám mà híp lại,
giọng điệu dịu dàng như đang gợi mở Thương Viêm nói ra gì đó.
Trước đó Tiểu Viêm nhìn thấy Lý Nguyên cũng
không có cảm giác gì, nhưng bây giờ cư nhiên lại xuất hiện loại tình trạng này,
khả năng duy nhất chính là cái gã tên Lý Nguyên kia đã làm cái gì đó.
"Em.... hắn.... không có gì". Thương
Viêm đột nhiên nhỏ giọng phủ định, chỉ là tay cậu cũng lén lút ôm lại Diễm Quân
Ly, như là đang tìm cảm giác an toàn vậy.
Thương Viêm đem đầu vùi vào trong lòng ngực của Diễm
Quân Ly, không để cho Diễm Quân Ly thấy vẻ mặt vừa vui sướng khi người gặp họa
lại như sống sót sau tai nạn của cậu. Xin lỗi nhé, Lý Nguyên, không phải anh
chết chính là tôi chết, anh chết thật sự so với tôi chết thì tốt hơn á! *(em
nó đã dùng mỹ nhân kế :v)
Cậu biết nói dối không lừa được BOSS đâu, vì thế
cậu liền cố ý nói thành thế này đấy, BOSS quả nhiên đã hiểu sai như cậu mong
muốn, bất quá bây giờ còn có một vấn đề nữa.
"Ca, anh không cần đi tìm hắn ta." Thương
Viêm ở trong lòng ngực Diễm Quân Ly phát ra tiếng rầu rĩ, cái loại biểu hiện
này ở trong mắt Diễm Quân Ly lại càng khó chịu thêm, nét mặt có chút u ám, cũng
dùng thêm mấy phần sức ôm Thương Viêm.
Đã nhận ra cảm xúc của Diễm Quân Ly, Thương Viêm
giương miệng khuyên bảo Diễm Quân Ly....
Bên này Diễm Quân Ly cùng Thương Viêm ở trong
không gian <Hư vô>, bên kia Chung Hư Lữ cùng Lý Nguyên tìm tới cửa còn
lại là hai mặt nhìn nhau. Sau khi Lý Nguyên và Chung Hư Lữ kêu cửa không có
hiệu quả liền dùng cách thô bạo đem cửa đá văng, nhưng mà khiến bọn họ thất
vọng chính là người bọn họ muốn tìm căn bản là không có ở trong phòng.
"Hư Lữ, cậu xác định bọn họ là gián điệp
sao?" Tuy quan hệ của Lý Nguyên và Chung Hư Lữ là rất không tệ, nhưng hắn
vẫn có chút nghi ngờ đối với mấy lời mà Chung Hư Lữ nói.
"Ừ, khi lúc trước tôi ở căn cứ J liền gặp
qua bọn họ. Bọn họ khi đó ỷ vào thân phận có người ở bên trên mà hung ác chèn
ép người khác, mà tôi chính là một trong số đó, tôi tuyệt đối sẽ không quên hắn
ta đâu." Chung Hư Lữ nói về Diễm Quân Ly và Thương Viêm, mặt lộ ra vẻ nặng
nề cùng đau khổ, đương nhiên thứ quan trọng nhất là chán ghét cũng không có bỏ
quên.
"Hư Lữ....." Thấy Chung Hư Lữ vừa mới trở
thành bạn tốt lộ ra loại vẻ mặt này, trong lòng Lý Nguyên khó nén áy náy và
không đành lòng, nếu không phải việc hắn nghi ngờ Hư Lữ, cậu ấy cũng sẽ không
lại nhớ tới loại quá khứ này đâu.
"Không sao, còn có thể sống sót tôi cũng
thấy đủ lắm rồi, nhưng nếu không khử hai người này, căn cứ W chắc chắn sẽ gặp
nguy hiểm." Chung Hư Lữ miễn cường cười cười, nháy mắt mấy cái đã đem hơi
nước trong mắt xóa đi.
Thấy bộ dáng Chung Hư Lữ như vậy trong lòng Lý
Nguyên cũng không chịu nổi, tuy là quen biết với người này cũng mới bất quá mấy
ngày thôi, nhưng người này lại có thể khiến hắn gia tăng cảm tình, khiến hắn từ
tận đáy lòng mà đem người này xem như người bạn chí cốt của mình.
"Hơn nữa Tiểu Thanh đoán được trong chuyện
căn cứ W bị phá huỷ, cũng có nhìn thấy hai người đó nữa." Nói tới chuyện
này Chung Hư Lữ thu vẻ đa cảm lại, nghiêm túc lại khẩn thiết mà nhìn vào Lý
Nguyên, muốn tìm người tin tưởng lời nói của mình.
"Tôi sẽ để cho người của mình bí mật tăng
thêm nhân thủ đi tìm bọn họ." Chung Hư Lữ cũng biết cái cô gái Phạm Thanh
ở bên cạnh Chung Hư Lữ kia là dị năng giả tiên đoán, tuy chỉ là cấp 0, nhưng
chuyện cô ấy đoán được thì tuyệt đối sẽ không sai.
"Không thể làm cho Lý gia ra tay hay
sao?" Chung Hư Lữ chần chừ một chút vẫn là hỏi ra vấn đề này.
Lý Nguyên chỉ là khó xử mà lắc đầu, cho dù hắn
tin lời Chung Hư Lữ và Phạm Thanh nói, nhưng những người ở tầng lớp trên cũng
sẽ không tin tưởng mấy chuyện hư vô mờ mịt *(ko xác định rõ) này đâu, hắn chỉ
có thể dùng thủ đoạn của bản thân mà tra tìm thôi, liền ngay cả Lý gia của bọn
họ cũng không được kinh động tới.
"Chỉ có thể thế thôi vậy, hy vọng chuyện Tiểu
Thanh đoán được sẽ không xảy ra". Chung Hư Lữ rũ mi xuống, che lại ánh
sáng trong đôi mắt mình. Câu trả lời trong dự kiến, hắn ta cũng không cảm thấy
thất vọng lắm, ngược lại nhắc tới chuyện Phạm Thanh có thể tiên đoán cũng nằm
trong sự dự đoán của hắn ta, biểu cảm trên mặt Chung Hư Lữ lại càng cẩn thận
thêm.
Vốn ở trong 《Đế vương mạt thế》việc Phạm Thanh ra trận
là tương đối gần về sau này, nhưng hiện tại liền xuất hiện ở bên người hắn ta,
hiển nhiên là sự giúp đỡ rất lớn, không chỉ có thể cung cấp tài liệu *(coi con ngta là tài liệu sao?Σ( ° △ °|||)) có năng lực, còn có thể lợi dụng cái thân phận kia khiến cho người
ta càng tin tưởng lời nói của hắn hơn.
Hắn ta vẫn chú ý tư liệu của người vào thành, ai
ngờ Diễm Quân Ly nhanh như vậy đã tới rồi, cũng là vì bàn tay vàng đi. Chung Hư
Lữ đột nhiên cười nhạo một cái, nhìn về phía Lý Nguyên đang tìm kiếm ở trong
căn nhà, bàn tay vàng sẽ chỉ là của hắn thôi.
...........
"Anh đồng ý với em" Thương Viêm nhìn
BOSS mặt đen thui nhưng đã đáp ứng với cậu, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi ở
trong lòng, cuối cùng cũng thuyết phục được BOSS rồi, tuy là cắt đất đền tiền *(chịu thiệt :v)này kia thực khiến người ta đau trứng, nhưng ít ra BOSS đã đáp ứng
với cậu là sẽ không đi tìm Lý Nguyên nữa.
"Anh thật sự thật sự không thể tìm Lý
Nguyên." Thương Viêm lo lắng mà nhắc nhở Diễm Quân Ly lại lần nữa, thành
công nhìn thấy sắc mặt Diễm Quân Ly lại đen thêm vài phần.
Mặt Diễm Quân Ly âm u, nhìn thấy cái miệng đang
khép khép mở mở kia, đôi mắt híp lại liền sáp qua, đem mấy lời nói quá nhiều
của Thương Viêm nuốt vào trong miệng.
"Anh đi ra bên ngoài trước." Tâm tình
của Diễm Quân Ly cuối cùng bị vẻ mặt đang mờ mịt của Thương Viêm vuốt lại, Thương
Viêm bị Diễm Quân Ly hôn tới mức đần độn mơ hồ, tuy là cảm giác cậu bị thiệt
thòi, nhưng là khiến tâm tình BOSS tốt lên lại cũng xem như là không tệ lắm.
Diễm Quân Ly ra không gian liền không có lập tức
mang Thương Viêm ra, y gọi hai người trong căn nhà này lại, ra lệnh không thể
lộ ra chút gì có liên quan tới chuyện của hôm nay, Diễm Quân Ly ở trong ánh mắt
mê muội lại sợ hãi của hai người mà từ cửa sổ nhảy xuống, biến mất ở trong mắt
của hai người qua đường này.
"Chỗ này là?" Thương Viêm bị Diễm Quân
Ly mang ra từ trong không gian, cảnh sắc quanh người đều là xa lạ, Thương Viêm
cau mày bịt mũi lại, chỉ số không khí chỗ này quả là có thể thành mức thấp mới nhất
trong lịch sử đấy. Chỗ của Thương Viêm và Diễm Quân Ly hiện nay là một cái hẻm
nhỏ vắng tanh, mùi và mức độ dơ dáy có thể so với khu bãi rác.
"Chỗ đó." Diễm Quân Ly xoa xoa đầu của Thương
Viêm, nhìn bộ dạng khó chịu của Thương Viêm cảm thấy vô cùng áy náy và đau
lòng, nhưng y vẫn là ra hiệu Thương Viêm nhìn ra bên ngoài hẻm nhỏ.
Thương Viêm lấy ra hai cái khăn ướt từ trong
không gian, một cái che mũi mình, một cái đưa cho Diễm Quân Ly. Lúc này mới đem
đầu chuyển về phía hướng Diễm Quân Ly nói.
Thương Viêm không thể nhìn thấy quá nhiều cảnh
sắc, tuy là ánh mắt không có bị cản trở, nhưng không thể chịu được tầm mắt hạn
hẹp cùng khoảng cách quá xa xôi, Thương Viêm cũng không thể thấy rõ được gì cả,
chỉ có thể ở khi dựng thẳng lổ tai lên nghe thấy tiếng mặc cả của một hai người
mà thôi.
Trước mắt Thương Viêm đột nhiên sáng lên, cậu đã
hiểu được ý nghĩ của Diễm Quân Ly, ở trong từng cuốn tiểu thuyết mạt thế luôn
sẽ có một chỗ giao dịch, mà bọn họ lúc này tuy là bị theo dõi, nhưng nên làm
vẫn là phải làm thôi.
"Dị năng giả bên kia không cần thêm người
nữa, thực lực của dị năng giả này không tệ, hiện tại cũng chỉ còn lại bên dị
năng giả không gian này thôi." Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, tâm tình Diễm
Quân Ly bình phục lại khá tốt, đặc biệt nghĩ tới chuyện Liên Hoa đã không còn
nữa thì tâm tình của y chính là đang từ từ tăng lên lại.
Bọn họ trước đó đã thương lượng muốn đợi vài
ngày rồi mới hành động, nhưng lúc này bởi vì nguyên do bị theo dõi chỉ có thể
hành động ngay lập tức thôi. Nhìn thấy mình gần như là bị đánh gãy Diễm Quân Ly
lại bắt đầu khó chịu, tuy là y cho rằng Lý Nguyên không thể nào tạo thành uy hiếp
được, nhưng y cũng thấy rõ tình trạng sốt ruột của người bên giường, cũng chỉ
có thể như Thương Viêm mong muốn mà thôi.
"Ca, anh vào không gian đi, em đi một
mình." Thương Viêm vốn định kéo Diễm Quân Ly đi ra ngoài, nhưng cậu nghĩ
tới có một dị năng giả ở bên cạnh, những người đó lại chần chừ do dự mà bỏ qua
khối thịt béo là cậu thì phải làm sao? Không đem cậu bắt đi thì làm sao đi vào
đám dị năng giả không gian này được chứ?
"Được." Diễm Quân Ly liếc mắt nhìn Thương
Viêm thật sâu một cái, cũng không có từ chối, chỉ là lo lắng lại cương quyết
cau mày lên, khu giao dịch y chọn này chính là khu hỗn loạn nhất, có cần phải
chọn lại khu khác hay không đây.
Thương Viêm sau khi thừ người ra, liền quay lại
nhìn Diễm Quân Ly cười, BOSS cuối cùng cũng biết buông cậu ra rồi.*(thực đáng mừng ╮(‾▿‾)╭) Bất quá chỉ là xem vẻ mặt liền biết BOSS là đang lo lắng cho cậu.
"Hạch tinh lúc trước trị liệu cho anh là
cấp 3 đấy." Ngụ ý chính là cậu có thể giết chết tang thi cấp 3, chỉ là một
đám dị năng giả cấp 2 không làm khó cậu được đâu.
"Biết rồi, em lợi hại lắm." Nhìn biểu
hiện bướng bỉnh của Thương Viêm, Diễm Quân Ly chỉ là thở dài, y đã biết Thương
Viêm nói ra mấy lời này thì tuyệt đối sẽ không thu hồi lại, "Cẩn thận một
chút". Sau đó Diễm Quân Ly cũng chỉ là sờ sờ đầu của Thương Viêm rồi đi vào
không gian.
Nguyên nhân sở dĩ y làm thế này cũng không phải
là vì sự bướng bỉnh của Tiểu Viêm, càng nhiều là do <Mệnh lệnh tuyệt đối>
với Thương Viêm trước đó và chức năng mới của không gian, mới khiến y miễn
cưỡng yên tâm thôi.
Đi vào không gian mặc dù khi đi ra sẽ ở ngay tại
chỗ cũ, nhưng để một người khác mang đi ra thì lại không giống nhau, như vậy
khi Tiểu Viêm cần y, chỉ cần Tiểu Viêm tưởng tượng y, y liền có thể xuất hiện ở
bên cạnh Tiểu Viêm.
Đối với tình huống lần này có thể dễ dàng khiến Diễm
Quân Ly thỏa hiệp, Thương Viêm rất là vui vẻ, sau khi thấy Diễm Quân Ly rời
khỏi, cậu đem tầm mắt chuyển về cái khu giao dịch hỗn loạn kia.
Hôm nay, ông đây sẽ làm một tên xài tiền như nước tốt mà hung hăng kéo chỉ số thù hận đâý nhá.
0 Bình Luận "Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống - Chương 64"